The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 714

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1649

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 664

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7444

Chương 71

” 

Khi chúng tôi bước vào trong căn nhà, nhiệt độ dường nhưđột ngột giảm xuống. Tuy nhiên, trái ngược với bầu không khí lạnh lẽo này, ánhmắt bốc lửa từ mẹ đâm thẳng vào tôi từ trên cầu thang, khóe mắt mẹ rưng rưngnhư cố gắng ngăn nước mắt không rơi xuống nơi gò má.

“Ch-chào mẹ, con v…về rồi.” Mồ hôi lạnh thấm qua từng lỗchân lông như thể một con thú mana hạng S đang đè nặng lên tâm trí tôi.

Tôi phải thừa nhận, tôi giờ trông khá tệ. Cơ thể này củatôi hiện giờ chi chít các vết cắt và trầy xước cùng với tóc thì kiểu bị sétđánh vào. Cả phần lưng của bộ đồ đã không còn khi tôi đã chà lưng của mình vàovách để giảm tốc rơi.

“Arthur Leywin…” Giọng mẹ đầy lạnh lẽo.

Trước khi bà có cơ hội để nói thêm, một giọng nói quenthuộc lập tức phá vỡ sự căng thẳng trong căn phòng.

“ANH HAIIIIII!” Cô em gái bé nhỏ băng qua cầu thang,ngang qua mẹ, nhảy vào lòng tôi khi vô tình bị vấp ngã ngay đó, cánh tay con béngay lập tức bám víu lấy tôi, với toàn bộ sức mạnh mà con bé có.

“Ây chu! E-Ellie đau anh …” Tôi nhẹ nhàng xoa đầu con bévới giọng nói khàn đặc.

*sụt sịt* “Một giáo viên đã tới đây và bảo… anh bị mấttích rồi.” *sụt sịt*

Con bé dùi mặt vào ngực, trong khi cố gắng xâu chuỗi lạinhững câu từ rời rạc thành câu hoàn chỉnh, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào lòngtôi.

Sylvie cựa quậy tỉnh dậy vào lúc đó. Tai nó rủ xuống, liếmem tôi như muốn an ủi.

“Con biết… Con xin lỗi vì làm mọi người lo lắng… một lầnnữa.” Tôi nhìn vào mẹ, hạ giọng tới mức gần như thì thầm.

Tôi có thể thấy biểu hiện của mẹ bị giằng xé giữa việcnên mắng tôi hay vỡ òa trong hạnh phúc. Có lẽ mẹ sẽ làm cả hai.

Bố tôi nhân cơ hội này bước đến bên mẹ và nhẹ nhàng dẫnbà xuống cầu thang, an ủi bà.

“Giận, nên giận chứ, em yêu, nhưng không phải lúc này.Nhìn xem, con trai chúng ta đó. Thằng bé đã quay về rồi.” Giọng cha dịu dàng làm dịuđi vô vàn nếp nhăn giữa đôi lông mày của mẹ. Khi vẻ mặt bà bình tĩnh lại, bàcũng sẽ như vậy.

Thở dài rồi khóc nức nở, bà vòng tay ôm lấy tôi từ bên cạnh,gây ra phản ứng dây chuyền, do đó, khiến em gái tôi vẫn đang quấn lấy tôi bắt đầuòa lên khóc thêm một lần nữa.

Mẹ khóc nức nở khiến những gì bà nói gần như không thểhiểu được. Có vẻ như bà ấy vừa nguyền rủa Chúa và cũng đồng thời cảm ơn ông ta.

“Thật chẳng công bằng…”

“Tại sao con trai ta lại đầy rẩy vết thương thế này?”

“Lạy chúa, con vẫn an toàn.”

Bố và tôi nhìn nhau và ông ấy nở một nụ cười nửa miệngtrong khi nhẹ nhàng vỗ về cả em gái và mẹ, cả hai đều giận dữ đánh tôi bằng nắmđấm run rẩy của họ trong khi khóc.

Cú đấm của họ không làm tổn thương đặc biệt nhưng mỗi cúđánh run rẩy ấy dường như gặm nhấm tôi; cảm giác tội lỗi ăn mòn bên trong tôi,khi tôi đứng đó bất động, cắn chặt môi dưới run rẩy.

Phải mất khoảng một giờ trước khi họ bình tĩnh lại; cảem gái và mẹ đều bắt đầu bình tĩnh lại và không còn thở hổn hển và nấc nữa.

