The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 388

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 780

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 264

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1796

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 736

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8218

Chương 77

Góc nhìn của Virion Eralith:

Cái quái gì vừa mới diễn ra thế? Những ánh hào quang kì quái xung quanhTessia là sao đây? Thằng nhóc đã làm gì đó sao?

Tôi chỉ vừa phát hiện ra quả cầu đó bắn ra và bị hút vào cơ thể của cháugái tôi. Nó như là một loại thần dược, nhưng tôi không thật sự rõ lắm…

Dù sao thì, con bé cũng đã an toàn rồi.

Tôi gần như cảm thấy tồi tệ cho thằng bé, cậu ta chỉ vừa mới trở về saukhi rơi xuống ngục tối dưới lòng đất, chỉ có chúa mới biết nó sâu như thế nào,và giờ thằng bé phải đối mặt với tất cả những điều này.

Điều tôi làm có thật sự đúng khi tiết lộ tất cả thông tin này choArthur?

Có một vị đắng chát nán lại nơi đầu lưỡi tôi sau khi tôi giải thích toànbộ cho thằng bé; thi thoảng tôi còn quên mất rằng thằng nhóc này còn nhỏ tuổihơn cả Tess cơ.

Kì quặc thật; Tôi không thật sự hiểu được nó, nhưng càng ngày, bản năngmách bảo tôi rằng ngoài khả năng thao túng mana thuần thục đến mức đáng sợ củacậu ta và các tiềm năng tiềm ẩn của một pháp sư, sự nhạy bén trong nhận thức củathằng bé, năng lực tinh thần này không thể là của một đứa trẻ được, những điềunày chỉ làm cho thằng bé trở nên đáng sợ hơn trong tương lai mà thôi. Hiện tại,rõ ràng rằng sức mạnh của thằng nhóc chỉ là chưa theo kịp trí tuệ của nó màthôi, tôi đoán vậy.

“Mmmm… Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao mình lại ngủ trên mặt đất thếnày?”

Tai tôi ngay lập tức bắt được âm thanh yếu ớt từ con bé.

“Ô-ông nội? Cháu đang ở…. ART!!!!”

Hai cánh tay của tôi đã dang rộng ra, sẵn sàng ôm lấy đứa cháu gái bé bỏngduy nhất của tôi, nhưng thế quái nào, thay vì đi vào vòng tay của người ôngmình, con bé dững dưng bước ngang qua vòng tay của tôi rồi đi về phía thằng nhóc.

Cháu gái à… Cháu đi lộn hướng rồi~~ (đúng hướng rồi!)

“ARTHUR!! CẬU CÒN SỐNG, TỚ BIẾT MÀ!!” Tess gần như đánh gục thằng bé xuốngđất từ cái tốc độ lao như giáo thẳng vào vòng tay cậu ta.

Vẫn còn ngẩn ngơ, cánh tay tôi vẫn còn dang ra.

Có thể, để vòng tay này không còn trống trãi, thì những làn gió nhè nhẹđang khẽ lơi vào vòng tay này. (Ờ, ôm gió đi ông nội!!!)

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR:

Khi giọng nói yếu ớt của Tess khẽ chạm vào tai tôi kèm theo đôi mắt đẫmlệ hướng về mình, cô ấy cắn chặt môi dưới để giữ cho cảm xúc của cổ không vỡ òara; tôi ngồi đó, ngây người. Những làn sóng cảm xúc khác nhau, mà một nửa trongsố đó tôi còn chẳng nhận ra, lặng lẽ cuốn trôi tôi đi….

“ARTHUR!! CẬU CÒN SỐNG, TỚ BIẾT MÀ!!” Khuôn mặt cô gái nhỏ vùi trong ngựctôi ngay khi cô ấy vừa kết thúc câu nói.

“Được rồi, được rồi…” – Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy – “Tớ còn sống mà.”

Tôi quay sang Virion, tôi thề rằng gần như có thể thấy cơ thể như hóa đácủa ông ta trông như đang bắt đầu vỡ vụn ra từng mảnh với cánh tay cô đơn đangvươn ra. À hình như, ống tay áo ông ta hơi lung lay, do gió chăng?

