The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 762

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 262

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1775

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 725

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8064

Chương 68

[][] [] 

Sau khi rơi tưởng chừng như hàng giờ do vụ nổ và bị đậpgiữa những tảng đá khác nhau, tốc độ tôi rơi xuống khiến tôi có thể lấy lạithăng bằng cho bản thân. Tôi dang tay và chân ra, cố gắng hết sức để tìm bất cứthứ gì để bám vào trước khi tôi trở thành mớ thịt nhão nhét khi tôi tiếp đất.May thay, bàn tay phải của tôi bắt được một gốc cây. Nhưng xui xẻo thay, đó làcánh tay bị trật khớp cách đây không lâu nên cú giật bất ngờ làm tôi đau nhóikhiến tôi muốn cắn vào môi dưới.

Treo leo trên hố sâu bằng cánh tay bị thương, tôi cảm thấynhư nó sắp đứt lìa ra. Rồi tôi kết nối tinh thần với Sylive.

‘Sylv. Ngươi có ở đó không? Ta bị rơi xuống khá sâunhưng ta vẫn ổn. Ngươi có cảm nhận được ta đang ở đâu không? ‘

Không có phản hồi. Tôi thậm chí không thể cảm nhận được khếước thú của tôi. Tôi ngay lập tức bắt đầu lo lắng nếu có chuyện gì xảy ra với nó,nhưng với con Snarler Chúa đã chết và đám quái còn lại bị mắc kẹt trong hầm ngục,tôi nghĩ chắc chúng không liên quan. Có nhiều khả năng là tôi đã rớt xuống quásâu, và tôi nghi ngờ rằng, hoặc có một thứ gì đó dưới này bị giữ dưới này và bịphong ấn từ bên ngoài, hoặc chính xác hơn là từ bên trên mặt đất.

Ở mức độ sâu này, tôi không nghĩ rằng có tầng nào đóngay bên dưới nó. Có phải vụ nổ đã làm lộ một lối đi ẩn đến một nơi nào đó khácbên trong ngục tối?

Nói về vụ nổ, vụ nổ do con Snarler Chúa đột biến gây ra khálà kỳ quặc. Vụ nổ rất lớn, nhưng tôi có cảm giác rằng vụ nổ không có ý định giếtbất cứ ai ở gần nó. Nếu đó là vụ nổ để giết tôi, cơ thể của tôi, cùng với Giáosư Glory, sẽ ở trong tình trạng tồi tệ hơn nhiều so với bây giờ.

“Ugh…” Khi tôi tiếp tục lơ lửng trên cánh tay bị thươngcủa mình, tôi cảm thấy tay mình bắt đầu tuột ra. Tôi hít vào một hơi để sẵnsàng trước khi kéo bản thân lên đủ gần để cánh tay trái có thể thay thế.

“Ergghh…!” Tôi nghiến răng vì đau và cố gắng chống lạicám dỗi buông ra và để thần linh quyết định số phận tôi.

Bây giờ tôi đang treo leo trên cánh tay trái của mình,tôi kiểm tra để chắc chắn rằng cánh tay phải của tôi không bị trật khớp nữa. Rấtmay, nó dường như vẫn ở đúng vị trí của nó.

Sau khi đánh giá nhanh về tình trạng cơ thể của tôi, tôinhìn xung quanh thì tất cả những gì tôi thấy chỉ là bóng tối. Nơi đây hoàn toàntối đen. Nó giống với cái cảm giác khi bạn nhắm mắt thật mạnh đến nỗi dường nhưnhững ánh sáng khác nhau đang lóe lên trong tầm nhìn của bạn hoặc cảm giác đódù bạn có nheo mắt đến đâu, mắt bạn không thể điều chỉnh để thích nghi được. Đólà những gì tôi cảm thấy ngay bây giờ.

