The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 384

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1784

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 731

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8114

Chương 72

” 

Tôi quyết định ở nhà thêm một ngày nữa trước khi trở lạitrường. Tôi định sẽ quay trở lại vào tuần sau để tới Aurora Constellate, nhưngtôi đoán mẹ và em gái tôi đã rất khổ sở mỗi khi tôi ra khỏi nhà, bởi vì tôi sẽlại bị thương mỗi khi ra ngoài .

Do đó tôi thay đổi lịch trình, tôi quyết định dành thờigian cho gia đình mình, cụ thể là mẹ và em gái. Cha tôi đã ra ngoài từ lúc bìnhminh để làm việc sau khi kiểm tra tôi và chỉ để tôi lại với các quý cô. DìTabitha quyết định chung vui và sau một cuộc thảo luận khá ngắn gọn; họ muốn đimua sắm. Tôi thấy khá rõ ràng rằng họ sẽ không muốn tôi từ chối.

Haizz…

Ít nhất tôi có thể sử dụng cơ hội đó để đi lòng vòng,sau đó đến Học viện Xyrus. Theo những gì cha mẹ tôi nghe được từ Giáo sư Glorythì tôi biết rằng mọi người đều an toàn, nhưng tôi không nên giữ bí mật với họvề những gì đã xảy ra với tôi thêm một ngày nào nữa. Và tôi cũng hơi lo lắng vềtình trạng sự đồng hóa của Tess .

Tôi không thể đếm nổi có đến bao nhiêu nơi chúng tôi ghéqua sau cửa hàng thứ mười một, nhưng tôi không dám thể hiện sự bất mãn của mìnhtrước các quý cô đây. Trong khi đi qua các cửa hàng, tôi đã nhận ra rằng mình vẫncòn rất ngu ngốc. Thực ra thì, lần duy nhất tôi vào các cửa hàng này là sau lầnđầu tiên tôi được tái sinh vào thế giới này. Điều đó, cùng với việc tôi khôngcó thiết bị nào đáng chú ý ngoài thanh kiếm của mình, khiến tôi phải suy nghĩ vềviệc tìm thêm một trang bị mới. Tôi vẫn còn nhớ khoảng thời gian tôi nằm trênlưng mẹ và được nhìn thấy tất cả những chiếc lều nhỏ chứa đầy hàng hóa ở thị trấnAshber nhỏ.

Tôi đã dành hầu hết tuổi thơ của mình để ở tại Vương quốcElenoir, cụ thể hơn là, ngay bên trong lâu đài. Ngay cả lần trước tôi đi mua sắmvới các quý cô , chúng tôi đã trực tiếp đến các khu vực buôn bán thời trang nêntôi thấy việc này chẳng gây hứng thú gì. Có một số vật phẩm có khả năng bảo vệđược làm từ các nguyên liệu hoặc được khắc các cổ tự vào bên trong, nhưng khôngcó gì đủ mạnh để thu hút sự chú ý của tôi.

“Dì Helstea, có cửa hàng nào bán thứ gì đó có thểgiúp cháu luyện tập nhanh hơn không?” Tôi hỏi trong khi chúng tôi đang đivào một cửa hàng chỉ bán khăn quàng cổ.

“Hmm? Ý con là thần dược?Tất nhiên rồi.” Dì Tabitha nhìn tôi bốirối như thể tôi đang hỏi mẹo dì ấy.

Tôi chưa từng sử dụng thần dược ở đây bao giờ, nhưng nếuchúng là bất cứ thứ gì giống như chất kích thích mà một số học viên đã sử dụngtrong thế giới cũ của tôi, thì tôi không muốn đến gần chúng.

“Thực ra là có một tiệm nhỏ bán thuốc và thần dược ởquanh góc đường nếu cháu muốn đi xem trong khi chúng ta sẽ mua một vài chiếckhăn…”

Đó là tất cả những gì tôi cần nghe trước khi chạy ra khỏicửa hàng.

“Cảm ơn dì! Cháu sẽ gặp dì trước cửa hàng!” Tôithét lên trong khi chạy ra ngoài sau khi cẩn thận đặt những chiếc túi xuống màtôi đã được chỉ định mang theo.