Đầu ông ta trông như một con robot đã mấy năm chưa bôi dầu, khựng lại vừađủ để lộ ra đôi mắt ngẩn ngơ như bảo rằng; Tên phản bội, đáng ra ông mới là ngườingồi đấy, chú mày chết chắc rồi, nhóc à…..

Đấy là những suy nghĩ bất chợt thoáng qua nơi tâm trí tôi như được in hằntrên trán ổng, thể hiện bằng những biểu cảm vô cùng xấu xa hiện diện trên từngthớ cơ mặt rò rỉ ra ngoài.

Bắn lại cho ông Virion một nụ cười thông cảm, tôi nhìn vào lưng củaTess, người mà vẫn còn nằm trong vòng tay tôi. Chỉ khi nhìn vào cái áo choàngcũ của tôi đang được cô ấy khoác trên mình nhẹ trượt hờ ra khỏi cánh vai, tôi mớisực nhớ ra là hình như, cô ấy vẫn còn đang khỏa thân.

“KYUU!”

Sylvie nảy nảy lên và cố gắng gây chú ý với Tess, nhưng vô ích.

‘Thật tiếc là cơ thể của Tess chưa phát triển đầy đủ…’

“Điều cuối cùng tớ nhớ là cậu đã giao tớ cho một ai đó. Tớ chỉ có thể nhớmường tượng lại vài cảnh tượng ngắn xảy ra lúc đó vì tớ đang quá đau đớn. N-Nhưngtớ vẫn nghe được những cuộc nói chuyện về việc cậu không thể trở ra được,” Cô ấynói khi tay cô ấy vẫn bám víu vào tôi như một con gấu sơ sinh ôm mẹ nó. Cáicách cô ấy ngước nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ khiên tôi gần như đánh mất chínhmình.

“Tớ sẽ thuật lại cho cậu những chuyện đã xảy ra, nhưng bây giờ.” Tôi bóccô ấy ra khỏi người, quấn cho cô ấy bằng một bộ quần áo khác. “Phải trông thậtđàng hoàng đã, công chúa.”

“Hả? Ý cậu là…” Nói được nữa câu trước khi cô ấy nhìn xuống dưới, đôi mắtmở to kinh hoàng.

“KYYAAAAAAAA!! KHÔNGGGGGGG!”

*BÙMMMMMMM*

Không có bất cứ cơ hội nào để phản ứng lại, ông Virion, Sylvie, và tôidường như bị đánh bật ra bởi một luồn mana khổng lồ đến từ hư không.

Tôi kịp thời xoay sở, hạ cánh trên đôi chân của mình. Khi tôi nhìn sangbên cạnh, tôi thấy ông Virion và Sylvie đều không bị thương. Cả hai đều ngạcnhiên, nhưng không bị thương.

Không quan tâm đến cơn đau nhói ở ngực, tôi nhìn chằm chằm, miệng chùngxuống trước cảnh tượng trước mắt chúng tôi.

Tess đang ở tâm chấn của một cơn “bão” dây leo màu xanh ngọc lục bảo mờ,dài hơn chục mét, tất cả phủ quanh bao trùm cô ấy và quất xung quanh một cách hỗnloạn. Điều kì lạ hơn nữa là nó trông giống như một phần mở rộng của hào quangmàu xanh lục bảo bao quanh Tess, người hiện đang cuộn tròn bên trong với tư thếhình thai nhi.

“Đây là… mana hình thành ở cường độ này… là bất khả thi với con bé!” ÔngVirion đứng đó, há hốc.

“Ông đang đùa cháu à?” Tôi lẩm bẩm.

Nằm chặt tay, tôi hét lên: “TESS! CẬU CẦN PHẢI BÌNH TĨNH LẠI NGAY!”

