The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 715

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1651

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 664

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7449

Chương 69

[][] [] 

“Tôi có thể giữ cái này không?” Tôi nhận ra lòng bànmình đang ứa máu do nắm mảnh sừng quá mạnh.

“Phì!” Người phụ nữ Elf, bất chấp tình trạng của bảnthân, bật cười lớn sau câu hỏi của tôi, làm tôi ngạc nhiên. Nhướn mày, nghiêngđầu, tôi tự hỏi không biết cô ta đang nghĩ cái gì mà vẫn còn có thể cười trongcái tình trạng thế này.

“Cậu đang nghĩ tôi bị điên, phải không?” Khuôn mặt củacô ấy hướng về phía tôi như biết tôi đang ở đâu.

“Tôi không có ý đó”. Đó là điều duy nhất tôi có thể lẩmbẩm sau khi cô ấy dường như đọc được suy nghĩ của mình.

“Cậu đúng là một người kỳ lạ, ai lại hỏi một người lính sắpchết liệu có thể giữ thứ gì đó không. Giữ nó đi. Dù sao thì nó cũng không còngiá trị gì với tôi nữa rồi”. Cô ấy thở dài và đột nhiên, khuôn mặt hiện lên nhữngbiểu cảm như trở lại tuổi 20.

“Tôi thậm chí còn không biết tên của cậu, cậu bé, nhưngtôi sẽ chết sớm thôi. Cậu không cần phải quá nhạy cảm như thế.” Chiến binh Elf,với khuôn mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào tôi khi nói điều này.

“Tên tôi là Arthur, và vâng, thật không may, dường nhưkhông có cách nào để tôi có thể cứu cô. Tôi xin lỗi.” Tôi đặt mảnh vỡ màuđen vào chiếc nhẫn không gian của mình.

“Haizzz… Tôi đoán ta sẽ chẳng gặp lại nhau nữa. Tôikhông còn nhiều thời gian, nên tôi sẽ cố gắng nói cho cậu tất cả những gì tôibiết.” Ngực tôi cảm thấy nặng nề khi cô ấy dễ dàng gạt bỏ hy vọng và chấp nhậnsố phận của mình.

“Tên tôi là Alea Triscan, cậu cũng nhận ra tôi là mộttrong Six Lances và đó là quân đội của tôi. Mỗi Lance phụ trách một tiểu đoàn gồmmột số pháp sư hàng đầu.” Cô ấy thở dài nặng nề, và lần đầu tiên, tôi vui mừngvì cô ấy không thể chứng kiến ​​cảnh tàn sát khủng khiếp đã biến nơi đẹp đẽ mộtthời này thành một nấm mồ chết chóc.

“Vài tháng trước, sau khi Six Lances thành lập, chúngtôi đã được đào tạo để làm việc như một đội để dọn hầm ngục và các khu vực chưaxác định. Six Lances hiếm khi thực hiện các nhiệm vụ cùng nhau, trừ khi chúng tôiphải dọn các hầm ngục cấp S trở lên.” Cô tiếp tục sau khi lấy hơi.

“Từ hướng bước chân của cậu lúc nãy, có thể thấy cậu đếnđây bằng một lối khác. Thực ra nơi này thông với 3 hầm ngục khác. Không biết cậuđã đến từ hầm ngục nào, Arthur?” Alea gắng gượng tựa người thoải mái hơn vào tường.

“Tôi đến đây cùng với giáo sư và bạn học từ hầm ngục góa phụ. Những người khác có thể đã trở lại, nhưng tôi đoán rằng mình không đượcmay mắn lắm.” Tôi ngồi tựa vào tường cạnh Alea và nghiên cứu bãi chiến trườngtrước mặt. Tôi có thể mơ hồ tưởng tượng được những gì đã xảy ra bằng cách xác địnhvị trí của các thi thể và nơi họ bị thương.

“Rất khủng khiếp phải không? Không biết cậu bao nhiêu tuổi,nhưng những thứ thế này không nên được nhìn thấy.” Alea cất tiếng phá vỡ sự imlặng.

