The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 760

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1765

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 724

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8043

Chương 73

[][] []

Trong suốt quãng thời gian còn lại của công cuộcshopping, tôi thẩn thơ với những suy nghĩ vươn lại trong đầu.

Có phải tôi đã già rồi không?

“Mẹ… Dì Tabitha… Có phải đường phố ở Xyrus…tự mình dichuyển không ạ?” Tôi nghĩ đó là câu hỏi thật điên rồ mặc dù nó phát ra từ miệngcủa tôi.

“Hử? Đường phố di chuyển?” Tôi gần như có thể thấy dấuhỏi to đùng trên đầu họ khi họ nhìn chằm chằm vào tôi.

“Haha… không đời nào.” Họ nói. Tôi thở dài khi nhìn lại con đườngnơi Xyrus Elixirs đang ngự trị.

“Đã xảy ra chuyện gìở cửa hàng elixir à, Arthur?” Dì Tabitha hỏi.

“Con không gây rắc rốiở đó chứ!?” Mẹ tôi tiếp lời.

“Mẹ lúc nào cũngnghĩ con gây rắc rối khi ra ngoài à?”

“Chả thế à.” Cả mẹvà em gái tôi đồng thanh đáp.

Ặc.

Tôi ôm ngực phíatrái tim tỏ vẻ đau khổ, làm mọi người cười phá lên.

Hành trình shoppingcòn lại trôi qua mà không xảy ra bất kì tình huống phá vỡ định luật vật chấthay vật lí nào. Đồng phục Ủy Ban Kỷ Luật mới của tôi đã được order từ trường vì nó khác vớinhững bộ trang phục đến trường còn lại, vậy nên tôi không cần mua thêm thứ gì nữa.

Mẹ và em gái tôi, cảdì Tabitha, một lần nữa lại cố dùng tôi như ma nơ canh. Lúc này, ngay cả nhânviên cửa hàng cũng tham gia vào khi thỉnh thoảng nhìn trộm qua màn cửa phòngthay đồ với những ánh mắt tưởng như những con vật đang đói khát nhìn thấy miếngthịt tươi rói.

Có gì lạ không khitôi còn lo sợ cho bản thân những lúc này hơn cả lúc ở trong hầm ngục?

Sau nhiều giờshopping, số lượng quần áo nhiều đến kinh ngạc chất đầy các túi thậm chí đủ đểmở một của hàng nhỏ. May mắn làm sao, mỗi giờ tài xế đều đến để mang bớt đi thứchúng tôi đã mua.

Trong đống đồ đó, thứduy nhất thuộc về tôi là bộ đồ ngủ mà tôi thấy quá thoải mái đến nỗi không thểkhông mua. Chắc nó được làm từ lông của một con thú mana đặc biệt.

Mặt trời bắt đầu lặnxuống phía rìa thành phố, nhắc tôi một điều Xyrus thực sự là một vùng đất nổi.

Khi chúng tôi đếnchiếc xe ngựa đang đợi cuối khu mua sắm, tôi thấy có một toa riêng được gắnthêm phía sau, chứa tất cả quần áo và phụ kiện mà chúng tôi (họ) đã mua.

“Mẹ, con sẽ ghéXyrus trước khi về nhà,” tôi nói sau khi đặt chiếc túi cuối cùng lên xe ngựa.

“Sao lại thế? Có vấnđề gì à?” Một cơn hoảng loạn tóe lên từ ánh mắt của bà.

“Haha. Không ạ. Conchỉ nghĩ sẽ không tốt khi để mọi người phải lo lắng xem con còn sống hay đã chết.”tôi cười thầm.

“À, chỉ thế thôi à.Vậy con đi đi, đúng là con nên nói với mọi người con đã quay về an toàn. Đừngcó la cà đâu trên đường về là được.” mẹ tôi nói, nhéo mũi tôi, nhìn tôi đầynghiêm nghị.

“Tuân lệnh!” Giọngtôi tự nhiên lái đi.