“IM ĐI IM ĐI IM ĐI! ĐI KHỎI ĐÂY NGAY! TỚ KHÔNG THỂ TIN LÀ CẬU KHÔNG NÓIVỚI TỚ LÀ TỚ ĐANG KHỎA THÂN!” Cô ấy thét lên, ánh mắt vẫn nhắm nghiền trong xấuhổ. Một cái gì đó mách bảo tôi rằng những dây leo trong đó phản ánh đúng cảmxúc của cô ấy bởi chúng đang rung lắc thậm chí còn dữ dội hơn lúc nãy.

“Bộ cháu không được học rằng bảo một cô gái đang la hét um xùm bình tĩnhlại sẽ không bao giờ thực sự làm cô ấy bình tĩnh?” Ông Virion nói, lắc đầu thấtvọng.

Tất nhiên… là tôi không biết rồi.

Là Vua thì sao? Xì.. là người mạnh nhất ở vương quốc của tôi? Những điềuđó thì có ích gì hả Arthur, nếu mày thậm chí còn chẳng dập tắt nổi cơn giận củamột cô gái 13 tuổi.

“Tess! Ông nội của cháu đây! Mở mắt ra xem nào!” Lần này Virion hét lên.

“Hả?”

Khi Tess hé mắt lên, cô ấy cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

“Chuyện gì đang xảy ra? Tất cả những chuyện này là sao?” Tess bối rồi nhìnchúng tôi để nhờ giúp đỡ.

“Cố gắng điều khiển cảm xúc, nó đang làm dòng chảy mana của cậu mất kiểmsoát,“ Tôi cố giải thích với giọng điệu hợp lý hơn.

Tess nhìn ông Virion, người vừa gật đầu tán thành ý kiến của tôi.

Khi nhận ra, Tess bắt đầu nhắm mắt lại và bắt đầu ngồi thiền, những dây leongọc lục bảo mờ dần dần tan biến khỏi tầm mắt.

Cả ba chúng tôi vội vã chạy đến nơi Tess đang cuộn tròn ngay khi mớ dây leodường như được tạo thành từ mana nguyên chất vừa biến mất.

“Nhanh lên, ông nội, kiểm tra lõi mana của cô ấy.”

Tôi có một linh cảm gì đó, nhưng tôi sợ phải nghe sự thật.

“Đó cũng sẽ là điều mà ta sắp làm, nhóc.” Virion xắn tay áo lên và thấm mộtít mana vào lòng bàn tay.

“Đợi xí! Art, quay người lại!” Tess rõ ràng đã hết hơi nhưng cô ý thức đượcrằng có gì đó khác với cơ thể mình.

“Haizzz…Tớ đã thấy hết rồ-“

“NGAY!”

“- dạ.”

“Psh… Cựu vương ư? Có vẻ giống một con cún nghe lời hơn đấy.” Tôi lẩm bẩmtrong miệng khi quay lưng lại với họ.

“K-Không thể nào… Ha ha ha… C-Chuyện gì thế này?” Virion run rẩy.

“Gì? Chuyện gì cơ? Lõi của cô ấy đang ở giai đoạn nào rồi, ông nội? Vàngsẫm? Đừng nói với cháu… cô ấy cũng đã Vàng nhạt như cháu rồi nhé?” Tôi không thểngưng tò mò.

“Giai đoạn Bạc sơ cấp. Thậm chí nó còn gần như bứt phá qua giai đoạnnày.”

“CÁI GÌ?!” Tôi quay đầu lại, khiến Tess càng túm chặt lấy cái áo khoácđang bao trùm cơ thể cô ấy.

Lờ đi cái liếc và sự phản đối của Tess, tôi đặt tay lên vùng bụng cô ấy…trên cái áo khoác.

Ông ấy nói đúng… Kể cả khicảm nhận trực tiếp, tôi cũng không thể cảm nhận được lõi mana của cô ấy nữa, điềumà chỉ có thể xảy ra khi cô ấy đã đạt ngưỡng sức mạnh cao hơn của tôi.

Ông nội và tôi chỉ còn biếtdựa vào nhau trong ngỡ ngàng.

Cô ấy mới đột phá qua giaiđoạn Cam nhạt và vào giai đoạn Vàng sẫm cách đây không lâu. Điều đó có nghĩa côấy đã nhảy qua toàn bộ ngưỡng Vàng và lên thẳng giai đoạn đầu của Bạc?