“Kyu!” “Đừng bỏ con lại!”

Tôi thấy Sylvie đưa tay ra về phía tôi trong một nỗ lựctuyệt vọng để thoát khỏi vòng tay Ellie đang giữ chặt nó lại, nhưng tôi chỉ chonó một cái nhìn chia buồn trước khi chạy đi.

“Sự hy sinh của ngươi sẽ không vô ích đâu.” Tôigiơ tay chào .

Sau khi đi đến góc đường theo sự chi dẫn, mặt tôi nhănnhó vì hoang mang.

Đây là một cửa hàng sao?!

Góc đường tôi rẽ vào dẫn tôi vào một con hẻm chật hẹp,nơi những tên côn đồ có lẽ đã quen với người qua đường bất cẩn. Ở cuối con hẻmchật hẹp là một căn lều tồi tàn mà ngay cả những con chuột cũng phải thấy khóchịu khi sống ở đây. Các tấm ván gỗ của cửa hàng trông giống như được vẽ bằngrêu và nấm, một bầu không khí mốc meo hướng về phía tôi. Ít nhất nó đã bổ sungcho những đám cỏ dại xanh mướt đang vươn ra từ phía dưới cửa hàng như thể chúngkhông muốn bị mắc kẹt ở đó.

WINDSOM- CHỦ CỬA HÀNG THẦN DƯỢC VÀ THUỐC MEN

Tôi đã phải nghiêng đầu để đọc tiêu đề khắc trên bảng hiệu,mà nhìn cái bảng hiệu lung lay như muốn rớt tới nơi vậy.

Họ có thực sự bán thuốc và thần dược ở đó không vậy trời?Tôi sẽ ít ngạc nhiên hơn nếu họ bán các chai thuốc virus và độc.

“Cho ta xin vài đồng lẻ được không, chàng trai trẻ?”Một giọng nói xanh xao làm tôi giật mình thoát khỏi sự sững sờ.

Ngồi bên cạnh tôi là một ông cụ tiều tụy với một bàn tayvươn về phía tôi với lòng bàn tay ngửa ra.

Tôi lập tức lùi lại một bước trong sự ngạc nhiên, tôi vậnmana vào cơ thể theo bản năng.

Làm thế nào tôi không thể cảm nhận được ông cụ này trongkhi ông ấy gần như ngay bên cạnh tôi?

“Trông giống như cậu đã thấy ma vậy, chàng trai trẻ.Ta chỉ đơn thuần là một lão già cần một vài đồng lẻ thôi.”

Khuôn mặt của ông ta nhăn nheo lại khi ông ta nở một nụcười trắng tinh như ngọc, không phù hợp với bộ đồ rách rưới của ông ta.

“À vâng, được thôi.” Tôi thò tay vào túi lấy mộtđồng xu, tận dụng cơ hội đó để nhìn ông ấy kỹ hơn .

Với một mái tóc dày, nhuộm màu hạt tiêu thả dài xuốngđôi vai hơi gù, ông ta ngước nhìn tôi bằng đôi mắt trắng đục. Với tôi, khuôn mặtnhăn nheo của ông ta trông không hề yếu đuối và mệt mỏi, ngược lại, ông ta còn cómột thần thái rất thông minh và tươi tỉnh vì một lý do nào đó. Tôi có thể nói rằngngười đàn ông này có lẽ rất đẹp trai khi còn trẻ, điều đó càng khiến tôi cảm thấyhơi chạnh lòng khi thấy ông ta gặp kết cục như thế này.

“Cảm ơn nhiều, chàng trai trẻ.” Bàn tay thô rápcủa ông ta nhanh nhẹn lấy đồng xu ra khỏi tay tôi với tốc độ làm tôi ngạcnhiên.

Giữa ngón giữa và ngón trỏ của ông ta là một đồng xu bằngbạc thay vì bằng đồng.

Vãi cứt! Tôi đã đưa ông già đó một đồng bạc do nhầm lẫn!Đó đáng giá bằng 100 đồng xu bằng đồng!

