Không giống với các giáo viên hay học sinh khác ở trong trường, thường sử dụng giọng điệu và cách nói nhẹ nhàng, giọng điệu của tên này có phần hơi thô thiển.
"Tại sao bọn năm nhất kia lại có thể được uống rượu mà cháu thì không? Làm ơn cho cháu phần còn thừa lại cũng được."
"Thật sự là hôm nay không còn thừa lại gì cả. Một cậu trai đến ăn trưa trễ đã lấy hết phần còn lại rồi."
Kleio lén liếc nhìn vào trong phòng bếp.
Ở phía cửa sau của nhà bếp, một cậu nhóc có mái tóc bù xù đang bị người làm ở căn tin lấy khay đập.
"Dì à, cháu đã tìm hộ dì lá bùa hộ mệnh, và thậm chí cháu còn đến chợ đen thay cho dì. Nhiêu đó là quá nhiều rồi. Ít nhất thì cũng phải trả công cho cháu vì đã giúp đỡ chú Thompson chứ!"
"Cậu thật sự là một tên khốn không gì là không dám nói! Và hôm nay cậu đã uống bao nhiêu vậy?"
"Chắc chắn là ít hơn số tiền mà cái trường này kiếm được, cái trường này sẽ không bị phá sản chỉ vì cháu uống một chút đâu."
"Có vẻ cái miệng của cậu cần được dạy dỗ nhiều hơn."
"Ahh- Dì à!"
'Cậu ta là người làm việc cho trường?'
Tổng số học sinh ở Trường Đại học quốc phòng Hoàng gia chỉ có 160 nếu tính cả 4 khối. Nhưng cũng có rất nhiều người được thuê để chăm sóc nơi này.
Vì có rất nhiều việc cần làm, nên cũng không có gì lạ khi một cậu bé được thuê để làm mấy công việc lặt vặt ở đây.
'Hmm, Không phải là nó hơi lạ sao?'
Nghe cuộc trò chuyện, có vẻ cậu ta đang rất muốn uống một ít. Vậy có khi nào trường trả công cho cậu ta bằng phần rượu còn thừa sau khi phục vụ cho học sinh?
Cuộc sống của Kleio giống như được ngậm sẵn 'thìa vàng' khi so sánh với cậu trai kia. Cảm thấy như bản thân đã phá hỏng một chút mong đợi của cậu bé, nên Kleio cảm thấy hơi khó xử.
Đã đến giờ nghỉ trưa của người làm, nên Kleio đem khay đến trả cho phòng bếp, và tiện thể cầm luôn chai rượu tới.
"Dì ơi."
"Ồ, cậu đã ăn xong rồi à?"
Người phụ nữ mới vừa la mắng cậu bé dính đầy bùn đất kia, thay đổi biểu hiện nhanh như thể bà ấy chưa từng làm gì như vậy.
"Vâng, đồ ăn rất ngon. Và tôi nghĩ mình đã kêu hơi nhiều rượu nên tôi muốn trả lại bớt. Tôi có thể trả lại không?"
"Oh... Có vẻ cậu đã nghe cuộc nói chuyện với tên nhóc này. Không cần phải làm vậy đâu, cậu cứ việc đem chai rượu đó đi."
"Dì! Cậu ấy đã nói là sẽ để phần đó lại mà. Này, cậu tính để chỗ đó lại cho tôi đúng không?"
"Uh... Đúng."
"Cám ơn."
"Đừng có bước vào đây với đôi giày dính đầy đất của cậu. Đi ra ngoài ngay!"
Cậu bé mang một đôi ủng dính đầy đất chạy vào với một tóc độ kinh ngạc. Và sau đó cậu ấy lấy ra hai cái cốc.
Kleio không để ý vì hồi nãy cậu ta khom người, nhưng cậu bé này khá cao và có một đôi bàn tay to. Cầm hai cái cốc bằng một tay, tay còn lại thì cầm chai rượu, cậu ta gọi Kleio lại.