Khi tôi kích hoạt luân chuyển mana, tôi phân tán mana ởkhắp cơ thể của mình vào đúng cánh tay trái của tôi giữ trên cành cây. Tôi phảisử dụng khoảng thời gian “nghỉ giải lao” này để vận nhiều mana nhất có thể. Cườnghóa mắt tôi bằng mana với hy vọng có thể nhìn thấy thứ gì đó, tôi chỉ có thể thởdài trong thất bại.

“Mình không mù mà… phải không?” Tôi không thể không nghĩvề bản thân mình khi tôi cường hóa mắt lần nữa.

Và để an ủi sự lo lắng không cần thiết của tôi, tôi phávỡ một trong những quy tắc cơ bản nhất trong những tình huống như thế này. Tôitạo ra một ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay trỏ phải.

Nhìn ngọn lửa đỏ và cam ấm áp trên đầu ngón tay tôi thởphào nhẹ nhõm trước khi dập tắt ngọn lửa.

Mặc dù tầm nhìn là một điều quan trọng, nhưng điều cuốicùng mà bạn muốn làm trong một nơi tối tăm như thế này là thu hút sự chú ý đếnchính mình. Bây giờ nếu có kẻ thù ở đây và nhìn thấy ngọn lửa, chúng sẽ biết vịtrí của tôi, do đó tôi cần phải di chuyển.

Vì tôi không thể nhìn thấy, tôi sử dụng xung gió để cảmnhận loại không gian mà tôi đang ở hiện tại. Tôi không biết cái hố này hẹp hayrộng như thế nào, nhưng tôi cho rằng nó không quá rộng vì tôi va phải một vài thứtrên đường rơi xuống.

Phát ra những cơn gió ngắn, mềm mại, nhẹ nhàng xungquanh tôi, tôi nhận ra rằng cái lỗ này, vì không có từ tốt hơn, có đường kínhkhoảng 10 mét. Tuy nhiên, điều đáng sợ là tôi thậm chí không thể cảm nhận đượcmình đã rơi được bao xa và tôi phải đi xuống bao xa cho đến khi tôi chạm đất.

Điều tôi phải quyết định bây giờ là liệu có nên cố gắngtrèo lên hay đi xuống. Sau cú ngã dường như vô tận ban nãy cộng với việc có nhiềuthứ khác rơi xuống cùng tôi, có nhiều khả năng là miệng hố đã được lấp lại. Vàvới việc Sylvie không trả lời từ bên ngoài, tôi không có cách nào để biết liệu nócó thể mở ra một lối thoát cho tôi không.

Do đó, lựa chọn duy nhất tôi có là đi xuống.

Haizzz

Cho dù tôi có lý trí và mạnh mẽ đến mức nào, tôi khôngthể không cảm thấy hơi lo lắng trong tình huống này. Hơn cả những mối nguy hiểmtrực tiếp ngay trước mặt tôi, một tình huống như thế này, nơi tôi không thểnhìn thấy bất cứ điều gì hoặc thậm chí cảm nhận bất kỳ sự sống nào làm cho tôitrở nên khó chịu hơn. Nếu trong trường hợp một đội quân của Snarlers ở trước mặtchúng tôi, tôi biết tôi phải làm gì và tôi có thể nghĩ cách đối phó với nó.Nhưng bây giờ, tôi không thể tưởng tượng cũng không dự đoán được chuyện gì cóthể xảy ra trong vài giây tiếp theo, khiến tôi càng căng thẳng hơn.

Cường hóa cả hai tay với mana thuộc tính Thổ, tôi có thểvùi tay vào một bên của cái hố sâu như vực thẳm này, tạo ra một nơi để chốngtay cho mình. Tôi điều chỉnh cơ thể tôi nằm nghiêng sang một bên với cả hai taycắm vào tường để giữ cho mình khỏi ngã.

Di chuyển một cách từ tốn, tôi kéo hai bàn tay đã được cườnghóa của mình ra khỏi bức tường và để bản thân ngã xuống trước khi tôi cắm tayvào tường một lần nữa để dừng lại.

