The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 385

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1787

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8157

Chương 58

[][] [] 

GÓC NHÌN CỦA TESSIA ERALITH:

Mình đã hôn cậu ta rồi…mình đã h-hôn cậu ta!!

Tôi chạy một mạch rakhỏi phòng, tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ trên khuôn mặt của mình tăng lênnhanh chóng! Đó là nụ h-hôn đầu của tôi! Liệu cậu ta có thích nó không nhỉ? Liệumình có làm đúng không nhỉ? Mặt mình trông không kì lạ khi mình h-hôn cậu tan-nhỉ?

Tôi dừng lại giữahành lang để nhìn vào phản chiếu của bản thân trên ô cửa sổ. Tôi đứng trước nóvà thử hôn nó, vờ như đó là Art để xem tôi trông ra sao.

“ÉCCC! TRỜI ƠIIII!!”Dập đầu mình vào cửa sổ vì xấu hổ, tôi chỉ có thể rên rỉ khi nghĩ lại tôi trôngdị đến mức nào trong mắt cậu ấy. Tôi dựa đầu vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chạmlại môi tôi bằng tay tôi.

Môi của cậu ấy mềmthật. Mặc dù có chút vị chát từ vết thương của cậu ấy, nhưng nó vẫn khá tuyệt.

“Hehe…”

Tôi đã để ý rằngkhuôn mặt trên tấm kính phản chiếu trông thật biến thái.

Trời ơi, mình đã biếnthành một kẻ biến thái rồi. Không biết mình có làm mạnh quá không? Lỡ như cậuta không thích nó thì sao? Lỡ như cậu ta nghĩ mình giờ là một kẻ biến thái thìsao?

“UGHHH” Tôi ngồi quỵxuống đất và mặt tôi chảy dài trên khung cửa sổ.

Khoan. Giờ thì làmsao để mình đối mặt với cậu ta đây? Mọi chuyện đã có tiến triển hơn nhiều rồi!Không lẽ mình vừa phá hoại mọi thứ? Lỡ như gặp lại, cậu ta lờ mặt mình thì sao?

Một cơn đau nhói timtrong ngực khiến cho đôi mắt tôi bắt đầu ứ đọng nước. Tôi không thể chịu nổi cảnhArt lờ tôi được.

Liệu mình có nên trởlại phòng và bảo rằng mọi chuyện chỉ là đùa thôi? Tôi tưởng tượng bản thân mìnhxông vào phòng vừa cười vừa chỉ vào cậu ta. “Haha đùa thôi! Cậu tưởng thật đó hả!?”

Tôi bị ngu rồichăng? Tôi chỉ biết rên rỉ trước cái suy nghĩ ngu ngốc mà tôi tự nghĩ ra.

Không! Mình chắc chắnđã làm điều đúng! Mọi chuyện sẽ không thể tiến triển xa hơn nếu như mình để mặccho Art xử lý! Cậu ta chắc chắn vẫn còn coi mình là con nít mỗi lần gặp mặt. Việcnày là tốt nhất cho chuyện của hai chúng ta!

“Đúng thế!” Tôi giơcao nắm đấm lên trời để khích lệ bản thân, nhưng tôi vẫn thở dài buồn bả khinghĩ tới cảnh cậu ấy không thích tôi.

Chậc!” Ai thèm quan tâm chứ! Nếu tên Art ngu ngốc đó dám làm lơ mình, mình sẽtìm ai đó còn tốt hơn cậu ta! Cậu ta chẳng có gì tuyệt vời hết! Cậu ta chỉtrông hơi hơi đẹp trai hơn những người khác thôi. Ngay cả trình độ phép thuật củacậu ta cũng chỉ hơi hơi tốt hơn người thường thôi!

Haizzz. Mình đang đùa ai vậy. Mình còn không dám tưởng tượng ai đó ngoài Art bênmình được. Ừ thì đúng là qua nhiều năm tháng, có khá nhiều quý tộc cố gắng tiếpcận mình nhưng bọn họ không hề như Art.