“Chờ chút… tôi tính cho ông cái này cơ…” Trongkhi tôi chắc chắn rằng lần này, đồng xu trong tay tôi thực sự là đồng, tôi nhìnlên và thấy ông già đó đã lặn đi đâu mất.

“Cái đ…” Tôi đã đứng đó, hoang mang lần thứ batrong 5 phút vừa qua.

Tiền của tôi…

Sau khi làm một hơi thở dài bất lực, tôi tiến lên một bướcvề phía nhà thuốc Windsom. Tôi đưa tay nắm lấy cánh cửa gỗ trông có vẻ như nó sẽgãy khi tiếp xúc khi tôi cảm thấy một lượng mana từ núm cửa bằng đồng.

Cường hóa tay mình, tôi quấn ngón tay quanh cái chốt,chuẩn bị xoay nó, khi một cơn giật mạnh chảy qua tay và lên cánh tay tôi. Rấtmay, mana bảo vệ bàn tay của tôi đã giúp tôi không bị văng ra nên tôi mạnh mẽ vặnnúm, mở cửa.

Ngay khi mở khóa cửa, cú sốc cũng dừng lại. Đẩy cánh cửaọp ẹp, tiếp đón tôi là một làn gió của thứ gì đó khủng khiếp không thể tả nổi.Mùi hôi thối nồng nặc đến nỗi nó lập tức khiến tôi ho sặc sụa.

“Ồ một khách hàng! Ta có thể giúp gì cho cậu?”Một giọng nói quen thuộc chào đón tôi.

“Ông!” Tôi ngay lập tức chỉ tay vào ông tatrong giận dữ và bối rối. Đó chính là ông già vô gia cư ban nãy đã biến mất saukhi lấy đồng bạc của tôi!

“Điều gì mang cậu đến đây?” Ông ta nhìn tôi vớivẻ mặt ngây thơ.

*Haizzz*

“Tôi có thể lấy lại tiền của mình không? Tôi cần sốtiền đó để mua một số thứ tôi cần… và bên cạnh đó, ông nói rằng mình vô giacư mà.” Tôi đưa tay về phía ông ta.

“Không không… Ta đã nói ta chỉ là một người đànông đứng tuổi thôi. Dựa trên cách mà cậu gặp ta và bởi sự xuất hiện và thái độcủa ta, cậu đã cho rằng ta là người vô gia cư.” Ông vẫy ngón tay với tôi mộtcách trách mắng, như thể tôi mới là người sai.

“Vậy thế này đi, cậu có thể chọn một món miễn phí ởđây bây giờ coi như một lời cảm ơn.” Ông ta trả lời một cách hào hùng khi xoayhai đồng bạc của tôi giữa các ngón tay, cười giễu cợt.

Lông mày tôi co giật vì khó chịu, nhưng tôi nhanh chóng bìnhtĩnh lại và nhìn xung quanh các món đồ ở cái cửa hàng tồi tàn này.

“Ông có chắc rằng là còn có món đồ nào đáng giá ởđây không vậy?” Giọng tôi phát ra với một chút bực bội.

“Tất nhiên! Cậu nên biết ta không cho bất cứ ai cơhội này đâu. Cậu chỉ cần chọn một cách cẩn thận thôi.” Ông ta nháy mắt mộthào hứng.

Tôi xoa xoa thái dương để cố gắng làm dịu cơn giận sôi sụcđang khuấy động trong tôi.

Người già nên được tôn trọng, Arthur.

Người cao tuổi nên được tôn trọng…

Đến lúc này, mũi tôi đã quen với mùi hôi thối bí ẩn có sứcmạnh xua đuổi cả những con thú mana hung dữ nhất đi. Nhìn qua các kệ đầy bụi,tôi càng ngạc nhiên hơn khi nơi này vẫn còn hoạt động.

“Ông có bao giờ dọn dẹp nơi này không vậy, ônggià?” Tôi hỏi khi trượt ngón tay dọc theo một trong các kệ. Tôi có thể cóthể xây dựng một người tuyết từ bụi với đống bụi bặm ở đây.