Lực căng dồn lên cánh tay khiến tôi co rúm mỗi lần như vậy,nhưng đây sẽ là cách nhanh nhất để tôi đi xuống.

Nắm lại, buông, nắm, buông, nắm, buông. Tôi phải giữ chocơ thể của mình cân bằng để tôi không rơi ra khỏi tường. Tôi cũng không thể để bảnthân rơi quá lâu trước khi tôi phải nắm chặt bức tường một lần nữa bởi vì sẽ rấtnguy hiểm nếu cố gắng giảm tốc độ sau khi tăng tốc quá nhanh.

Tôi thỉnh thoảng phát ra những luồng gió để thử xem tôiphải đi xuống bao xa nữa. Ngay cả sau khoảng 3 giờ nắm và buông tay, theo đồnghồ sinh học cơ thể của tôi, tôi vẫn chưa cảm nhận được mặt đất nào ở gần bên dướimình.

‘Cái lỗ chết tiệt này sâu bao nhiêu vậy trời.’ Thậm chíkhông có con quái nào để trút nỗi bực dọc của mình, tôi bị bỏ lại trong đầu bằngnhững từ ngữ mà tôi nghĩ ngay cả những người thô tục nhất cũng sẽ thấy khôngphù hợp.

Tôi biết tất cả mọi người cảnh báo những thám hiểm gia vềsự nguy hiểm và không thể đoán trước của hầm ngục nhưng cả Lăng mộ Thảm Khốc và cảngục được cho là cấp thấp này đã chứng minh rằng chúng còn gây nhiều rắc rốihơn những lần tôi phiêu lưu với Jasmine mà không sử dụng phép thuật.

Ý tôi là, thử tính tỷ lệ mà tôi vào đúng một ngục hạng Dchứa đầy những con quái cấp E và cả một đội quân quái thú chờ bọn tôi ngay tầngđầu tiên xem.

Thành thật mà nói, lũ Snarlers cũng không đến nỗi tệ. Chỉlà chúng tôi đã ngu ngốc khi sử dụng quá nhiều ma thuật lửa khi chúng tôi khôngcó thông gió, nhưng tôi đã xử lý hầu hết chúng mà không cần sử dụng mana.

Nhưng còn con Chúa đột biến kia mới là vấn đề. Làm thếquái nào con quái đó lại mạnh đến vậy? Có phải vì nó đã ăn con Chúa kia? Thậmchí có thể tăng sức mạnh như vậy?

Khi tôi tiếp tục suy nghĩ về những sự kiện xảy ra trướcđó, tôi tiếp tục di chuyển theo bức tường đá, đi xuống sâu hơn.

Khi tôi buông bức tường và rơi xuống, tôi tính thời giantrước khi bám tay của mình vào tường một lần nữa. Tuy nhiên, không giống như lầntrước, bàn tay của tôi không bám vào bên trong được.

“Cái gì…”

Tôi đã cố gắng bám lên tường một cách tuyệt vọng nhưngngay cả với cánh tay đã cường hóa, tôi cũng không thể tạo ra một vết xước nàotrên tường.

Bề mặt của bức tường giờ đã khác. Nó thật trơn tru; quámịn so với một bức tường tự nhiên.

Tôi đang tăng tốc khi tôi cố gắng đâm những ngón tay củamình vào tường trong vô vọng.

‘Cách này không hiệu quả.’

Cẩn thận để phát ra ít tiếng ồn nhất có thể trong khitôi tiếp tục rơi xuống, tôi nhịp nhàng phát ra những xung gió xung quanh mình,như một sóng vang tạm thời. Thông qua việc gửi các xung mờ và đo xem phải mấtbao lâu trước khi tôi chạm vào bề mặt, tôi có thể xác định vị trí chỗ đứng vàtay vịn tiềm năng để đi xuống trong đầu mình.