Sylvie và tôi nhìn mọingười lên xe rồi mới đi. Vẫy tạm biệt đứa em gái đang hét lên tôi phải về kịp bữatối, tôi quay lại và đi về phía Học viện Xyrus.

Học viện Xyrus khôngquá xa khu mua sắm nhưng cũng có chút mất thời gian khi đi bộ. Mặt trời bắt đầulặn khi chúng tôi đến văn phòng Hiệu trưởng Goodsky ở tầng trên cùng của tòanhà cao thứ 2 trong trường, chỉ đứng sau đài quan sát phục vụ cho Tổ chức Kỷ luật.

Khi các tòa tháp củaHọc viện đến gần hơn, tôi đưa mana vào cơ thể rồi nhảy lên mái tòa nhà gần đó.Đi từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, tầm nhìn xung quanh tôi trở nên mờ ảo, thứduy nhất tôi có thể thấy rõ là Sylvie đang chạy cùng tôi, tận hưởng làn gió nhẹ.

Đến trường trong yêntĩnh, suy nghĩ của tôi bắt đầu vẩn vơ.

Đó là khi tôi nghĩ vềnhững thứ không nên nghĩ.

Khoảnh khắc cuốicùng của Alea lóe lên trong đầu tôi. Bằng cách nào mà cô ấy, với tất cả nhữngvinh quang và sức mạnh của bản thân, vẫn sợ chết… chết trong cô độc. Điều gì sẽxảy ra nếu người mà tôi cầm tay không phải Alea mà là Tess?

Tôi rùng mình trướcsuy nghĩ ấy.

Cô ấy giờ thế nào?Có ổn không? Có phải sự đồng hóa của cô ấy vượt lên tất cả? Sẽ thế nào nếu cógì sai sót…

Không. Mày không đượcnghĩ thế Arthur. Phải nghĩ tích cực lên…

Nghiến chặt răng,tôi tăng thêm mana vào cơ thể rồi tăng tốc.

Nếu không có phong ấncản tôi lại thì có lẽ tôi đã cảm nhận được ảnh hưởng sâu sắc của luồng manaxung quanh. Tôi chạy nhanh hơn, nhanh nhất có thể, như thể muốn chạy trốn khỏisuy nghĩ kia.

Tôi cảm thấy gió nhưbẻ cong theo ý muốn của tôi, đẩy người tôi về phía trước, bề mặt các tòa nhàcũng như góp sức giúp tôi. Độ ẩm trong không khí giữ mát lạnh và thậm chí nhữngngọn lửa nhỏ từ ánh đèn cũng bùng cháy khi tôi ngang qua.

Tôi nhận ra trước đónhưng càng nhiều mana được tích lũy trong lõi thì tôi càng trở nên nhạy cảm hơnvề mana; thậm chí tôi còn có thể nói rằng mình đang hòa nhập với mana xungquanh.

Tôi nhớ lại lần đầutiên gặp ông nội Virion. Tôi gần như không cảm nhận được mana, nhưng tôi có thểnói, xung quanh ông, mana luôn chuyển động để hòa nhập với sự hiện diện ấy. Mặcdù cả Hiệu trưởng Goodsky và ông nội Virion đều là pháp sư hệ Phong, nhưngcách họ tác động đến mana xung quanh rất khác nhau.

Đối với Hiệu trưởngGoodsky, mana hình thành những luồng gió nhẹ nhảy múa quanh bà ấy; nhưng vớiVirion thì ngược lại. Mana ảnh hưởng đến không khí xung quanh ông nội bằng cáchloại bỏ hoàn toàn gió xung quanh ông. Nó không rõ ràng lắm nhưng khi ông chuyểnsang chế độ chiến đấu thì dường như thậm chí cả không khí cũng sợ phải đến gầnông.

Nếu đó là hiện tượngtự nhiên từ một pháp sư lõi Bạc thì sẽ ra sao nếu họ đột phá lên giai đoạn màu Trắng?