Ở đâu đó giữa khung cảnh này, tôi phát hiện ra mẹ củaLilia, Tabitha, nhìn trộm từ trên lầu. Tôi có thể nói rằng cô ấy muốn xuống vàan ủi mẹ và em gái tôi nhưng trước khi cô ấy có thể, Vincent kéo cô ấy lại, chotôi cái gật đầu đầy ý nghĩa.

Cuối cùng, chúng tôi vào trong phòng khách. Em gái tôithở vẫn còn thất thường đến mức lo lắng trong khi cô bé vòng tay ôm Sylvie. Mẹđã khá hơn một chút khi đôi mắt sưng vù của bà thăm dò mọi vết thương nghiêm trọngtrước khi đặt một bàn tay dịu dàng lên ngực tôi.

“…Và hãy để Thiên Đàng và Mặt đất chữa lành.” Khi bà kếtthúc câu thần chú của mình, một ánh sáng trắng mềm mại bao trùm cơ thể tôi.

Gần như ngay lập tức, tôi cảm thấy một sự ấm áp nhẹnhàng bao trùm mọi vết thương, ngay cả những vết thương mà tôi còn chẳng biết có tồntại.

Khi ánh sáng chữa lành tan biến cùng với vết thương củatôi, tôi nhìn vào khuôn mặt tập trung của mẹ.

Tôi rất muốn hỏi mẹ một điều.

Tại sao bà có thể sử dụng khả năng chữa lành của bà bâygiờ?

Làm sao bà có thể chữa trị cho bố khi ông bị bọn pháp sưtấn công trên đường đến Xyrus? Tôi vẫn nhớ bà chữa trị cho bố tôi một cách tuyệtvọng khi ông ra lệnh cho tôi đưa mẹ chạy đi. Đó là trước khi tôi rơi khỏi váchđá.

Tôi cắn lưỡi và gượng cười. Bố tôi nói đúng; Tôi nên đợibà ấy mở lời nói với tôi trước.

Mẹ thở dài trước khi đưa tay ra khỏi ngực tôi. Bà nhìnchằm chằm vào tôi, rồi lại tiếp tục ôm tôi vào lòng, một cái ôm thật chặt khikhông còn sợ tôi đau nữa.

Cuối cùng chúng tôi bắt đầu nói về những gì đã xảy ra.Cha dành một ít thời gian để cho tôi biết rằng Giáo sư Glory đã đến thăm và kểcho họ những gì đã xảy ra với tôi trước khi cô ấy phải nhanh chóng quay về. Thỉnhthoảng, em gái tôi ngồi im lặng trên chiếc ghế dài, cuộn tròn với Sylvie, conbé dường như nhìn chằm chằm vào một vị trí đặc biệt trên mặt đất trước mặt, mộtvị trí vô định.

Cuối cùng, tôi đã cố gắng không làm to chuyện về nhữnggì đã xảy ra, vì lợi ích của mẹ tôi. Tôi nói lướt qua cuộc chiến với những conSnarler, điều mà chắc chẳng ai mong đợi để nghe.

Cả bố mẹ đều trưng ra khuôn mặt như muốn nói rằng họkhông tin vào những chi tiết đơn giản đến mức kì cục ấy, nhưng họ biết tôi quárõ.

Tôi phải nói với mọi người bao nhiêu mới đủ?

Tâm trí tôi nán lại về cái mảnh sừng quỷ trôi nổi bêntrong chiếc nhẫn không gian mà tôi đang vặn bằng ngón tay cái.

Khung cảnh lóe lên một cách rõ ràng, như muốn hằn in sâuvào não tôi. Những xác chết bị mất chi… dòng sông máu… Alea…

Hít thêm một hơi thật sâu, tôi quyết định kể mọi chuyệncho họ nghe, tất cả…

…Ít nhất là cho tới khúc tôi rơi xuống dưới.

Tôi đã không hiểu được tại sao những gã già nua bảo thủtừ Hội đồng trong thế giới trước đây của tôi thường nói ‘vô minh là phúc lạc’…cho đến hôm nay. (Kiểu biết càng ít, càng thanh thản.)

Làm sao có thể phúc lạc được nữa khi biết tất cả mọi thứtôi đã chứng kiến mọi chuyện ​​ở đáy của ngục tối đó ngày hôm nay.

“Khi giáo sư Glory đến vào giữa đêm hôm qua, cô ấy bịthương và mệt mỏi nhưng từ biểu hiện của cô ấy, mẹ biết rằng cô thậm chí cònkhông dám nghĩ về điều đó.” Giọng mẹ tôi khàn nhẹ phá vỡ sự im lặng theo saucâu chuyện của tôi.

