The Correct Japanese Terms of Homestay Seems to Be Marriage

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

(Đang ra)

Câu chuyện về việc thua trận cá cược với bạn thuở nhỏ và bị lấy đi lần đầu

Inukai Anzu (犬甘あんず)

Khi Wakaba lần lượt đánh mất những trải nghiệm lần đầu tiên, cô bắt đầu nhận ra rằng “sự thù ghét” không phải là điều duy nhất cô cảm thấy về Komaki.

3 14

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

307 9195

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

(Đang ra)

Stranded on a Deserted Island with the School’s Number One Beauty, So I’ll Give It My Best Shot.

ayano; 絢乃

Đồng cam cộng khổ trên hòn đảo hoang, tình cảm của cả hai dần phát triển sâu đậm hơn và tô điểm cho cuộc hành trình đáng nhớ của họ.

25 343

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

19 253

A Fairy Tale for the Villains

(Đang ra)

A Fairy Tale for the Villains

Nuts And Spices; 냥이와 향신료

Từ vựng Hán tự Dịch Đang tìm kiếm ... Tiếng Anh Từ điển JP

9 343

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

108 3217

Tập 01 - Chap 07: Mừng cậu trở về

Đã một giờ trôi qua kể từ khi Keitaro biết tin mẹ mình đã bay đến Anh mà không thông báo cho đứa con duy nhất của mình. Keitaro và Sophia cuối cùng cũng về đến nhà.

“Mình đã về rồi, tadaima. Ngôi nhà tuổi thơ của mình, Sophia đã trở về rồi!”

“Haa…Hoài niệm ghê… Nó không thay đổi chút nào.”

Khi Keitaro mở cửa, đôi mắt lấp lánh của Sophia chớp liên tục, như vừa lạc vào thế giới tuổi thơ, điều mang lại cho cô nhiều cảm xúc khác nhau.

Đối với cậu, đó chỉ là khoảnh khắc trở về nhà sau một ngày, nhưng đối với Sophia, cô đã trở lại nơi này sau bảy năm, nên việc xúc động là rất dễ hiểu.

“Nhà tớ không muốn tu sửa gì cả. Này, lại đây đi.”

Bọn họ không thể đứng ở lối vào mãi, nên Keitaro đã vẫy tay gọi Sophia vào nhà, rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Có chuyện gì sao?”

Sophia tiến lại gần Keitaro và để lộ dấu hỏi chấm rõ ràng trên mặt cô.

“...Keitaro…?”

“Cậu đang ở Nhật Bản, vậy cậu có biết mình nên nói gì khi về nhà không?”

Nhìn Sophia ngơ ngác chưa hiểu gì, Keitaro thở dài, nhún vai và muốn cô làm theo truyền thống của người Nhật. Có một câu nói đã truyền từ đời này sang đời khác ở Nhật Bản: “Khi ở Rome, hãy làm như người La Mã.”

“...!”

Khuôn mặt của cô sáng bừng lên khi hiểu được điều mà Keitaro đang ám chỉ.

“Keitaro, tadaima!”

“..Ồ..”

Sophia ôm chặt cậu, còn Keitaro dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cô như để đáp lại.

“Mừng cậu trở về, Sophia.”

Dù trở về nhà cùng nhau, nhưng họ không bao giờ quên lời chào truyền thống này, đó là điều Keitaro còn nhớ rất rõ. Lòng cậu ấm áp hơn khi nghĩ đến nó.

Cách vận hành của não bộ thật kì lạ, có thể quên đi mọi thứ theo thời gian nhưng lại nhớ lại chúng khi có những rung cảm nhỏ. Tuy vậy, Keitaro không thể nhớ bất cứ điều gì liên quan đến “lời hứa” với cô.

Hiện tại, Sophia đã chính thức quay trở lại.

“Nhưng mà, từ hôm nay chỉ có hai ta thôi phải không?”

Sau khi khóa cửa và cất vali, Keitaro hướng mắt về phía hành lang, họ sẽ ở cùng nhau suốt hai năm nên có rất nhiều điều phải làm.

Bắt đầu bằng việc lựa chọn phòng cho Sophia. Nhà của Keitaro có rất nhiều phòng trống, cậu quay sang Sophia để nghe lựa chọn của cô.

“Cậu thích phòng nào? Tớ còn rất nhiều phòng trống nên cậu có thể chọn một trong số chúng.”

“Tất nhiên là phòng của Keitaro rồi!”

Sophia vẫn giữ nguyên câu trả lời của mình dù cậu có hỏi bao nhiêu lần. Cậu cảm thấy mình sẽ rơi vào vòng lặp vô tận nếu cứ nói về nó, giống như một trò chơi nhập vai, nếu chọn sai thì không thể tiến lên phía trước.

“Coi nào, cậu không được chọn nó.”

Keitaro đã từ chối.

“Nhưng lần ở trọ trước, tớ đã ở phòng Keitaro mà. Tớ muốn mọi thứ không thay đổi.”

“Đó là chuyện từ hồi tiểu học rồi. Bây giờ chúng ta đều đã là học sinh năm hai mười bảy tuổi.”