Tôi cảm thấy tiếc nuốikhi nhận ra Alea là pháp sư lõi Trắng duy nhất mà tôi đã gặp trực tiếp cho đếnbây giờ. Tuy nhiên, bởi vì lõi mana của cô ấy hoàn toàn bị phá hủy bởi ngọngiáo đen đâm qua người, ngay cả mana cũng coi thường cô ấy, như thể cô ấy bị tựnhiên ruồng bỏ.

“Kyu!” ‘Chúng ta đếnnơi rồi.’

Giọng nói lanh lảnhcủa Sylvie kéo tôi lại với thực tại khi tôi tập trung vào ánh sáng phát ra từ cửasổ văn phòng Hiệu trưởng Goodsky.

‘Sylvie, lại đây.’

Khế ước thú của tôi nhảylên tay tôi khi tôi chuẩn bị cất cánh. Sân học viện có một rào chắn ngăn cản bấtkì thứ gì có lõi mana hay lõi quái thú tiến vào. Đó không phải là toàn bộ sức mạnhvì chức năng chính của nó là cảnh báo cho cấp chính quyền nếu có ai xâm nhập trái phép. Tôi có đồngphục Ũy Ban Kỷ Luật trong nhẫn không gian với cái dao được sử dụng để làm dấu nên tôisẽ không làm chuông báo reo; nhưng Sylvie thì khác, nếu nó không đi cùng tôi.

Tập trung mana từlõi và sẵn sàng tiếp nhận nó ở dạng gió dưới lòng bàn chân, tôi nhảy từ phíatòa nhà đang đứng với toàn bộ sức lực của mình.

“Haaaaap!!!!”

Tôi tưởng như tòanhà tạo ra một cơn lốc đẩy tôi lên cao hơn. Tôi phải ở trên độ cao khoảng 100mét khi nhận ra với quỹ đạo và vận tốc này, có lẽ tôi không thể tới được tòanhà.

“BÁM CHẶT SYLV!”

Khi nỗi lo tan biến,sự phấn khích dâng trào trong tôi khi tôi hét lên trước cơn gió nhấn chìm giọngnói của tôi. Cảm nhận được chân Sylvie đang bám vào áo mình, tôi giữ nó chặthơn.

Mím chặt môi tậptrung cao độ, tôi gạt bỏ toàn bộ suy nghĩ ban nãy.

Thay đổi trọng lượngcơ thể để bàn chân ở ngay dưới tôi, tôi quay lại giữa không trung và tung mộtcú đá xoay tròn.

[Draft Step]

Tôi kích hoạt kĩnăng mình đã sử dụng để chống lại Theo, thứ mà cho phép tôi tăng tốc hoặc đổihướng bằng cách sử dụng lực gió đối nghịch dồn vào chân. Tất nhiên lần này nó tốnnhiều mana hơn vì căn bản thì tôi đã đổi hướng trên không trung và với tốc độ lớnhơn nhiều, nhưng tôi đã đạt được kết quả như mong đợi.

Nhờ việc gia tăng tốcđộ từ [Draft Step], tôi lại một lần nữa tiến thẳng tới mái tòa nhà nơi có vănphòng của Hiệu trưởng Goodsky.

Liệu có phải vì choángvàng từ cơn sốt đột ngột, hay chỉ là tôi thử cố loại bỏ những ký ức buồn bãluôn ám ảnh trong tâm trí, tôi không thể không gào thét lên. Cảm giác bay trênkhôn trung thế này rất khác so với lúc tôi cưỡi Sylvie.

Ngay khi tôi nhận ramình vẫn chưa sẵn sàng tiếp đất, cơ thể tôi bắn lên không trung và đâm vào mộtsố vật thể không xác định.

*BÙMMM*

Mặc dù phá hủy mộtvài mái nhà, bằng cách nào đó tôi vẫn tiếp đất bằng chân như mong đợi.

“KYU!!!” “VUI QUÁ ĐIMẤT! CHƠI NỮA ĐI!’

Sylvie nhảy vòngtròn quanh tôi khi nó tiếp tục ríu rít cho vòng thứ hai.

Phủi bụi khỏi quầnáo, tôi ngước lên.

