The Editor Is the Novel’s Extra

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web novel - Chương 05 : Thẩm quyền của biên tập viên (1)

Trong khi con mèo đang tập trung vào đống thức ăn, thì Kleio đi tìm kiếm khắp căn phòng để xem mình còn có thể tìm được thêm manh mối nào khác không.

Tuy nhiên, cậu chỉ tìm thấy vài món đồ dùng của Kleio trước đây. Ngoài sách giáo khoa, dụng cụ ghi chép, đồng phục học sinh, đồ ngủ và vái bộ quần áo mặc thường ngày, cậu không thấy gì khác.

'Đó là lý do mà căn phòng này giống với phòng khách sạn hơn là phòng ở.'

Trong ngăn bàn, có một cuốn sổ và một cuốn séc ghi rằng được phát hành tại 'Ngân hàng Planta'.

'Cơ bản thì nó giống như tống một đứa trẻ đi chỉ với một tấm thẻ ngân hàng được gửi tiền thường trợ cấp hàng tháng vậy.'

Nghĩ lại thì, về gia cảnh hiện tại của cậu... Nếu xét về gia cảnh thì cậu có thể trong tài khoản này sẽ có một số tiền đáng kể.

Nếu dùng tài khoản này để điều tra thì liệu cậu có thể tiến gần hơn tới việc gặp mặt người đàn ông giàu nhất đại lục này, Nam tước Asel không?

'Mình có nên ghé qua ngân hàng theo lời của giáo viên Reuba không?'

Khi cậu kiểm tra cuốn séc thì thấy bên trái của nó có vết xé, có vẻ trước đây Kleio đã sử dụng vài tờ.

Cậu nhìn những vết bút trước đây của Kleio, cậu đoán rằng mình ít nhất cũng có thể giả theo nét chữ của đứa trẻ này.

'Đến lúc dùng thứ này rồi.'

Kleio đặt cuốn séc vào túi áo rồi mở cuốn sổ ra.

Kleio Assel.

Sinh năm 1873 theo lịch Dernier.

Sinh viên năm nhất của Trường Đại học Quốc phòng Thủ đô Hoàng gia.

Lớp: Pháp sư 2.

Cấp độ ether: cấp 1.

Sau khi ăn sạch con gà và uống hết nước súp, Behemoth đi về phía Kleio và liếc nhìn cuốn sổ.

"Này Kleio mà không phải Kleio."

"Cứ gọi tao là Kleio. Mà tao cũng không quan tâm lắm. Có chuyện gì sao?"

"Ăn gà cũng không tệ, nhưng ta muốn ăn bít tết. Loại hiếm có nước sốt Madeira ấy, và đừng quên rượu vang."

"Mày bị sao vậy? Mèo không thể uống đồ có cồn."

"Ngươi nghĩ rằng ta giống với những con mèo khác sao? Huh? Hôm nay ta đã khoan dung nói cho ngươi rất nhiều thứ. Ngươi nên biết điều rồi chuẩn bị trả ơn ta bằng rượu Budigala đỏ và thịt bê."

Khi Kleio phớt lờ yêu cầu kỳ lạ về thịt và rượu, Behemoth đá cậu bằng chân sau của nó.

Cú đó khá đau.