Tên Art ngu ngốc đó!Cậu tađúng là dân chơi mà! “ĐừnG nHăn Mặt, TESs. MẶt cẬU sẼ Xấu đi đấY.”Tôi nhại lại cậu ta.

Chật! Khiến tim mìnhlỡ một nhịp đập chẳng vì gì cả! Tên dân chơi ngu ngốc!

“GAH! Ai thèm quantâm nếu như cậu ta không thích mình cơ chứ!? Chỉ có cậu ta thiệt thôi! Mình cómất gì đâu? Mình là một pháp sư tài ba! Mình cũng thông minh và nổi tiếng mà? Mặcdù nghe hơi ngạo mạn nhưng mình khá tự tin vào ngoại hình mình. Arthur mới làngười thiệt thòi nếu như cậu ta không có mình!” Tôi chỉ chỏ vào phản chiếu củatôi trên khung cửa.

Tôi tự hỏi không biếtnên viện cớ gì để nói chuyện với Arthur. Có khá nhiều cớ mà! Mẹ cậu ta đíchthân nhờ mình chăm sóc cậu ta mà, đúng rồi! V-và còn vụ ý chí thú nữa! Mình cóthể nhờ cậu ta bởi vì cậu ta là người đã đưa mình lõi mà! Cậu ta phải chịutrách nhiệm chứ nhỉ?

Haizz…

Tôi quay đầu lạinhìn phòng Arthur một lần nữa trước khi trở về phòng.

GÓC NHÌN CỦA ARTHUR LEYWIN:

Mình đã h-hôn Tess…

Mình đã hôn TessiaEralith, một cô gái mười ba tuổi. Liệu có phạm pháp không? Tôi là tội phạm rồiư? Khoan, bình tĩnh đã. Cơ thể của tôi vẫn là một cơ thể của một đứa trẻ 12 tuổithôi. Vậy tại sao tôi lại cảm thấy tội lỗi? Đáng ra tôi không cảm thấy như thếchứ?

Cô ấy là người chủ độngmà! Tôi mới là nạn nhân trong vụ này! Côấy dám chủ động như thế trong khi tôi trong tình trạng này. Côngnhận là cậu khá thông minh đấy, Tess. Tôi chỉ biết ngước nhìn cánh cửa mà cô ấyđã đi qua, đôi tay run rẩu của tôi cuối cùng cũng đã chạm được vào môi tôi, vàtôi chỉ biết nằm đó, chạm vào môi tôi nhưng tôi không tài nào làm cho nó giốngnhư đôi môi mềm mại của cô ấy.

Việc này thật sai quásai. Đúng thế, theo lý thuyết thì tôi chỉ mới 12 tuổi, nhưng với kí ức của tôi từkiếp trước và kiếp này cộng lại thì tôi đã gần 50 tuổi mới đúng! Nếu mà kiếptrước tôi có con thì Tess sẽ tầm tuổi với con gái của tôi.

Chết tiệt thật! Tấtcả chỉ vì cái thân thể này cả! Đống hócmôn đang điên loạn hết lên trong người tôi!Lý do mà tôi cảm thấy tội lỗi vì tôi thật sự thích nó. Thật tuyệt khi Tess hôntôi. Tôi đáng ra không nên cảm thấy hứng thú khi hôn một đứa trẻ, nhưng tôi đãcảm thấy như vậy.

Tôi chỉ biết rên rỉ,một phần vì đau, phần còn lại là vì lo nghĩ chuyện giữa tôi và Tess sẽ ra sao. Biếttính cô ấy, tôi chắc cô ấy đang suy nghĩ rất nhiều thứ bây giờ và cô ấy sẽ cựckì ngượng ngùng khi gần tôi.