Từ phía này tôi cóthể nhìn thấy cảnh tượng bản thân không bao giờ có thể trải nghiệm ngay cảtrong kiếp trước.

Xyrus là một thànhphố nổi; tôi dường như đã quên sự thật này. Tôi có thể thấy rìa thành phố nơinhững đám mây lững lờ trôi gần đó. Tôi tiếp tục bị mê hoặc bởi những tia sáng từmặt trời lặn chiếu vào những đám mây khuất khiến chúng trông đỏ rực. Đối lập vớibầu trời nhuộm màu hoàng hôn thơ mộng ấy là làn không khí như một tâm rèm tímdu đãng mộng mơ.

“Kyu…” Sylvie cũngtựa đầu vào tảng đá lặng lẽ nhìn chằm chằm.

Từ choáng ngợp cũngkhông đủ để diễn tả khung cảnh này. Như thể thành phố Xyrus đang lơ lửng trên mộtbiển cúc vạn thọ mềm mại hòa quyện với màn đêm đầy sao bên trên. Khoảnh khắc ấytưởng như chỉ có trong những câu chuyện cổ tích, chỉ ở độ cao này của thành phốmới có thể ngắm nhìn.

Tôi lấy sợi dây chuyềnkim loại ra từ nhẫn không gian và bắt đầu nghịch nó.

Trong khoảng thờigian đứng tựa vào gờ cửa của tòa nhà, tôi gần như có thể quên những thứ đã xảyra ở hầm ngục; trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, thế giới dường như thật hoàn hảo.

“Một góc nhìn khácphải không?” Một giọng nói đứng tuổi phát ra từ phía sau.

“Đó là…” Tôi đáp màkhông quay người lại.

“Đó là một góc ta rấttrân trọng, cháu biết không, ta thường xuyên tới đây khi muốn thư giãn.” Bà ấynói.

“Hừm.”

“Ta đã thấy cháu tiếpđất khá tốt. Chắc phải gọi Tricia đến dọn dẹp đống này rồi.”

“Thứ lỗi cho cháu vìđiều này, cháu sẽ giúp một tay.”

“Ta đã nghe về trậnchiến đẫm nước mắt của cháu. Ta e là cả trường sẽ tò mò đã xảy ra chuyện gì.”

“Haha…” Tôi bật cười.

Tôi đã hy vọngGoodsky đã tham gia cùng chúng tôi, nhưng thay vì vậy thì bà ấy lại ở chỗ củabà.

“Bà không hỏi vì saocháu vẫn còn sống à?” tôi hỏi, mắt vẫn dán vào phía chân trời.

“Có vẻ đây không phảithời điểm thích hợp để hỏi. Ta mừng vì cháu vẫn ổn.” Giọng nói của Goodsky lặnglẽ, gần như yếu ớt.

“Ổn?” tôi lẩm nhẩm tựhỏi bản thân.

“Cháu ổn à?” Tôi nhắclại, đủ lớn để bà ấy nghe được. Một chút buồn bã hiện rõ trong giọng điệu.

Tôi nhìn xuống sợidây chuyền đang nghịch. Đó là một mảnh kim loại dính máu nhỏ gắn vào một sợidây thô. Khắc trên mảnh ấy là hình ảnh Six Lances xếp thành vòng tròn, bên dướilà tên viết tắt.

A.T.

Sờ lên những chữcái, nói một cách giễu cợt thì trông chẳng khác gì dây xích cổ của chó; nó giốngnhư thứ người lính đeo trong thời cổ đại ở thế giới cũ của tôi dùng để nhận dạng,chỉ trong trường hợp xác chết biến dạng.

“…Chính xác thứ gìđã xảy ra ở dưới đó, Arthur?” Giọng nói của Goodsky trở nên ngập ngừng khi hỏiđiều đó.

Quay sang đối mặt vớibà ấy, tôi cười nhếch mép, giựt cái mảnh kim loại ra.

“Đây là những gì đãxảy ra,” tôi đáp khi Goodsky thở hổn hển, một tay che miệng, tay còn lại cầm sợidây chuyền.