"Cậu uống cùng tôi một ly chứ?"
"Hả. Cậu biết tôi sao?"
"Không. Nhưng cứ việc uống cùng nhau thôi."
Kleio hơi... Không. Kleio rất bối rối.
Cậu không có ý định uống cùng với cậu bé mà cậu ta mới gặp lần đầu tiên, nhưng...
'Thôi được rồi.'
...Một phần nào đó trong cậu muốn được uống tiếp dù chỉ một ly. Và cuối cùng thì phần muốn uống đã chiến thắng.
"Trước tiên thì ta cần đi đến nơi nào đó không có người."
"Có rất nhiều nơi như vậy trong trường này."
"...Được rồi."
Ngay cả khi mục tiêu của cậu là bị đuổi học, nhưng có phải hơi quá không nếu có tin một học sinh cô độc, bị bắt nạt và tự tử không thành để rồi trở thành một tên nghiện rượu ở tuổi 17.
~~~
Đi càng sâu vào khu rừng, cây cối ngày càng rậm rạp hơn. Những cây cổ thụ cao đổ bóng lên người họ.
Khi họ đến giữa khu rừng, có một khu đất trống với bốn phiến đã cổ được đặt ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc.
"Có một nơi như thế này ở trong trường sao?"
"Cậu thật sự là học sinh của trường hả? Nơi này là 'Cánh cổng của Mnemosyne'. Có người nói nơi này có thể kết nối với thế giới khác, hay gì đó."
"Vậy ra là nơi này..."
'Cánh cổng của Mnemosyne' trông giống tàn tích của những bức tường có cột và khung cổng hơn là một 'cánh cổng'.
Khung cổng bằng đá vôi đã bám đầy rêu xanh, các hình điêu khắc trên đó đã bị phai nhạt đi, nhìn như những di tích hàng ngàn năm tuổi.
"Tôi không biết rằng nó trông đổ nát đến mức này."
"Người ta nói rằng từ lâu nơi này đã từ lâu không có ma thú lui tới, nên cũng chẳng còn ai thèm đến nơi này. Đây không phải là một nơi hoàn hảo để uống rượu sao?"
Không nhiều lời, cậu bé rót rượu ra và đưa cho Kleio. Còn Kleio thì nhìn chăm chú vào ly rượu. Nửa chai rượu còn lại cũng nhanh chóng được uống hết. Cậu cảm thấy mình đã hơi say, đầu óc thì quay quồn như muốn bay lên trên mây vậy.
Cả hai chàng trai cùng nhìn nhau cười rồi giới thiệu bản thân.
"Tôi là Leo. Còn cậu?"
"Tôi?"
'Vậy cậu ta thật sự không biết mình là ai sao? Mà cũng phải thôi, vì cậu ta đâu phải học sinh.'
Sau đó, Kleio bắt đầu quan sát cậu bé kỹ hơn.
'Nếu nhìn kỹ thì thấy cậu ta trông cũng không quá tệ; Chỉ là tình trạng hiện giờ trông có hơi tồi tàn tý thôi.'
Cậu ấy có một mái tóc xoăn màu vàng, có một ít râu, và trên người dính đầy bùn đất, phần quai hàm của cậu ấy cũng khó có thể nhìn rõ được. Khi cậu ta cười, mắt cậu ta cong lại khiến cho khó có thể nhìn thấy màu mắt.
"Tôi là Lei."
"Oh, tên cậu gần giống với tên tôi. Đó có phải là lý do mà cậu cũng thích uống rượu không?"
"Ngừng nói mấy chuyện vớ vẫn lại đi và uống nốt phần còn lại nào."
Cậu bé cười lớn và rồi họ cùng nhau uống hết phần còn lại.
~~~
Kleio nghĩ rằng sẽ khó có thể gặp lại Leo thêm một lần nữa.