“Cô ấy nói rằng con đã ở lại phía sau với cô ấy để bảo vệcả lớp. Cô ta nói với mẹ, con chính là một anh hùng. Nhưng con biết gì không? Mẹcó quan tâm đến điều đó sao?” Giọng mẹ chỉ thì thầm từng tiếng khi bà khẽ runlên.

“Anh hùng cái khỉ ho gì chứ, ta chỉ muốn con trai của tatrở về nhà, lành lặn, khỏe mạnh, chứ không phải như vừa trở về từ địa ngục mỗilần như vậy. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một ngày…” Mẹ còn chẳng thể kết thúc nổicâu nói, 2 hàng mi lại thẫm ướt, nước mắt lại rơi nơi gò má của bà.

“Art, con chỉ mới 12, nhưng tại sao ta có cảm giác gầnnhư đã mất đi con vô số lần vậy chứ hả, con trai?” Giọng bà nghẹn ngào.

Không biết trả lời thế nào, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằmvào nốt ruồi trên tay bà ấy. Tôi nên trả lời thế nào đây? Câu hỏi đó như là mộtcái hố sâu với không có câu trả lời nào đúng cả.

“Thôi được rồi, em yêu”. Cha nhẹ nhàng nắm lấy tay mẹ mộtcách dịu dàng.

Tôi nhận ra rằng, cũng giống như tôi đang trưởng thànhlên, cha mẹ cũng già đi. Cha tôi đã từng là một người cọc cằn, kiêu căng giờ đãlột xác trở thành một người trưởng thành và ân cần. Ông ấy vẫn giống như nhữngngười cha khác, thường hay nói đùa, nhưng giờ ông ấy đã trở nên sâu sắc hơn nhiều,mà rất có thể là do việc nuôi dạy em gái tôi

Mẹ thì luôn vẫn luôn trưởng thành nhưng qua nhiều năm,bà ấy trở nên tinh tế hơn. Mối quan hệ với nhà Helstea và với bạn của Tabithavà Vincent làm bà ấy càng thanh lịch hơn, nhưng bây giờ, bà ấy giống như trở vềthời tuổi trẻ khi những cảm xúc của bà thường bất ổn.

Tôi không trách bà ấy. Nếu đó là Ellie, tôi có lẽ sẽ rấtmuốn nhốt nó ở nhà cho dù nếu nó chỉ bị một nửa số vết thương như tôi ngày hômnay.

Phần còn lại của cuộc nói chuyện thì dễ chịu hơn.Tabitha và Vincent xuống lúc mà mọi chuyện có vẻ đã ổn thỏa. Tôi thấy họ khálâu trước khi mở lời chào họ, chúng tôi dành một ít thời gian để giúp bọn họ nắmbắt lại câu chuyện

Chẳng mấy chốc, Ellie đã ngủ gật nên tôi đã mang con bévề phòng, để lại Sylvie. Ngay trong giấc ngủ, con bé vẫn sụt sịt vì khóc quánhiều. Trong cả đêm, con bé không nói một lời nào. Tôi biết rằng sự việc này sẽkhá làm con bé tổn thương. Một vị giáo sư đã tới thăm họ, sau tất cả, bà ấy đãnói tôi đã mất tích. Nếu không phải chiếc nhẫn của mẹ tôi đeo đã nói cho bà ấyrằng tôi vẫn chưa chết thì có lẽ lúc đó mẹ đã ngất đi.

Nhưng trong trường hợp này có lẽ còn tội tề hơn với bà, vìcó chiếc nhẫn, tất cả những điều bà ấy có thể làm là nhìn vào chiếc nhẫn và hivọng. Làm gì có người mẹ nào có thể ổn khi trải qua chuyện này?

Về phòng, tôi cởi bỏ bộ đồng phục rách nát và tắm rửa.Tôi đắm mình vào dòng nước ấm, mong xóa đi những gì đã xảy ra ở trong ngục tối.Khoảnh khắc cuối cùng của Alea đã liên tục hiện lên bên trong đầu tôi, là lờinhắc nhở về việc tôi đã vẫn còn yếu đuối thế nào.

Hình ảnh bị phá vỡ bởi 2 tiếng đập cửa.

“Ta vào được chứ?”