“Không chịu đâu. Tớ muốn ở phòng Keitaro cơ.”

Logic của Sophia đối với Keitaro thật vô lí.

Giá như cô không biết tiếng Nhật và đó là lí do cô không hiểu điều cậu nói thì tốt. Nhưng cô biết tiếng Nhật và không biết chuyện đó khiến Keitaro có phần hơi bực mình.

“Tớ hiểu rồi…haiz…”

Keitaro đưa tay lên vuốt tóc. Chuyện này chẳng đi đến đâu cả.

Vậy nên phải có vài biện pháp quyết liệt hơn. Trước khi thua cuộc, Keitaro phải tấn công trước, cậu thở dài lần nữa rồi tuyên bố.

“Cậu muốn chúng ta tắm chung như trước đây? Nếu chúng ta làm điều đó, cậu có thoải mái không? Nếu đồng ý thì tớ sẽ không cản cậu đâu.”

Lời nói của cậu như một kẻ đang quấy rối tình dục nếu không có cơ sở. Tất nhiên là cậu không phải người như vậy. Keitaro chỉ muốn Sophia hiểu ra điều mà cậu muốn nói. Đó là tất cả những gì cậu muốn.

Tuy nhiên, Sophia có vẻ rất tập trung vào lời cậu nói.

“...Vậy… Điều đó có nghĩa là…”

Mặt cô đỏ bừng ngay lập tức và phải quay đi chỗ khác. Cảm giác như có khói bốc lên từ đầu cô, chắc hẳn Sophia đang tưởng tượng ra điều gì đó khá hay ho. Hai má cô đỏ bừng đầy xấu hổ.

“Không, chỉ đùa thôi. Hai năm tới sẽ rất khó xử nếu cậu làm vậy chỉ trong ngày đầu tiên.”

Keitaro đã rút lại lời nói của mình khi nhận ra chuyện có thể đi quá xa. Nếu ở nhà có quá nhiều sự căng thẳng, cậu sẽ không thể tồn tại vì thiếu đi sự thư giãn.

Ngoài ra, nếu Sophia đến cơ quan để trình báo về việc quấy rối, cuộc sống của cậu sẽ bị đe dọa. Từ một học sinh danh giá, Keitaro có thể trở thành đồ thừa trong trường của cậu.

“Cậu nói đúng…! Mọi việc đều phải làm theo một trình tự nhất định… và cậu vẫn chưa nhớ ra lời hứa của chúng ta…”

Sophia dường như đã hiểu được vấn đề, cô gật đầu lia lịa, còn Keitaro thì chưa hiểu vế sau của lời lẩm bẩm đó.

“Vậy còn phòng bên cạnh thì sao? Vài năm trước nó vẫn còn là nhà kho, nhưng tớ đã dọn dẹp nó trong kì nghỉ xuân. Mẹ tớ còn mua một chiếc giường mới và đặt vào đó…”

Cậu lặng lẽ đi tiếp và tiếp tục giới thiệu phòng cho Sophia.

Keitaro nhận ra đó là căn phòng đặc biệt khi cậu đang giải thích về nó.

(Đây chắc chắn là căn phòng mà mẹ chuẩn bị cho Sophia. Giấu kĩ thật đó, thật lén lút mà…”

Cậu cũng đã ngộ ra mục đích của cuộc tổng vệ sinh nhà cửa vào tuần trước, chỉ để chào đón Sophia trở lại. Tại sao mẹ phải giữ bí mật chứ, nói ra có phải tốt hơn không? Keitaro không thể hiểu được suy nghĩ của phụ nữ.

Mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều làm anh bất ngờ, chắc chắn đây là ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời cậu.

“Hiểu rồi, thỏa thuận đã xong, tớ sẽ tạm ở phòng bên cạnh.”

“Việc cậu ở phòng đó không phải một thỏa thuận đâu.”

Công việc chọn phòng cho cô đã kết thúc. Bước tiếp theo là chuyển hành lí của Sophia vào đó.

“Làm nhanh nào…”

Keitaro nhấc vali lên, trong khi đi ở cầu thang, cậu lại nhớ đến một vấn đề quan trọng khác mà họ không thể bỏ qua khi sống chung.

“Về các bữa ăn thì sao? Sophia biết nấu ăn không? À, tớ quên mất, cậu đến từ Anh quốc mà.”

“Thật thô lỗ, Keitaro! Tớ hoàn toàn có thể nấu ăn! Tớ đã học nấu ăn rất nhiều! Tớ thậm chí còn hỏi Saeko-san về món ăn yêu thích của cậu. Hãy đợi đấy, rồi cậu sẽ thấy thôi!”

“Cậu không thể giữ lời đồn về nước của cậu sao…?”

Cậu đã làm cho Sophia nổi giận và phủ nhận mọi tin đồn về đất nước mình. Keitaro cảm thấy có chút bối rối và khó hiểu.

Không biết dịch 'tadaima' thành j cho hay+ngọt nên để cho ae tự dịch Ý câu nói của Keitaro là : Phụ nữ nước Anh thường không biết nấu ăn