“Tuổi của tôi đúng là không nên nhìn thấy cảnh tượngnày. Nhưng cô nói đúng, dù bao nhiêu tuổi đi nữa thì cảnh tượng này cũng quá khủngkhiếp để trông thấy.” Tôi không kìm được tiếng thở dài.

“Đội của tôi và tôi đến từ một hầm ngục có tên làHell’s Jaw. Chúng tôi đã được giao nhiệm vụ điều tra ngục tối sau khi nhận đượcbáo cáo về những sự việc bất thường xảy ra trong đó. Những nhà thám hiểm sốngsót quay lại là những người thường xuyên lui tới hầm ngục để huấn luyện. Họ đềubị thuơng nặng và tất cả đều nói về việc những con thú trú ngụ bên trong độtnhiên trở nên mạnh mẽ và hung tợn hơn. Nó cũng đã xảy ra tương tự ở hầm ngục củacác cậu à?” Tôi nhận thấy Alea bắt đầu nói chậm hơn một chút.

“Vâng. Ngay ở tầng đầu tiên, một đội quân của Snarlersđã chào đón chúng tôi. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi hai con SnarlersChúa xuất hiện. Một trong số chúng đã ăn con Chúa còn lại rồi biến thành màuđen, và sức mạnh của nó tăng vọt lên vài lần. Tôi nghi đây chính là nguyên nhân.”

“Cậu nói nghi ngờ nghĩa là sao? Ý là cậu đã từng nhìn thấycon quỷ đó trước đây?” Alea đột nhiên đứng thẳng dậy và nhìn về phía tôi, sự ngạcnhiên hiện rõ trong giọng nói của cô ấy.

“Tôi không chắc chắn có phải cùng một con không, nhưngđúng vậy.” Tôi trả lời thẳng thắn.

“Cùng một con? Cậu nghĩ rằng có nhiều hơn một?” Khuôn mặtnhợt nhạt của Alea đã dần tái nhợt khi cô ấy hỏi tôi điều này.

“Tôi không có bằng chứng rõ ràng, nhưng tôi nghi ngờ rằngthứ mà cô nhìn thấy, Vritra, chỉ là một trong nhiều con quỷ có sừng ở đâu đóngoài kia.” Tôi trả lời khi nhớ lại cái đêm tôi bị tách khỏi Sylvia. Con quỷđen với cặp sừng cong xuống nói gì đó đã khiến chúng gặp rắc rối. Đó chỉ là mộtsuy đoán, nhưng đã khiến tôi nghi ngờ rằng có lẽ có nhiều hơn một con.

Tâm trí tôi bắt đầu quay cuồng khi nghĩ về tất cả các khảnăng và lý do khác nhau tại sao chúng lại làm như thế. Có phải là vì Sylvie?

Tôi nhớ lại lúc Sylvia đưa cho tôi một hòn đá và bảo tôiphải bảo vệ nó bằng mọi giá. Hòn “đá” đó hóa ra lại là một quả trứng rồng khônghơn không kém. Có phải Sylvie là một sự tồn tại quan trọng đến nỗi những con quỷcó sừng đó phải làm mọi chuyện đi xa đến thế này?

“Cậu đang nghĩ gì vậy, Arthur?” Alea phát ra tiếng ho kịchliệt khiến cho máu ở chỗ từng có lõi mana ứa ra.

Tôi luôn thấy lạ là trong khi lõi thú có khả năng đượcthu hoạch và sử dụng làm công cụ để tăng cường mana, còn lõi mana của con ngườilại không. Khi một pháp sư chết đi, lõi mana của họ bị phá vỡ và mana tích lũybên trong phân tán. Có phải vì chúng tôi thu thập mana từ bầu khí quyển nên điềunày mới xảy ra?