Tôi cảm thấy khá khó khăntrong việc tiếp nhận tin động trời này. Tôi biết mình cũng phát triển vượt bậcso với những đứa trẻ cùng tuổi; nhưng đó là vì tôi là một pháp sư Tứ Hệ, điềuđó khiến tôi dễ dàng trong việc này hơn rất nhiều. Và thậm chí với bằng đấy sựưu ái, việc đạt đến mức Vàng sẫm cũng đã là rất gian nan rồi; đã rất lâu tôikhông thể tăng tiến thêm một chút nào. Đấy là còn chưa tính đến chuyện tôi thứctỉnh khi mới 3 tuổi đấy!

Những học sinh “thiên tài”trong học viện này cũng mất đến 10 năm để vượt qua bài kiểm tra cuối cùng và tốtnghiệp. Thực ra cũng không có một mức lõi nhất định đối với những học sinh tốtnghiệp, nhưng thông thường, bọn họ cũng chỉ đến tầm Cam nhạt ở thời điểm đó.Sau khi vượt qua mốc ấy, họ sẽ chắc chắn có một chỗ đứng trong hàng ngũ nhữngpháp sư cao cấp, bất kể họ đi về đâu.

Và thậm chí kể cả đối vớinhững pháp sư Song Hệ tài năng nhất, họ cũng phải mất một khoảng thời giankhông nhỏ để có thể vượt qua các mốc này, nhưng Tess, cô ấy vừa đột phá khỏi mứcthông thường, nhảy thẳng qua cả một giai đoạn và tiến thẳng tới lõi Bạc. Đó làthành quả của vài thập kỉ khổ luyện nén lại chỉ trong gần một đêm.

Thật là… vô lý…

“Thằng nhóc kia, cậu đã đưacái quái quỉ gì cho con bé vậy?” Virion hỏi. “Ta chưa bao giờ nghe đến việc Ýchí Quái thú can thiệp vào lõi mana của chủ nhân cả. Hay, đó là do quả cầu màcậu ném vào con bé?”

“Ông nói bứt phá gì cơ? Quảcầu gì?” Tess ngơ ngác trước cuộc đối thoại của chúng tôi.

“Cháu tưởng nó chỉ là mộtloại thần dược gì đó thôi…” Tôi không nói nên lời.

Cái hiệu thuốc kì dị thoắt ẩnthoắt hiện đó… Nó là cái quái gì vậy?

“Arthur, nếu thật sự tồn tại một loại thần dược có thể làm điều mà quả cầuđó vừa thực hiện, sẽ có một cuộc chiến tranh nổ ra chỉ để giành lấy nó”. Ông nộiVirion lắc đầu, vẫn còn sốc trước điều mà ông vừa mới chỉ tưởng tượng, rồi ônghỏi tiếp “Mà làm sao mà cháu có thể kiếm được một thứ như vậy?”

Ờ, thì ông biết đấy, cháu có được nó từ một ông già vô gia cư sở hữu một hiệuthuốc có khả năng biến mất như chưa từng tồn tại.

“Hà hà… Cháu mua nó với một đồng bạc, ông nội.”

Virion trố mắt nhìn tôi. Bằng biểu cảm của ông ấy, tôi cá ông ấy sẽ bớt ngạcnhiên hơn nếu tôi nói rằng tôi trộm nó từ một vị thần.

“Cháu cũng không biết rõ, cháu… mới có được nó từ… một người bán hàng rongthôi…” Tôi cười trừ.

“Hai người có thể nói cho cháu chuyện gì vừa xảy ra không? Hai người từ nãyđến giờ đang đùa phải không?” Tess ngay lập tức tập trung vào lõi mana củamình. “Không thể nào… lõi của cháu đã đến màu Vàng nhạt rồi… và nó còn như kiểusắp vỡ đến nơi rồi ấy” Cô ấy run rẩy.

“C-cháu yêu à… cháu thực ra đã trên lõi Vàng nhạt… một chút”. Ông nộiVirion lẩm bẩm, gần như thì thầm.