'Dù cho bây giờ mình có đánh nhau với con mèo thì mình cũng thua. Ouch, thật muốn khóc quá...'

~~~

Behemoth, con mèo vừa thể hiện thái độ con đồ cách đây 30 phút, đang làm hành động liếm chân trước vô cùng dễ thương với thái độ ngây thơ vô (số) tội nằm trên đùi Isiel Kision.

'Con mèo khốn nạn này.'

Một phòng khách sang trọng, một cô gái xinh đẹp ngồi trên ghế bành, một con mèo nằm trên đùi của cô gái đó.

'Hồi trước mình không để ý do trời tối, nhưng khi thấy cô ấy ở ngoài sáng, Isiel thật sự rất đẹp.'

Khuôn mặt mịn màng không tỳ vết màu lúa mỳ do tập kiếm nhiều. Mái tóc xoăn dài ngang cổ đỏ rực như đóa hồng mùa hạ, và đôi mắt xanh lục trong veo như ngọc lục bảo phản chiếu ánh sáng.

Không chỉ vậy, chiếc cằm thon, chiếc mũi hẹp và đôi môi nhỏ… tất cả sự hoàn hảo của cô đều thu hút sự chú ý của Kleio, khiến cậu không thể rời mắt được.

Cảnh tượng này đẹp y hệt một bức tranh vậy. Đó là nếu như con mèo không phải là một con mèo già đã sống tận vài thế kỷ và cô gái không phải tới để điều tra Kleio.

"Đừng nghĩ tới việc trốn tránh, Kleio Asel. Xét theo phạm vi của vòng tròn, chắc chắn rằng cấp độ ether của cậu là từ 2 trở lên. Tại sao cậu lại che dấu việc này?"

"Tôi thật sự không biết. Tôi đã nói là mình không còn nhớ gì từ vụ rơi xuống sông đó."

'Cứ nghĩ là mình sẽ được nghỉ ngơi cơ, tại sao mình lại vướng vào vụ này?'

Isiel, người vừa xông vào phòng Kleio vài phút trước, có vẻ bị thu hút bởi vẻ đáng yêu của con mèo, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc và trở lại mục đích ban đầu.

"Vậy cậu nói rằng cậu mở vòng tròn ma thuật một cách vô thức?"

"Tôi nghĩ là khả năng đó có thể."

Đây là lần đầu tiên Kleio được nói chuyện với một cô gái xinh đẹp như vậy. Nhưng cậu ngay lập tức thất vọng, trước khi trái tim của cậu có thể rung động thì nó đã hoàn toàn héo úa trước sự thẩm vấn gay gắt của cô.

Isiel đã làm rối tung bước đầu của kế hoạch sống thoải mái như một tên nhà giàu ngu ngốc của Kleio, khiến cho biểu cảm của cậu trở nên gắt gỏng.

Isiel đặt con mèo mà cô đã vuốt ve nãy giờ xuống và đứng dậy. Cô lạnh lùng nhìn xuống Kleio vẫn đang ngồi đó.

"Hôm nay thật kỳ lạ. Cậu không có vẻ sợ sệt mà còn dám phản đối lại công tố viên của trường..."

Isiel Kision đánh giá lại về 'Kleio Asel' mà cô biết cho tới tận bây giờ.

Tin tức về cậu con trai thứ hai của nam tước Asel từ lúc nhập học đến giờ đều chỉ ra rằng cậu là một tên rụt rè và nhút nhát.

Nhưng bây giờ thì sao?

Cậu vẫn là một tên gầy gò và yếu đuối. Tuy vậy nhưng ánh mắt và phong thái của cậu hoàng toàn khác hẳn.

Ánh mắt như thể một người trưởng thành, từng trải. Ánh mắt nhìn thẳng vào cô mà không hề do dự. Và thái độ thể hiện với Isiel như thể cô là một con nhóc.

'Người này có thật là Kleio Asel không?'

"Tôi không biết cô đã nghe chưa, nhưng vì cú sốc khi bị rơi xuống sông mà bây giờ trí nhớ của tôi đã xáo trộn..."

"Trước đây cậu thậm chí còn không dám mở miệng nói một lời với tôi. Liệu tính cách một người sẽ thay đổi nhiều đến thế chỉ vì trí nhớ bị xáo trộn?"

Ngay cả đối với Kleio, thì đây cũng là một việc điên rồi.

Cậu hoàn toàn biết rắng 'Kleio Asel' là một người nhút nhát. Nhưng cậu không phải một diễn viên, nên cậu không thể bắt chước theo con người trước kia của Kleio.