Dường như nó dẫn tôi đến một suy nghĩ là con người khôngcần lõi mana để tồn tại, vì chúng ta phải sống thì lõi mana mới tồn tại. Thế giớinày dường như xoay quanh việc bạn có phải là một pháp sư hay không, và nếu cóthì bạn mạnh đến mức nào. Tôi cảm thấy như Chúa tạo ra thế giới này muốn nói vớichúng ta rằng cuộc sống quan trọng hơn ma thuật, đó là điều hiển nhiên, nhưnglà chúng ta dường như đã lãng quên mất điều đó

Trước khi suy nghĩ của tôi đi xa quá thì hơi thở yếu ớtcủa Alea đã đưa tôi trở lại thực tại.

“Ừm.. Cô có ổn không?” Đó là một câu hỏi ngớ ngẩn.Tất nhiên cô ấy không ổn.

“Khi đội của tôi lên tầng một của Hell’s Jaw, không cógì lạ về nó; các con thú mana vẫn là các con thông thường được biết đến. Nhưngkhi chúng tôi đến tầng cuối cùng, nơi chủ nhân của hầm ngục trú ẩn. HadesSerpent (Hắc Xà), vốn là một quái thú mana hạng AA, đáng lẽ là thứ mà tôi có thểtự mình xử khá dễ dàng.” Không có sự khoe khoang hoặc quá tự tin trong giọng điệucủa cô. Đó chỉ là điều thực tế.

“Hades Serpent, được biết đến với ngọn lửa màu xanh phunra dọc theo xương sống, trông rất khác biệt. Lúc đầu, chúng tôi bối rối vìkhông thấy ngọn lửa, nhưng khi chúng tôi nhìn gần hơn, lý do chúng tôi không thểthấy ngọn lửa chiếu trên các bức tường màu đen của hang là vì ngọn lửa đó vốnmàu đen. Nó trông giống như làn khói dày bốc lên dữ dội dọc theo xương sống củacon rắn dài 30 mét. Con Hades Serpent (Hắc Xà) đó, cũng có một chiếc sừng màu đen nhô rakhỏi trán trong khi vảy của nó, vốn là màu xám mờ, giờ lại là màu đen bóng mượt…”hít thở sâu, tôi nhận thấy Alea đang run rẩy.

“Trận chiến diễn ra kịch liệt. Tôi đã mất 5 người củamình vì con Hades Serpent (Hắc Xà) đó. Vài giờ sau cuối cùng tôi đã có thể giết nó. Khichúng tôi cố gắng lấy lõi quái thú ra thì lại không có gì ở đó cả.” Một cơn hokhác càng dữ dội, tôi chạy về phía cái ao và ngâm những gì còn lại của bộ đồngphục bên trong. Sau khi rửa sạch, tôi để vải hấp thụ nhiều nước nhất có thể rồiđi đến chỗ Alea.

“Hãy há miệnng ra.” Tôi hướng dẫn.

Cô ngập ngừng một lúc nhưng mở miệng. Tôi nhẹ nhàng vắtbộ đồng phục ướt sũng của mình lên miệng cô ấy để nước chảy vào.

“Ah.” Cô ấy thốt ra một tiếng kêu nhỏ rồi nuốtxuống dòng nước có lẽ không được vệ sinh lắm. Thì thầm một lời cảm ơn nhỏ trướckhi tiếp tục câu chuyện của mình.

“Mặc dù chúng tôi rất muốn quay trở lại mặt đất, nhưngchúng tôi không thể kiểm soát được tình hình, nên phải bắt đầu tiến vào trong đểtìm chứng cứ. Một người trong nhóm của tôi đã sử dụng một câu thần chú và thấycó một đường hầm ẩn bên dưới một lớp đất mỏng. Sau khi băng qua đường hầm,chúng tôi đến đây…” Giọng Alea rung run rẩy vì những lời cuối cùng của cô ấy,nước mắt hòa lẫn với dòng máu chảy xuống khỏi mí mắt khép kín nơi từng có mộtđôi mắt ở đó.

“Khi chúng tôi đến hang động này hắn đã ở đó rồi. Tôi vẫnnhớ như in cái cách ánh mắt đỏ sẵm ấy nhìn chúng tôi.” Cô ấy tiếp tục vói giọngrun rẩy.

