Vào những ngày nghỉ, Keitaro thường bắt đầu một ngày mới vào giữa trưa.
Sau khi rửa mặt và đánh răng, cậu thường ăn trưa luôn. Cậu cũng thường bật TV để nghe nhạc khi nằm trên giường dù không xem nó.
Keitaro thường ăn tối và tắm rửa vào nửa đêm, sau đó xem video đến khi buồn ngủ và cậu sẽ ngủ đến trưa hôm sau.
Lối sống của cậu thật thiếu khoa học và tẻ nhạt. Cuộc sống của Keitaro đã trải qua những ngày nhàn rỗi như vậy.
Cậu đã tắt tất cả những thông báo trên SNS trên điện thoại của cậu, nên không gì có thể làm gián đoạn sự thoải mái của Keitaro, ngoại trừ mẹ cậu ấy.
Keitaro đang tận hưởng kì nghỉ xuân của mình mà không gì có thể làm phiền cậu.
Cứ như vậy, một tuần đã trôi qua nhanh chóng.
Tối qua cậu nhận được tin nhắn của mẹ: “Có vài món hàng sẽ giao đến vào buổi trưa, con nhận chúng đi nhé ~!” Vậy nên cậu phải dậy sớm hơn mọi ngày, trong khi Keitaro đang ăn cơm nắm được chuẩn bị sẵn trên bàn thì đột nhiên có tiếng chuông vang vọng khắp phòng khách.
Do vừa ngủ dậy, Keitaro lập tức nghĩ rằng đó là nhân viên giao hàng, và cậu đã mở cửa luôn mà không cần kiểm tra qua camera.
Nhưng ở sau cánh cửa đó lại là hai gương mặt quen thuộc.
Cơn buồn ngủ của cậu lập tức biến mất.
“Xin lỗi, đừng dụ tôi theo tôn giáo hay bất kì điều gì tương tự.”
Keitaro cố gắng đóng cửa nhanh nhất có thể.
“Đợi chút đã, thằng ngốc này!”
“Keitaro, nghe bọn tao nói đã!”
Họ lập tức chặn cậu lại, thậm chí còn chặn chân ở cửa để cậu không đóng được.
Không thể đóng cửa, nhưng cậu đã có lí do để trốn khỏi họ.
“Tao không biết bọn mày định làm gì, nhưng bố mẹ nói tao phải ở nhà. Hẹn khi khác nhé.”
“Thoải mái lên. Không có gói hàng nào được giao đến đây đâu.”
“Bọn tao vì lo lắng cho mày nên đã phải hỏi mẹ mày địa chỉ nhà đấy. Mày nên cảm thấy biết ơn vì điều đó đi, Keitaro.”
Nanamiya Tsubaki tuyên bố dõng dạc với ánh mắt sắc sảo.
Thì ra đây là lí do mẹ vui bất thường vào tối qua à… Khi Keitaro nhận ra, cậu cảm thấy đôi chút khó chịu vì đã bị mẹ lừa.
“Không có trà đâu.”
“Không cần. Bọn tao không nghĩ rằng mình được chào đón ở đây.”
“Vậy thì chúng ta hãy tự nhiên như ở nhà.”
Sự yên bình khi ở một mình đã biến mất hoàn toàn vì cậu đã mở cửa cho họ vào nhà.
Keitaro bảo họ đi thẳng đến chiếc bàn thấp giữa phòng. Cậu ngồi phịch xuống đất và ra hiệu cho họ làm điều tương tự.
“Bọn mày muốn gì?”
Keitaro khoanh tay, ngồi bắt chéo chân và trừng mắt nhìn hai người ngồi phía đối diện.
“Tao muốn có bạn gái.”
“Tao cũng vậy.”
Cả hai đều khẳng định mong muốn của mình. Dù trong phòng của mình nhưng Keitaro muốn đi ngay lập tức.
“Tao hiểu rồi, chúc bọn mày may mắn.”
Cậu không quan tâm những gì họ nói, nhưng vẫn muốn động viên họ dù không nghĩ ra điều gì để nói.
“Keitaro, mày chấp nhận như vậy ư? Chúng ta sắp thành học sinh năm hai rồi đấy!”
Giọng nói của Hiroshi nghiêm túc bất thường, điều đó khiến Keitaro bất giác nhún vai.
“Có sao đâu? Bạn gái không phải tự nhiên mà có, ta phải trải qua những cảm xúc lãng mạn để có được nó. Khi mày thực sự yêu cô ấy và muốn dành cả cuộc đời bên cô ấy-đó chính là lúc mày có bạn gái. Chứ không phải có bạn gái một cách miễn cưỡng.”
“Dài dòng quá. Tao muốn có bạn gái ngay bây giờ.”
Lí lẽ của Keitaro bị bỏ qua ngay lập tức. Hiroshi không muốn nghe điều đó.
Nhưng Tsubaki ngồi cạnh Hiroshi thì gật đầu liên tục như đã đồng ý với Keitaro.
“Tao cũng muốn có bạn gái.”
Một lần nữa, Keitaro cạn lời.
“Chúng ta sắp thành học sinh cao trung năm hai rồi đó, Keitaro! Mày thực sự không hiểu sao !?”
Hiroshi đập mạnh tay vào bàn. Sàn nhà như rung chuyển vì cậu ta.