'Con người không thể nào trở thành một người không phải chính họ. Có vẻ cô ấy vẫn còn nghi ngờ về việc này.'

Cũng có lý do cho việc cô ấy hành động nhạy cảm như thế này.

Isiel nghi ngờ rắng sự cố về ma thuật trước đây là một âm mưu của các hoàng tử khác để hãm hại tam hoàng tử, Arthur.

Tất nhiên là không phải.

Đó là do vài học sinh vô tình tìm được vài mảnh tài liệu cổ đại đã bí mật sài phép thuật triệu hồi mà không để cho giáo viên hay người ngoài biết.

Chỉ cần cố gắng chịu đựng tới khi sự thật này bị lộ ra, thì sau đó cậu sẽ không bị Isiel làm phiền nữa.

"Hãy thôi nói chuyện phiếm và đến gặp hiệu trưởng để kiểm tra lại cấp độ ether của cậu. Nếu cậu vẫn là cấp 1 thì những chuyện tối qua là do tôi nhìn nhầm."

Kleio cảm thấy nhói bên trong.

'Nếu mình kiểm tra mức độ ether hay gì đó ngay bây giờ, vậy thì kết quả sẽ cao hơn trước đây phải không?'

Việc tháo 'Lời hứa' ra khỏi ngón tay của cậu hoàn toàn bất khả thi. Cậu đã thử đi thử lại nhiều lần, nhưng cái nhẫn như bị dán keo con chó vậy.

"Meo~~ (Ngươi đã làm gì mà khiến cho một cô gái xinh đẹp phải bỏ nhiều công sức đến thế này? Chắc nhà ngươi cũng biết là không thể che giấu mức độ ether nếu bị kiểm tra đúng không?)

Lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, Kleio phải suy nghĩ nhiều và nhanh đến như thế này. Để từ nay về sau có thể ăn chơi lêu lổng thì cậu không thể vướng vào những việc phiền phức như này.

"Hiện tôi không được khỏe, nên tôi cần đi nghỉ bây giờ. Và tôi không hiểu tại sao tôi phải nghe theo yêu cầu của cô."

"Kleio Asel. Nếu cậu không đồng ý theo tôi, tôi sẽ báo cáo việc cậu làm giả cấp độ ether."

"Cô không có bằng chứng."

"Bằng chứng là những gì tôi thấy đêm qua."

"Như những gì tôi đã nói, tôi không nhớ."

Kleio luôn tự hỏi tại sao hầu hết các nhân vật lại luôn mồm nói 'tôi không nhớ', nhưng bây giờ ở trong tình huống tương tự, cậu cũng chỉ có thể nói y chang với họ.

'Mình có nên kiếm một cái xe lăn không?'

Vẫn với vẻ mặt điềm tĩnh và những ngón tay đan vào lòng, Kleio giấu rất kỹ sự lo lắng của mình. Cậu lục lại nội dung của bản thảo.

'Trước hết, 3 ngày sau vụ chết đuối, kẻ cầm chuông sẽ tiếp cận Isiel. Và mình vẫn còn 4 ngày nghỉ bệnh.'

"Hãy thực hiện cuộc kiểm tra sau khi tôi hết kỳ nghỉ bệnh."

"Đừng nghĩ tới việc trì hoãn."

"Không hề. Tôi thật sự rất đau và vẫn bị ốm. Có phải cô tính ngược đãi bệnh nhân?"

Kleio biết được rằng Isiel là một người công bằng và chính trực, vậy nên cậu quyết định nhắm vào điểm yếu đó của cô.

"...Làm sao mà tôi có thể chắc rằng đó không phải một phần kế hoạch của cậu?"

"Cô có thể điều tra bạn cùng phòng và người làm, rằng có bất kỳ học sinh... không, bất cứ người nào mà tôi đã lén gặp trước khi vụ té sông diễn ra."

Có một vài thay đổi trên biểu cảm cứng ngắt của Isiel. Cô ấy chắc chắn đã điều tra từ trước. Kleio Asel hoàn toàn không có một người bạn nào cả.

Thậm chí còn không đến một.

"Nếu vụ việc không được giải quyết cho tới khi tôi hồi phục, thì tôi sẽ làm theo mệnh lệnh của cô. Nhưng nếu nó được giải quyết, thì đừng tới làm phiền tôi lần nữa."

Kleio Asel, người đang nhìn lên Isiel, có vẻ mặt mệt mỏi và tiêu điều, không giống như một cậu bé mười bảy tuổi.