Nhưng Kleio, người không thèm lên lớp và chỉ đến nhà ăn vào giờ khá muộn, thường xuyên bắt gặp Leo ở đó. Và rồi họ sớm trở thành bạn nhậu của nhau.
Và sau đó, cậu được Leo dẫn cậu đi tới con suối kế trường để câu cá và bắt chim, cậu đã bị cười nhạo vì không thể bắt được bất cứ thứ gì.
Đó là một cuộc sống học đường vui vẻ mà Jungjin chưa từng được tận hưởng khi cậu ta 17 tuổi ở kiếp trước.
'Hồi đó, mục tiêu của mình là cố gắng học để có thể đến Seoul bằng bất cứ giá nào. Cuộc sống lúc đó thật khó khăn.'
Ở nông thôn, cậu ít nhiều cũng là một học sinh giỏi. Nhờ đó mà cậu không có đến một người bạn thân thiết, dù cho cậu không phải đối tượng bị tẩy chay.
Với hoàn cảnh lúc đó, cậu không có khả năng để đến các trường luyện thi, nên cậu chỉ có thể tự học bằng các cuốn sách mà giáo viên đưa cho và xem các bài giản trên máy tính của trường.
Cậu không có tiền, nên cậu ấy cần tận dụng toàn bộ thời gian để có thể đỗ đại học.
Đó là khoảng thời gian mà Jungjin không hề muốn nhớ lại.
Chỉ sau khi bước chân vào thế giới trong tiểu thuyết, cậu mới cảm nhận được niềm vui thanh xuân của tuổi 17. Tổi mà có thể thoải mái vui chơi mà không cần lo lắng về công việc và tiền bạc.
Tất nhiên là cả việc thưởng thức rượu.
Leo, một thường dân không hề biết về sự tồn tại của 'quý tộc Kleio'. Họ cùng nhau uống rượu và dành thời gian vui vẻ bên nhau.
Các chàng trai thường mang cái túi chứa đầy đồ lặt vặt như súng cao su để bắn chim, cần câu và các dụng cụ câu cá và đi lòng vòng.
Hôm nay, Leo có đem theo một con dao găm nhỏ, con dao cậu ta đang cầm được bao phủ bởi một ánh sáng mờ nhạt.
Kleio đặt chiếc bình đựng rượu xuống rồi hỏi.
"Cái gì thế?"
"Một vài kỹ thuật nhỏ."
"Thật thú vị."
Leo nhìn chằm chằm Kleio như thể đang dò xét biểu cảm trên mặt cậu. Thấy vậy, Kleio cũng nhìn sang và hỏi.
"Sao cậu lại nhìn tôi như thế?"
"Tôi cứ tưởng cậu sẽ tỏ ra ngưỡng mộ kỹ năng của tôi thêm một chút, nhưng cái biểu cảm của cậu thật nhạt nhẽo."
"Vậy cậu muốn thế nào? Nếu cậu muốn biểu cảm, vậy thì đi mà tìm cho bọn trẻ làm việc vặt ở đây và diễn cho chúng xem."
"Ughh, tôi trông như thế này mà cậu nghĩ chúng sẽ chịu lại gần tôi sao?"
"Đúng là vậy. Cậu nên đi tắm đi."
"Việc đó rất phiền phức, nên tôi không thích. Tôi sẽ tắm nếu trời mưa."
"Với cậu thì tất cả mọi việc đều phiền phức."
"Đó là điều mà một tên học sinh bỏ cả đống tiền vào ngôi trường này chỉ để cúp học có thể nói sao?"
"Này! Tôi cúp học không phải vì nó phiền phức, mà do tôi bị mắc chứng sợ giảng đường..."
"Gần đến kỳ thi cuối kỳ rồi, nếu cậu vẫn cứ trốn học như vậy, cậu sẽ sớm bị đuổi học đấy."
Có lẽ vì là một người làm công cho trường nên Leo biết về nội quy của trường.