“Đội của tôi và tôi không ai biết con quái vật đó là gìnên chúng tôi đã làm những gì mà bản năng mách bảo. Chúng tôi đã nâng vũ khí lên để chiến đấu, và đó là sai lầm đầu tiên của chúng tôi. Tôi vẫn có thể hình dung nórất rõ ràng. Làn da xám nhạt của hắn. Khuôn mặt của hắn thật khó chịu, trông giốngnhư con người. Hắn nhìn chúng tôi và nhếch mép cười, để lộ những chiếc răngnanh sắc nhọn của mình. Điều khiến chúng tôi thất vọng là khi hắn nói rằng…”Cô ấy thì thầm, giọng cô ấy ngày càng yếu đi.

“Mm.” Tôi trả lời, chỉ để cô ấy biết tôi vẫn còn đó.

“Hắn thậm chí còn chả ngạc nhiên khi thấy chúng tôi ởđó. Vritra, hắn… thứ đó đã thấy chúng tôi từ trước khi chúng tôi đến đây…”

“Trước?” Tôi ngồi thẳng người, câu nói cuốicùng của cô ấy thu hút sự chú ý của tôi.

“Hắn cho chúng tôi hai lựa chọn.” Nước mắt và máu chảyxuống khuôn mặt xinh đẹp của cô một lần nữa khi cô ấy cố nói những gì cô sắpnói.

“Hắn ta nhìn thẳng vào tôi, như thể biết ngay rằng tôilà thủ lĩnh, và nói với tôi rằng hắn ta sẽ để tôi đi không hề hấn gì nếutôi…”

“Hắn cười, nói với tôi rằng hắn muốn tôi phanh thây đồngđội của tôi, từng người từng người một trước mặt hắn.” Alea đang giận dữ đếnrun rẩy, bàn tay duy nhất của cô siết chặt thành nắm đấm.

Lời đề nghị lố bịch đó sẽ khiến bất cứ ai giận dữ, nhưngnhìn vào trạng thái Alea đang ở ngay bây giờ, tôi không tự tin nói rằng cô ấyđã quyết định đúng. Có lẽ đồng đội của cô ấy sẽ muốn cô ấy giết họ nhanh chóngthay vì bị đối xử như thế kia.

“Vậy sự lựa chọn còn lại là gì?” Tôi vừa hỏi vừa nhẹnhàng đưa tay lên nắm lấy bàn tay siết chặt của cô ấy.

“Hắn vừa chế giễu chúng tôi vừa nói ‘hoặc các người cóthể thử chiến đấu’.” Nước mắt cô hòa lẫn máu làm vấy bẩn quần áo đã rách.

Chẳng biết nói gì để an ủi, tôi chỉ biết giữ hai tay ômchặt lấy nắm tay siết chặt của cô ấy.

Thời gian chầm chậm trôi, chỉ có tiếng nước chảy và tiếngkhóc nức nở của Alea phá vỡ sự im lặng chết chóc.

* Hic *

“Chúng tôi còn không có chút cơ hội chiến thắng.”

* Hic *

“Tôi thực sự không muốn bắt cô nhớ lại cảnh đó, nhưngtôi cần càng nhiều chi tiết càng tốt, Alea.” Tôi nhẹ nhàng vuốt tay cô ấy để cốgắng trấn tĩnh cô ấy.

“Hắn có * Hic * một sừng ở giữa trán, cong về phía sau.”Cô cố hết sức nói chuyện một cách bình tĩnh.

“Một sừng?” Vì vậy, thực sự có nhiều hơn một con quỷ cósừng! Đó có phải là một gia tộc không? Một tộc khác?

Trái tim tôi bắt đầu đập không kiểm soát được khi tưởngtượng ra cả một chủng tộc gồm những con quỷ có sừng; chỉ một trong số chúng cóthể quét sạch một trong Six Lances và đội của cô.