Một thiếu niên trong độ tuổi thanh xuân cuồng nhiệt đang làm cản trở một ông chú nhân viên 32 tuổi nghỉ ngơi, vậy liệu ông chú có vui thể làm ra biểu cảm vui vẻ được không?

Một cậu bé với mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, trông vô cùng yếu đuối.

Trông thấy thế, Isiel không thể dồn ép Kleio thêm nữa, nhưng vẫn cố lắp bắp miệng.

Kleio, người đang run rẩy như phát sốt, nở một nụ cười mãn nguyện trong lòng.

'Giờ thì để yên cho tôi nghỉ ngơi.'

Vào thời điểm tưởng chừng như đã đuổi được Isiel đi, thì mọi công sức đều sụp đổ.

Bam-!

Có ai đó đã đạp banh cửa vào và phóng vào trong phòng khách.

"Kleio Asel, tốt nhất là cậu bước ra đây cho tôi."

'Mình tưởng Kleio không có bạn chứ. Sao lại có nhiều người đến tìm mình vào ngày hôm nay vậy?'

"Cậu có biết tôi bị kêu tới bao nhiêu lần nhờ vào vụ nhảy sông của cậu không? Bây giờ trông cậu thật đáng thương đến nỗi suýt chút nữa tôi nghĩ là cậu bệnh thật đấy."

Một tên nhóc to con đi ngang qua Isiel và tiến thẳng về phía Kleio. Hắn trông vô cùng tức giận đến độ không để ý đến Isiel.

Một nắm đấm bự tổ chảng hướng thẳng về phía mặt của Kleio. Có vẻ như xương cậu sẽ bị gãy nếu ăn trọn cú này.

"Ack [Cứu với]."

Trước khi Isiel có thể tiến tới ngăn cản tên to con, một hình bán nguyệt màu vàng với những họa tiết phức tạp bao phủ lấy Kleio. 

Nắm đấm của tên kia chạm vào viền của vòng bán nguyệt và bị bật ra.

"Arh-"

Tên đó la lớn, ôm chặt lấy bàn tay. Isiel lườm Kleio từ bên ngoài vòng bán nguyệt. Tay cô đã đặt lên chuôi kiếm để sẵn sàng rút nó ra bất cứ lúc nào.

'Chà, giờ thì mình phải nên làm gì?'

Ngay cả một người không biết gì về phép thật như Kleio cũng có thể chắc chắn về vụ này. Một vòng tròn rộng 2m với Kleio ở trung tâm. Không nghi ngờ gì đây là vòng tròn phép của các pháp sư trong tiểu thuyết mô tả.

Kích thước vòng tròn tỉ lệ thuận với mức độ ether của pháp sư. Bên trong Vòng tròn, pháp sư có thể thực hiện 'ma thuật' phá vỡ các định luật vật lý chung.

Cậu nhanh chóng nhớ lại các phần ghi chép về thông tin của 'vòng tròn' từ bản thảo.

Nó ghi rằng chỉ có những học sinh cực kỳ tài năng mới có thể tạo ra vòng tròn phép từ ngay năm nhất. điều này tương tự với hoàn cảnh hiện tại của cậu, một người đứng chót bảng trong toàn trường, đột nhiên làm được thứ mà chỉ có thiên tài mới có thể làm.

'Lời hứa' đang phát sáng. Có vẻ vòng tròn và các phép thuật phòng thủ sẽ tự động kích hoạt khi có mối đe dọa lớn đến gần cơ thể của chủ nhân.

'...Thường thì khi bị lôi tới một thế giới khác thì sẽ có một loại bảo hiểm nào đó. Mình nghĩ đây là bảo hiểm của mình.'

Rõ ràng đây là thứ đã cứu cậu khi cậu rơi xuống nước.

'Mình rất biết ơn, nhưng lần này nó lại khiến mình gặp rắc rối. Có thể làm lại được không? Có cách nào đó không?'

Cậu cơ bản là bị bắt gặp tại trận sau một hồi lâu giả vờ rằng mình không biết phép thuật.

Kleio cố hết sức nghĩ biện pháp để thoát khỏi tình huống này, những dòng chữ màu vàng lần nữa xuất hiện trước mặt cậu. 

Cậu cảm thấy mu bàn tay phải nóng lên.

[-Có muốn sử dụng kỹ năng độc nhất: 'Thẩm quyền của biên tập viên' ?]

[-Khi sử dụng, tác giả sẽ chấp nhận những sửa đổi của biên tập viên.

Hạn chế: Trong chương liên quan, có thể sử dụng tối đa ba lần.]

Jungjin hét lớn trong nội tâm.

'Có, ta muốn sử dụng nó. Dù không biết nó là gì nhưng ta vẫn sẽ sử dụng.'