“Cậu muốn một người đàn ông lớn tuổi như ta phảilàm lao động chân tay ư?” Ông ta giả vờ thở dốc, tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Thôi quên đi.” Tôi chỉ biết đảo mắt với ôngta. Tôi không thể đánh giá lõi mana ông ta và điều đó khiến tôi càng khó tin ổnghơn.

Đi qua những chiếc hộp nửa mở chặn lối đi, tôi đi vềphía kệ gần phía sau cửa hàng.

Trong khi lướt nhìn qua các lọ và hộp chứa đầy chất lỏngmàu đục hoặc thuốc màu, tôi đã giật mình bởi một con gì đó ngồi trên đỉnh kệ.

Chết tiệt, có những gì sai sai với nơi này. Tôi không thểcảm nhận được bất cứ điều gì bên trong đây cho đến khi nó bay ra ngay trước mặt.

Con thú trở nên rõ ràng hơn khi tôi tập trung vào nó; nótrông gần giống một con mèo màu đen. Phần duy nhất trên cơ thể của nó không cómàu đen là những bộ lông màu trắng trước tai, nhưng đó không phải là thứ khiếntôi chú ý. Thứ khiến tôi chú ý là đôi mắt mèo huyền bí. Đôi mắt dường như chứa đựng cảvũ trụ bên trong chúng. Nó trông giống như bầu trời đêm với những ngôi sao lấplánh sáng lấp lánh bên trong đôi mắt của nó, với con ngươi xiên thẳng đứng màutrắng phát sáng như mặt trăng lưỡi liềm.

Khi tôi mãi nhìn đôi mắt mê hoặc của con mèo, nó nhìn xuốngtôi từ trên đỉnh kệ như thể nó là một loài thượng đẳng trước khi nó quay lại vàbỏ đi.

Khẽ lắc đầu, tôi tập trung vào những lọ thuốc và thùng đừngnhững cái hộp đen nhỏ hơn khiến tôi chú ý.

Cầm cái hộp lên, kích cỡ của nó có thể chứa vừa một mảnhtinh thể cỡ nhỏ, tôi cố mở nó ra. Với một tiếng ‘click’ nhỏ, cái hộp mở ra và đểlộ ra một cái nhẫn nhỏ bên trong nó. Tôi đưa cái nhẫn lại gần sát mặt tôi thì ‘viênđá quý’ đính trên đó bỗng nhiên phun một thứ gì đó về phía tôi.

Ngay lập tức, tôi phản ứng bằng cách lách đầu sang mộtbên để dòng chất lỏng trong suốt phun ra và rơi xuống phía sau tôi.

Đó là nước.

“Cậu đã tránh được nó.” Tôi quay đầu lại và thấyông lão lầm bầm trong khi vẫn nghịch nghịch đồng xu bạc của mình.

Lúc này, tôi cảm thấy như nếu ở lại lâu hơn tôi sẽ điênmất. Đầu tiên là chốt vặn cửa sốc, giờ là chiếc nhẫn này. Ông già này chắc chắnrất thích trò chơi khăm của ổng… ngay cả con mèo của ổng cũng xem thường tôi.

Tôi đã đưa quyết định lựa của mình. Nếu tôi có thể nhậnđược miễn phí bất cứ thứ gì trong cửa hàng này, tôi sẽ lấy vật phẩm có giá trịnhất trong cửa hàng này.

Tôi đã phải dành ít nhất một giờ bên trong này, lướt quađống tiên dược mà tôi không cần. Tại sao một đứa trẻ mười hai tuổi cần một lọtiên dược để mọc tóc?

“Kyu!” “Papa! Con ở đây!’

Một vệt mờ trắng lướt qua cánh cửa đang mở và đáp xuốngđầu tôi.

“Kuu! ‘Papa, papa bỏ con!” Sylvie phồngmá lên trong khi đánh vào trán tôi bằng bàn chân của nó.

“Ngươi vẫn còn sống, bằng hữu của ta!” Vùi tôi mỉmcười, xoa xoa cái đầu nhỏ bé của nó.

“Ông già à, tôi không thể tìm thấy…” Tôi bắtđầu nói nhưng biểu cảm của ông ta hiện ở trên mặt khiến tôi dừng lại. Ông ta làngười trông như vừa thấy ma vì lần này khuôn mặt tái nhợt của ổng trở nên trắnghơn. Đôi mắt trắng đục chùng xuống từ tuổi già trông như trăng tròn , vẻ mặtông ấy như đang đau khổ.