Nói dễ hơn làm.Lý thuyết trong đầu tôi thì dễ nhưng thử nó mà không thực hành trước đã chứng minhnó khó hơn tôi tưởng tượng. Có vài chỗ nắm tay tôi có thể thử và tự treo mìnhnhưng kỹ thuật định vị tiếng vang tạm thời của tôi không chính xác như tôi mongmuốn.

Cuối cùng, tôi đã bỏ qua rất nhiều chỗ có thể bám vào vànó trở nên khó khăn hơn khi tôi tăng tốc.

May mắn thay, tôi vẫn không cảm nhận được mặt đất nêntôi vẫn có thời gian, nhưng nếu tôi rơi xuống nhanh hơn nữa, ngay cả khi tôi cóthể nắm lấy một cái gì đó, tôi không chắc liệu cánh tay của mình có thể giữ đượccơ thể bởi cú dừng đột ngột đó không nữa.

Khi tôi tiếp tục mò mẫm cánh tay của mình vào tường đểtìm kiếm bất cứ thứ gì có thể làm chậm hoặc ngăn chặn cú ngã của tôi, cuối cùngtôi cũng có thể cảm nhận được mặt đất.

Chết mẹ… không ổn rồi.

Tôi chỉ có khoảng 200 mét trước khi cơ thể tôi trở thànhmột bãi thịt trên mặt đất. Điều đó có nghĩa là tôi chỉ có khoảng 6 giây?

Đ!t.

Xoay quanh để bức tường nằm sau lưng tôi, tôi thu thập tấtcả số mana mà tôi đã lưu đến tận bây giờ. Sẽ mất khoảng 4 giây để tập trung đủmana vào câu thần chú.

‘Wind Bullet (Đạn Gió)’

Giơ hai tay ra trước mặt tôi, tôi phóng ra một loạt đạnkhí nén cỡ nắm đấm sang phía bên kia của cái lỗ.

Nếu tôi có thể tạo ra đủ lực để đẩy mình trở lại vào tường,tôi sẽ có thể chậm lại đủ để sống sót sau cú ngã.

*BÙM* *BÙM* *BÙM* *BÙM* *BÙM* *BÙM* *BÙM* *BÙM*

Khi những viên đạn không khí va vào bức tường cách tôi khoảng 10 mét, cơ thểtôi bắt đầu ép mạnh hơn vào bức tường phía sau tôi do vụ nổ của câu thần chú.Tôi không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc nghiến răng khi tôi cảm thấy mặtsau của bộ đồng phục và da tôi bị bỏng do ma sát.

Tôi có thể cảm thấy mình sắp chạm mặt đất đến nơi rồi,nhưng tôi vẫn tuyệt vọng sử dụng tất cả mana mà tôi có thể tập trung trong khixoay mana. Khi những viên đạn không khí tiếp tục va chạm vào phía bên kia, đẩytôi càng lúc càng mạnh vào bức tường nhẵn, tôi tiến đến mặt đất.

50 mét

40 mét

20 mét

Tôi thấy một ánh sáng mờ nhạt!

10 mét

5 mét

AAHH!! Tôi cảm thấy mình chậm lại khi cơn đau rát chảyqua lưng trở nên tê liệt.

2 mét trước khi tôi chạm đất. Tôi thở ra một hơi cuốicùng, một luồng khí nén lớn nằm ngay dưới tôi.

*rắc rắc*

*Hự*

Mắt tôi trừng ra và âm thanh duy nhất tôi có thể tạo ralà tiếng ho đau đớn khi vụ nổ bắn thẳng lên cơ thể tôi.

Tôi lăn về phía trước, tôi cố gắng giảm áp lực hết mứccó thể nhưng điều đó là không đủ.

Khi tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, tôi cố gắng giữ tỉnhtáo.

Mắt tôi mờ đi!