"Nếu tôi bị đuổi học thì tôi có thể nằm chơi ở nhà mà không cần lo nghĩ."
"Không phải cậu học ở lớp ma pháp sao? Cậu không hối hận à?"
"Tại sao phải hối hận?"
"Cậu được sinh ra với khả năng cảm nhận ether mà những người khác không có được- Cậu không muốn trở thành một người được tôn trọng sao?"
"Ai thèm quan tâm chứ? Có thể ăn chơi và uống rượu thoải mái là sướng nhất... Nếu trở thành hiệp sĩ hoặc pháp sư hoặc gì đó tương tự, cậu sẽ bị đất nước bắt đi làm việc này nọ."
Nếu nghĩ về nội dung của tiểu thuyết, thời điểm chiến tranh xảy ra sẽ không còn xa. Nếu nó vẫn đi với tiến độ ban đầu thì chỉ còn 5 năm nữa.
Cậu không biết cốt truyện có được viết lại hay không; nếu cậu vẫn tiếp tục ở lại ngôi trường này, cậu sẽ nhanh chóng bị kéo ra chiến trường. Đó là bởi vì toàn bộ học sinh ở đây phải thực hiện chế độ nghĩa vụ quân sự bắt buộc.
'Mình thà làm một tên bỏ học còn hơn là bị bắt đi lính.'
Đối với Jungjin, người từng có một thời gian đi nghĩa vụ, quân đội là một nơi cậu không bao giờ muốn đặt chân vào lại.
Cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài bị đuổi học càng sớm càng tốt và rồi chạy về ngôi nhà Kolpos.
'Dù sao mình vẫn là con trai của ông ấy, liệu ông ấy có đá mình ra khỏi nhà không? Mà cho dù có bị đá ra khỏi nhà, thì với 400 nghin Dinar thì mình có thể xoay sở bằng cách nào đó trong một khoảng thời gian.'
Dựa theo những gì cậu tìm hiểu, 400 nghìn Dinar có giá khoảng 400 triệu won (Cỡ 8 tỷ VNĐ)
"Wow, vậy cậu thực sự tính làm vậy... Tôi thích thái độ đó đây."
"Nếu cậu thích thì làm sao?"
"Bây giờ tôi đang bắt chước làm một cái chìa khóa của kho bảo quản rượu ở khu của các giáo sư. Tôi định sẽ chia sẽ niềm vui với người bạn mà tôi rất thích, nhưng nếu cậu không muốn..."
"Leo, cậu là bạn tốt của tôi."
Hai chàng trai cùng nhau vui đùa và cuộc vui chơi ngày hôm đó kết thúc bằng việc lẻn vào ký túc xá của các giáo sư.
Leo ở ngoài canh chừng, và Kleio với một thân hình nhỏ nhắn chui qua khoảng trống giữa cánh cửa và lấy trộm chai rượu.
Khi cậu lấy một chai ra và nhìn, hóa ra đó là rượu vang Budigala mà Behemoth muốn uống.
Màu sắc và kết cấu của rượu trông tương tự với loại rượu Bordeaux đắt tiền. Dù cho có đổ nó vào trong cái ly gỗ mà Leo mang theo, thì mùi hương của nó vẫn vô cùng thơm.
~~~
Cuộc sống thoải mái và yên bình của Kleio Asel nhanh chóng kết thúc chỉ sau một tuần.
Việc này đã được đề cập trong tờ báo của toàn trường. Kleio không hề biết việc trường có xuất bản báo dành cho học sinh. Kể cả nếu có, cậu cũng không ngờ rằng có người theo dõi và viết về một học sinh đứng cuối toàn trường.
< Học sinh côn đồ và học sinh đi cửa sau- Arthur Riognan và Kleio Asel cùng nhau trốn đi uống rượu_ Viết bởi F.W>
(Trans: Mấy đứa 17 tuổi có đọc thì cũng đừng có tệ nạn như thằng main nha, nó 32 rồi đấy. =)))