“Năm hai là dấu hiệu của tuổi trẻ đấy! Năm hai là thời điểm đẹp nhất của cuộc sống học đường cấp ba! Đó là lí do trong những tiểu thuyết lãng mạn hay những trò chơi điện tử, nhân vật chính thường là học sinh năm hai! Tóm lại-”
Hiroshi nói gì đó về tuổi trẻ. Tsubaki gật đầu lia lịa, còn Keitaro thì không quan tâm.
(Chỉ là các nhân vật đó giúp tác giả thỏa sức sáng tạo trong việc mở rộng câu chuyện thôi.)
Với vẻ mặt chán nản, Keitaro chỉ giả vờ ngồi nghe Hiroshi đang độc thoại về tuổi trẻ với nhiệt huyết của cậu ta, chứ thực ra cậu chẳng tiếp thu được gì cả.
“Keitaro, chẳng lẽ… mày không hứng thú với con gái sao?”
Câu hỏi của Tsubaki đầy ẩn ý, như muốn thăm dò Keitaro. Cậu lắc đầu phủ nhận điều đó.
“Không phải đâu. Tao đã có những kỉ niệm đẹp với một cô gái.”
“Ồ, nghe hấp dẫn đấy.”
“Thật sao?! Keitaro, Tao tưởng chúng ta là đồng chí?! Chuyện xảy ra lúc nào vậy?”
Ngay cả người đang luyên thuyên nãy giờ như Hiroshi cũng phải để tâm đến những lời nói của Keitaro.
Những kinh nghiệm trong quá khứ của Keitaro mách bảo rằng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ thêm rắc rối vào bản thân mình.
Vậy nên cậu quyết định nói với họ điều đó. Keitaro muốn tạo nên một câu chuyện có thật đã xảy ra với mình trong quá khứ.
“Chà, quãng thời gian đó chỉ khoảng nửa năm, nhưng bọn tao đã luôn nắm tay nhau, ngủ chung một tấm nệm, thậm chí còn tắm cùng nhau.”
Keitaro không hề nói dối một lời nào trong câu chuyện của cậu ấy, dù đó là chuyện từ hồi tiểu học nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Trước đây, có một cô gái nước ngoài đến nhà Keitaro để ở trọ.
Những kí ức đó đã bị phai mờ theo thời gian, nhưng Keitaro nhớ rằng họ khá thân thiết, như thể họ là người một nhà.
“Mày… mày vừa nói gì?!”
“Không ngờ mày lại tiến xa với con gái đến vậy.”
Đầu của Hiroshi đang quá tải vì sốc, và có vẻ cậu ta sắp khóc ra máu rồi.
Còn Tsubaki thì sốc đến mức nước mắt chảy đến cổ rồi. Đúng là một biểu cảm hiếm thấy.
“Đó là lí do tao hiểu mong muốn của mày. Việc có bạn gái vội vàng chẳng có lợi ích gì cả…”
Mọi thứ đúng theo kế hoạch của Keitaro khi câu chuyện đó đã đạt hiệu quả.
Với những kẻ lừa đảo, nói dối sẽ gây khó chịu cho người khác. Tuy nhiên, Keitaro đã kể lại sự thật, khiến cho hai người ngồi trước mặt cậu đã bị thuyết phục hoàn toàn.
“Chuyện là vậy đấy. Về chuyện có bạn gái, bọn mày tự đi mà kiếm.”
“Ha,haha…! Tao hiểu rồi Keitaro! Mày phải đi với tao! Nếu mày đã từng có bạn gái, thì chắc chắn mày có khả năng tán gái rất đỉnh phải không?! Cả chiều cao của mày cũng rất tuyệt nữa!”
“Nãy giờ mày có nghe tao nói không vậy?”
Không ổn rồi. Kế hoạch đã thành công nhưng Hiroshi lại muốn làm điều gì đó điên rồ, khiến Keitaro lạnh sống lưng.
“Tsubaki, làm gì với thằng ngốc này đi.”
“Keitaro…giải thích đi. Điều đó thật vô lí với một người yếu đuối như mày!”
Keitaro cầu cứu Tsubaki, nhưng cậu ta giơ tay tỏ ra bất lực. Chỉ đơn giản là cậu ta không muốn giúp. Thật tồi tệ.
“Đi thôi, Keitaro! Tuổi trẻ đang đợi chúng ta!! Tuổi trẻ muôn năm! Hãy đi kiếm bạn gái và tận hưởng những buổi hẹn hò sau khi tan trường nào!”
“Tao không quan tâm.”
“Thôi nào Keitaro, thay đồ đi. Nếu không ra ngoài thì mày sẽ héo như cây thiếu ánh sáng mất.”
“Không phải loại cây nào cũng cần nhiều ánh sáng, con người cũng vậy. Tao thuộc kiểu người ưa bóng tối. Ngoài ra, có bạn gái không có nghĩa là giỏi tán gái. Còn nữa, tao thấy bắt chuyện với người lạ cực kì xấu hổ! Tao sẽ không rời khỏi phòng. Tao cần đi ngủ.”
“Được thôi, nếu mày muốn.”
Keitaro đang trong tình thế hai chọi một, nên dù có chống cự thế nào cậu ta cũng không thể thắng được họ.
Nói đúng hơn, Keitaro đã bị thất thế khi để cho hai người họ vào nhà mình.
Keitaro đã thua.
Cậu đã bị lôi ra khỏi nhà mà không có cơ hội phản kháng. Họ đi bộ đến nhà ga và đến một khu phố nhộn nhịp ở trung tâm thành phố.
Và câu chuyện đó cũng là nguyên nhân kéo Keitaro trở lại thực tại.
Main đã lâm vào tình thế dầu ăn =))