Khi tôi ngẩng đầu lên khỏi mặt đất, có một nguồn ánhsáng mờ nhạt chiếu sáng khu vực, cho phép tầm nhìn mờ của tôi có được cảm giácvề nơi tôi đang ở. Tôi dường như đang ở trong một lối đi nào đó, với những chiếcđèn nhỏ dọc hai bên. Xa hơn về phía dưới lối đi là một nguồn ánh sáng sáng hơn.

“Ai, là ai đó?” Một giọng nữ vang vọng.

*Hoo…*

Tôi cố gắng trả lời giọng nói sợ hãi đó nhưng một lần nữa,giọng nói của tôi làm tôi thất vọng.

“Làm ơn… Hãy giúp tôi”

Một lần nữa, không có gì xuất hiện khi tầm nhìn của tôitiếp tục mờ dần trong và ngoài. Tôi cố gắng đứng dậy nhưng hoàn toàn thất bại.

“…chờ…đã…” Giọng tôi khàn khàn và yếu ớt nhưngcô ấy đã nghe thấy tôi.

Tôi nghe thấy tiếng thở dốc, gượng ép từ cô ấy trước khicô ấy trả lời.

Sức mạnh của Sylvia đã đồng hóa vào cơ thể tôi bắt đầu hồiphục cho tôi, tôi cảm thấy các vết thương đang lành lại. Lưng tôi bị thiêu đốtkhi trượt xuống tường và chân tôi có cảm giác như bị xé toạc và dính liền vàonhau, nhưng tôi có thể đứng dậy trong vòng ba mươi phút nữa.

Nhìn quanh nơi tôi rơi xuống, tôi không thể không lắc đầutrước bóng đen hoàn toàn ở phía trên tôi từ nơi tôi rớt xuống. Xung quanh tôilà những viên đá vỡ vụn và tôi nghĩ rằng có một chi của con Snarler Chúa đãphát nổ. Gần chỗ đó, mắt tôi nhận thấy một hình ảnh phản chiếu đến từ dưới mộtđống gạch vụn.

Đi đến đó từ từ, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt tôikhi tôi nhận ra nó là gì. Kiếm của tôi! Ballad Dawn, đã sớm được lấy lại và antoàn trở lại bên trong chiếc nhẫn chứa đồ của tôi sau khi đào nó lên và kéo nóra khỏi đống đá nông trên nó. Tôi cũng đặt chi bị đứt rời của con Snarler Chúabị đột biến vào nhẫn chứa đồ của mình, hy vọng có thể nghiên cứu nó nếu tôi cóthể trở lại mặt đất.

Suy nghĩ lạc quan, tôi nhận ra tình trạng cơ thể củamình không quá tệ. Tôi đã xoay sở để làm chậm bản thân mình đủ để tôi không bịgãy xương. Cú sốc xuyên qua cột sống và làm bộ não tôi rung lên, khiến tôi gầnnhư mất ý thức nhưng khi xem xét tình hình, tôi cảm thấy như nó đã có thể tồi tệhơn rất nhiều. Mana của tôi bây giờ đã bắt đầu hồi phục và với đôi chân của tôiđã hoạt động bình thường trở lại, tôi tìm đường đến giọng nói dường như đã im lặng.

“Xin chào, có ai ở đó không?” Tôi đi bộ qua lốimòn, sử dụng bức tường làm chỗ dựa.

“Tôi đây.” Giọng nói dường như còn yếu hơn nửatiếng trước.

Đi về phía ánh sáng ở cuối hành lang, tôi lại gọi cô ấy.

Khi tôi đến cuối đường hầm, tầm nhìn của tôi mất vàigiây để điều chỉnh từ sự thay đổi độ sáng sau khi đã quen với việc ở trong bóngtối quá lâu.

“Lối…*khụ* này…”

Trước khi tôi có thể trả lời, tôi gần như ngã ngửa khi vấpngã trong nỗi kinh hoàng từ những gì tôi chứng kiến.