*Thud*

Mắt của Tess đột nhiên nhắm nghiền lại, cô ấy ngất đi và ngã xuống lưng củaSylvie – người đã kịp thời bắt lấy cô ấy.

“Cô ấy có lẽ đã quá sức …” Tôi lầm bầm trong khi đặt cô ấy lên sàn cỏ mềm mại.

“Con bé chắc hẳn đã kiệt sức sau khi trải qua tất cả những chuyện này; cơthể của nó đang chịu áp lực liên tục, và đột phá qua nhiều hơn 3 giai đoạn mộtlúc cũng lấy đi của nó khá nhiều sức mạnh ý chí. Ta nghĩ thế này còn nhẹ chán.”Virion mỉm cười trong khi bế cô lên.

“Ta sẽ đưa con bé về lại Elenoir qua cánh cổng. Nó cần nghỉ ngơi, và ta chắccon trai và con dâu ta vẫn đang còn lo lắng. He he, ta vẫn đang mong chờ biểu cảm của chúng.Haizzz, tưởng tượng xem… Tess, một pháp sư lõi bạc ở tuổi 13.” Ông ấy nở một nụcười nham hiểm trên mặt.

“Cháu muốn đi cùng ta không?”

“Thôi cháu không đi đâu. Giờ cháu đã biết Tess an toàn rồi, và cô ấy biếtcháu cũng an toàn; tạm thời thế là đủ rồi. Chúng cháu sẽ gặp lại nhau khi cô ấyquay trở lại trường”, tôi trả lời.

“Ừm. Ta có một buổi gặp với Hội Đồng – việc mà ta đã tránh né cho đến tậnbây giờ, nên ta cũng sẽ không gặp lại cháu trong một thời gian. Nghỉ ngơi đi,nhóc”. Ông nội Virion nháy mắt với tôi và đi khỏi phòng luyện tập với Tesstrong vòng tay.

Cô ấy thậm chí còn hơn tôi một bậc…

Tôi không thể không nghĩ về người đàn ông vô gia cư và cửa hiệu thần dượccủa ổng. Có đúng thật và quả cầu ông ấy đưa tôi là lí do cô ấy có thể đột phánhư vậy? Không có một lời giải thích nào khác cho việc này.

“Kyuu~” “Papa, con đói rồi!” Sylvie nhảy lên đỉnh đầu tôi và không ngừngdụi đầu tôi phàn nàn.

“Haha, ta cũng vậy, Sylv. Nhưng trước khi trở lại, hãy đi thăm chú Elijah củacon đã.” Tôi trả lời, gãi gãi tai con rồng nhỏ của mình.

“Kuu…” “… Nhưng mà, đồ ăn

_______________________________________________________

“ARTHURR!!” Elijah hét lên khiến tôi gần như điếc tạm thời.

Tôi có một cảm giác khá là déjà vu, nhưng quang cảnh này không được cảm độngnhư lần trước.

“Haa~… rồi rồi. Đúng, tôi vẫn còn sống. Ông không thoát khỏi tôi dễ vậy đâu.”Tôi an ủi, xoa đầu người bạn thân của mình.

*Khịt* “Tôi biết thừa… Ông chả khác gì một con gián, chết thế quái nào được.”*Khịt*

Cái thằng lõi này…

Tôi đẩy cậu ta ra; một lần nữa, cảm giác khá là quen thuộc với điều vừa xảyra 30 phút trước, chỉ trừ việc người đứng trước tôi bây giờ, một bên thì bầy nhầynước mũi, bên kia thì đã kịp lau sạch vào áo của tôi trong lúc ôm nhau.

Người bạn thân nhất của tôi… Elijah là tất cả những gì tôi có ở thế giớinày mà kiếp trước tôi luôn khao khát có. Một người tôi có thể thả lỏng bản thânvà thực sự là một đứa trẻ bên họ, không cần biết tuổi đời hay địa vị trước đâycủa mình.

“Haha! Thật vui vì được nhìn thấy cái mặt tởm lợm của ông một lần nữa, anhbạn.” Tôi khoác vai cậuta, cười đắc ý.