“Vâng.” Tôi đáp

Cha vào, đóng cửa lại và lấy 1 cái ghế ngồi cạnh bên giườngcủa tôi

“Arthur, đừng nghĩ nhiều về những chuyện về mẹ đã nói.Bà ấy có lẽ muốn nói rằng bà ấy không mong con trở thành một anh hùng, nhưngchúng ta vẫn tự hào về điều mà con đã làm. Biết rằng con trai chúng ta không phảilà người mà có thể bỏ mặc bạn bè là một điều gì đó mà ta có thể tự hào tuyêt đối.”

Tôi vẫn luôn biết khi cha đã rất nghiêm túc khi gọi tôibằng tên thay vì biệt danh, Art.

“Cha không biết những chuyện đã xảy ra ở đó và ta cũng sẽkhông hỏi, nhưng nên biết rằng ta sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của con.”

Tôi cố gắng nuối trôi những câu nói đó. Nó giống như làlời hỗ trợ tôi nhưng chỉ làm tôi cảm thấy thật chua chát.

Tôi không ngủ ngay khi ông ấy ra khỏi phòng. Thay vàođó, tôi ngồi chéo chân, bắt đầu một việc mà tôi đã không làm nghiêm túc trong mộtthời gian dài – Tu luyện.

Lõi vàng đậm trong tôi đã có rất nhiều vết nứt, báo hiệnrằng tôi sẽ đột phá sớm thôi.

Những tiếng ríu rít trong màn đêm đã lắng xuống khi tôitập trung vào những hoạt động diễn ra bên trong tôi. Phong, Thổ, Hỏa, Thủy, …đó là những thuộc tính nguyên tố cơ bản có trong mana, nhưng chúng cũng chỉ làthuộc tính nguyên tố mà thôi.

Khi mana lưu thông bên trong lõi và tỏa ra khắp cơ thể,dù có phân biệt hay không thì về cơ bản chúng cũng chỉ là mana. Giống như Kitrong thế giới cũ của tôi, không có cấu trúc, không thuộc tính, hoàn toàn thuầntúy. Theo thời gian, mana thích nghi với môi trường xung quanh và các thuộctính hình thành. Ví dụ, đế chế phía bắc nơi có nhiều tuyết và nước, phép thuậtliên quan đến những nguyên tố đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nhờ có thuộc tính củamana. Mana, tùy thuộc vào môi trường, từ từ thay đổi và chứa các thuộc tính đểtồn tại tốt hơn ở nơi đó. Là các pháp sư, chúng tôi có thể tiếp thu, thanh lọcvà thao túng mana bằng ý chí của mình thành các hình dạng và hình dạng khácnhau mà chúng tôi gọi là “phép thuật”.

Lõi mana của chúng ta càng tinh khiết thì khả năng thaotúng mana hiện có trong chúng ta càng cao. Về việc đánh giá một người sử dụngmana của họ tốt đến mức nào, điều đó phụ thuộc vào mức độ sáng tạo, sắc bén vàkhéo léo của pháp sư trong trận chiến.

Các nguyên tố, về cơ bản là mọi người đều có các nguyêntố mà họ thường thông thạo nhất – tức là họ có thể cảm thấy chúng một cách tựnhiên và có biến nguồn mana thuần khiết thành nguyên tố của họ.

Alea, cùng với những Lanceskhác, rất có thể là một pháp sư có lõi Trắng, hoàn toàn tạo ra được sức tàn phákhủng khiếp nếu cô ta muốn. Tuy nhiên, Alea đã dễ dàng bị đánh bạivà bị giết bởi con quỷ có sừng đen đó.

Từng lỗ chân lông trên cơ thể tôi tham gia vào việc hấpthụ mana xung quanh khi mana bên trong lõi của tôi xoáy dữ dội.

Tôi tưởng tượng cái âm thanh từ lớp bên ngoài của lõiđang nứt ra, những ánh sáng màu vàng nhạt bắt đầu le lói qua từng khe rãnh từ vếtnứt của lõi.

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi đứng dậy và mở mắt ra,nhìn thẳng vào tay mình. Tôi vận mana thoát ra khỏi cơ thể và nó bắt đầu lưuthông xung quanh tôi.

Tôi phải luyện tập thêm bao lưu nữa để có thể sánh ngangvới những con quỷ đó chứ? Thậm chí những pháp sư có lõi Trắng cũng phải bỏ mạngchỉ để cắt được một mảnh sừng nhỏ từ con quỷ đó, thì tôi còn phải đi tới giaiđoạn nào nữa.

Điều gì sẽ xảy ra, nếu con người vượt qua được cả giaiđoạn màu Trắng? Câu hỏi mà chắc chỉ có tự bản thân tôi mới có thể trả lời được.