Chiến trường được tạo ra bởi hàng trăm xác Snarler nằm rảirác và chồng chất lên nhau khiến tôi dường như không thể rời mắt khỏi.

Xác chết. Đầy xác chết của con người, Elf và người lùn nằmchết khắp nơi xung quanh hang động.

Bãi rêu màu xanh lục giống như cỏ trên mặt đất đã bị nhuộmđỏ trong khi dòng nước chảy qua hang động có những xác chết nổi lềnh bềnh vớimáu chảy xung quanh chúng.

Có khoảng bốn mươi, năm mươi xác chết, trải rộng tronghang với vũ khí của họ bên cạnh. Một trận chiến khốc liệt đã xảy ra, một số ngườibị chém đứt chân tay và những người khác bị cắt khắp cơ thể trước khi bị chặt đầu.

*Khụ…khụ*

“Cậu vẫn còn đó chứ?” Giọng nói yếu ớt phát ra từ bêntrái của tôi.

“Tôi không thể nhìn…ồ…” Tôi không thể hoàn thành câunói.

Người phụ nữ nằm trên tường của hang động có lẽ ở trongtình trạng tồi tệ hơn các xác chết xung quanh.

Một người Elf, hầu hết các chi của cô bị tách rời ra. Nhữngvết thương nơi cánh tay phải và cả hai chân của cô do bị cắt lìa, bịt kín mộtcách tàn nhẫn bằng cách đốt vết thương. Đôi mắt cô đã biến mất và dòng máu khôchảy xuống từ nơi hốc mắt cô nhuộm màu má cô. Trong bụng của người phụ nữ, ngaytại nơi có lõi mana của cô ấy, một chiếc gai đen bóng mượt được xiên qua cô ấyvà một lần nữa, bịt kín.

“Tôi… làm thế nào mà…?” Tôi quỳ xuống trước mặt cô ấykhi tôi kiểm tra cô ấy. Nhìn cô ấy cẩn thận, tôi có cảm giác như đã thấy cô ấy ởđâu đó. Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng rồi tôi nhận ra khuôn mặtcủa cô ấy.

mộttrong Six Lances! Cô là một trong sáu pháp sư mạnh nhất trong tất cả các pháp sư ởDicathen, được chọn để đại diện cho lục địa.

“Cô làmột trong Six Lances!Tôi đã thốt ra vì bất ngờ.

“Đúng vậy…” Cô ấy thở dài

“Nếu cậu hỏi tôi làm thế nào… tôi vẫn còn sống trongtình trạng này, thì đó là vì hắn ta đã để tôi sống.” Lông mày cô nhíu lại vàdòng máu khô vắt giữa mí mắt cô vỡ vụn, chảy ra một dòng máu tươi mờ từ nơi đôimắt cô.

“Hắn ta?” Tôi cảm thấy như tôi đang hỏi nhữngcâu hỏi ngu ngốc nhưng thậtsự làtôi không hiểu chuyện gì hết.

“Đúng vậy, hắn ta. Hắn tự gọi mình là Vritra.” Vớibàn tay trái của cô, thứ còn lại duy nhất trên thân thể, cô từ từ với lấy thứgì đó phía sau và kéo nó ra.

Trong tay cô là một mảnh đá đen bóng mượt. Khi tôi nheomắt và phân tích nó, tôi đột nhiên nhớ về thời gian của tôi với Sylvia.

Khi ghép lại những mảnh ký ức với nhau trong đầu tôi,bàn tay tôi siết chặt mảnh vỡ đen khi toàn thân tôi run lên vì tức giận.

Tôi biết tại sao viên đá đen này trông rất quen thuộc.

Đó là một phần sừng của một trong những con quỷ có sừngđen mà lần đầu tiên Sylvia cải trang thành, và cũng chính là loài đã giết bà ấy.

[][] []