“Vâng, ta vẫn ổn.” Giọng ông ấy run lên mộtchút, làm tôi bối rối.

“Dù sao đi nữa, ông lão, tôi không thể tìm thấy bấtcứ thứ gì đáng giá để đem về cả, liệu ông có thể trả lại tiền cho tôi không?”Tôi càu nhàu khi tôi lướt khắp cửa hàng lần cuối.

“Cậu thực sự không có mắt nhìn bất cứ thứ gì.”Ông ta đi ra từ phía sau quầy của mình và đi bộ đến một trong các chiếc kệ phíatrước của cửa hàng.

“À, nó đây rồi.” Thậm chí không cần nhìn lại,ông ta ném lại cho tôi một quả bóng nhỏ có kích thước bằng một viên bi. Nó đầybụi nhưng khi tôi lau sạch, nó trở nên trong suốt với những đốm màu khác nhautrôi nổi bên trong nó.

“Cái này là gì vậy?” Tôi hỏi khi tôi đưa quả cầulại gần mặt để nghiên cứu nó, đảm bảo rằng nó sẽ không phun nước vào tôi.

“Không cần lo, đó là một thứ gì đó mà cậu sẽ cần.Bây giờ đi đi. Trêu cậu mãi ta cũng chán quá rồi.” Ông ấy lùa tôi ra.

“Được rồi được rồi.” Tôi tự mình bước ra khỏicửa hàng, nhìn lại căn lều cũ.

Khi tôi đi ra khỏi con hẻm chật hẹp, tôi phát hiện racon mèo đen đang nhìn chằm chằm vào tôi và Sylvie trước khi quay đi như thể nóđã mất hứng .

Nghĩ về điều đó, tôi đến ngã tư ra khỏi ngõ hẻm và rẽvào góc nhìn thấy mẹ và em gái tôi đang ngồi xuống bàn với Tabitha.

“Chào anh trai!” Ellie vẫy tay trong khi cầm đồuống bằng tay kia.

“Con đã thấy những gì con muốn tìm chưa?” Mẹtôi vừa hỏi vừa đặt đồ uống giải khát xuống.

“Con… nghĩ vậy?” Tôi gãi đầu. Tôi đặt quả cầu trongsuốt bên trong nhẫn không gian của mình để nghiên cứu nó sau, nhưng tôi không biếtliệu thứ này có gì đặc biệt không.

“Ồ vậy sao? Cửa hàng đó được coi là nổi tiếng nhấtvì có khá nhiều loại tiên dược và thuốc để hỗ trợ luyện tập. Hầu hết các họcviên ở Xyrus đến đó để mua nguyên liệu luyện tập.” Dì Tabitha đứng dậy, cầmtất cả các túi mua sắm trên sàn lên.

“Gì cơ? Cái nơi tồi tàn đó sao?” Tôi trả lời,ngạc nhiên khi một đám nhóc quý tộc giàu thèm để tâm đến cái cửa hàng tồi tàn nhỏxíu đó.

“Tồi tàn? Con đang nói cái gì vậy?” Mẹ và emgái tôi cũng đứng dậy, đưa cho tôi túi đồ của họ một cách thờ ơ.

Khi chúng tôi đi về phía con hẻm, Tabitha rẽ vào góc đầutiên và chỉ về phía cửa hàng.

“Dì muốn nói, đó không phải một nơi tồi tàn đến vậyđâu.” Dì ấy nói, hơi bối rối trước lời nhận xét của tôi.

“Có thật không vậy ? Nếu đó không phải là tồi tànthì còn chỗ nào…” Hàm của tôi rớt xuống cùng với những chiếc túi mua sắmmà tôi đang cầm.

Thay cho con hẻm chật hẹp trước đó dẫn về phía cái cănnhà tồi tàn ban nãy là một con đường lát đá cẩm thạch được đặt phía trước mộttòa nhà ba tầng với một tấm biển bằng vàng có ghi:

ELIXIRSXYRUS