“Đ-đúng. Đòn tấn công mạnh nhất của tôi chỉ có thể tạora một vết trầy nhỏ trên cái sừng đó.” Alea có vẻ như muốn hỏi tôi điều gì đónhưng cô ấy tiếp tục, hơi thở ngày càng ngắn lại.

“Hắn… Nó… Vritra có thể sử dụng một loại ma thuật,thứ ma thuật đó dường như khác xa hoàn toàn bất kỳ phép thuật nào tôi từng thấy.”Đôi môi Alea bắt đầu run rẩy.

“Hắn đã sử dụng loại phép thuật nào?”

“Kim loại. Kim loại đen. Hắn ta có thể ngay lập tứcgọi ra những chiếc gai kim loại, lưỡi kiếm, bất kỳ loại vũ khí nào từ mặt đấtvà chính hắn ta. Tôi thậm chí không biết làm thế nào để mô tả nó đúng. Nó kếtthúc quá nhanh. Một nửa đội của tôi đã chết trong đợt tấn công đầu tiên của hắntung ra với chỉ một cú búng tay đơn giản. Khi những người còn sống tấn công tiếp,hắn thậm chí còn chả bận tâm né tránh, các tấm kim loại đen ngay lập tức được tạora và chặn bất cứ đòn tấn công nào có thể đến gần hắn ta.”

Tôi cảm thấy mặt mình căng thẳng khi cố gắng hình dungra những gì về Vritra, và có thể là sức mạnh mà toàn bộ chủng tộc của hắn ta sởhữu, có thể như thế nào. Nó dường như được gợi lên nhưng ở một cấp độ hoàn toànkhác. Cách cô ấy mô tả nó có vẻ giống với biểu hiện hoặc thậm chí tạo ra một sốhiện tượng nhất định hơn là đến từ các hạt mana đã tồn tại.

Làm sao có thể? Bọn chúng có khả năng bỏ qua định luậtma thuật cơ bản trong thế giới này hay đơn giản là chúng có hiểu biết rộng hơnvà có thể làm điều này thông qua kỹ năng đặc biệt khác?

*Khụ khụ*

Đầu tôi lập tức quay về phía Alea khi máu trào ra khỏimiệng cô ấy.

“Vritra, hắn rời đi sau khi tôi trở thành như thế này.Tôi không chắc liệu hắn ta có biết sẽ có người tới đây không, nhưng điều cuốicùng hắn nói với tôi là tên của hắn… và Dicathen sẽ trở thành bãi chiến trường.”Máu trào ra từ khóe miệng cô ấy, cô quay sang phía tôi và nói:

“Điều này nghe có vẻ vô lý nhưng cậu có thể giúp tôikhông?” Alea nở một nụ cười yếu ớt, để lộ hàm răng nhuộm máu.

“Chắc chắn, bất cứ điều gì.” Cô ấy có thứ gì để tặng chongười mình yêu ở quê nhà chăng? Hay cô ấy muốn nhắn gì đến gia đình?

“Cậu có thể ôm lấy tôi không?” Cô lầm bầm.

“Tôi luôn nghĩ rằng tôi sẽ không cần bất cứ ai, miễn là tôi đủ mạnh.Tôi chưa bao giờ có gia đình hay người yêu để dựa dẫm vào… nhưng cậu biết không?Tôi-tôi thực sự không muốn chết một mình ở đây.” Alea gần như suy sụp, cô cắnchặt môi để khỏi vỡ òa.

Không nói một lời, tôi vòng tay ôm cổ và thắt lưng mỏngmanh của Alea, đưa ngực của cô ấy về phía tôi.

“Tôi cảm thấy sợ hãi, Arthur.”

“Tôi không muốn chết…”

Tôi im lặng, nghiến răng, một lần nữa, không thể tìm đượclời an ủi cô ấy. Khẽ vỗ nhẹ vào lưng Alea, tôi cảm thấy hơi thở của cô ngàycàng yếu đi và giây lát sau. Cô ấy ra đi trong vòng tay tôi.

[][] []