Tôi suýt phì cườikhi nghĩ mọi người sẽ nghĩ gì nếu tôi cặp với Tess. Đối với những người chẳngbiết gì thì họ còn tưởng là cô ấy ghét tôi bởi vì cô ấy là loại người lạnh lùngtrong khi cô ấy không biết phải làm gì.

Có gì đó mách bảotôi rằng nếu tôi không làm rõ mọi chuyện với cô ấy thì sẽ còn hiểu nhầm nhiềuhơn.

Nhưng tôi nên làm rõmọi chuyện sao đây? Cô ấy đâu đã bày tỏ gì đâu. Bọn tôi có nên hẹn hò? Không,không, không và không. Lũ trẻ thời nay đã biết hẹn hò là gì chưa nhỉ?

Tôi nhớ lại khoảngthời gian tôi mới 12 tuổi ở kiếp trước. Cả đời tôi chỉ toàn là tập luyện và tậpluyện. Lớn lên trong một trại mồ côi và được đưa đến học viện chuyên nuôi dưỡngcác thế hệ đấu sĩ, tôi không chắc là mình có kinh nghiệm nhiều trong việc hẹnhò.

Bọn tôi cũng còn nhỏmà, nhỉ? Về cơ bản thì tôi mới chỉ 12 trong cơ thể này thôi! Cơ thể này đâu đãphù hợp để sinh con đâu nhỉ? Ôi vkl, giờ thì đến lượt tôi suy nghĩ quá nhiều rồi.

Haa… đâu phải là tôi ghét Tess gì. Thật ra thì tôi cònthích cô ấy nữa. Mặc dù cô ấy hơi trẻ con, nhưng đó đâu phải là lý do?

Ngươi nghĩ sao, Sylv?” Tôi chọc cái bụng conthú cưng của mình. Tôi cũng ngạc nhiên là nó không thức dậy khi Tess hôn tôi.

Tôi cứ thế vuốt veSylv, nhịp thở tôi từ từ đồng bộ với nó và tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

______________________________________________________

Vài ngày qua, có khánhiều người ghé thăm tôi khi tôi đang hồi phục. Curtis ghé qua và hỏi tôi cósao không. Tôi chỉ cười và bảo rằng chiêu đó của anh ta mạnh kinh đấy, khiếnanh ta cũng cười theo. Claire Bladeheart có ghé qua để đảm bảo rằng tôi vẫn ổn.Cô ấy giúp tôi cập nhập tin tức về các buổi họp Ủy ban nên tôi sẽ không lạclõng khi trở lại.

Tôi ngạc nhiên là Kathylnđến một mình thay vì đi chung với anh mình. Cô ấy hỏi rằng tôi có sao không vàtôi thề là cô ấy có tý gì đó lo lắng trên khuôn mặt vô cảm của mình. Việc đócòn khiến tôi ngạc nhiên hơn. Tôi có thể thấy rằng mọi người đều có rất nhiềucâu hỏi trong đầu mình. Curtis thì trông như anh ta muốn hỏi tôi gì đó một vàilần, nhưng anh ta kiềm lại vì tình trạng hiện giờ của tôi. Khi giáo sư Glory đếnthăm, cô ấy đem một vài trái cây theo.

“Nói cho cậu biết, Lucasgiờ khá điên tiết đấy. Cũng chả trách được. Với cậu ta, trận đấu đó cậu ta hoàntoàn trên cơ cậu và gần như đánh bại cậu thì bỗng nhiên cậu biến mất và xuất hiệnở cách đó vài trăm mét.” Cô ấy ngừng lại một tý trước khi nói tiếp.

“M-mà cậu làm sao thế?Tôi chưa hề thấy bất kì kĩ năng nào như vậy. Cậu nên biết là thậm chí cả HiệuTrưởng Goodsky cũng không thể thực hiện chiêu thức đó của cậu. Người ta luônnghĩ rằng dịch chuyện tức thời chỉ là một bí ẩn thôi. Vậy mà, một cậu nhóc 12tuổi đây lại làm được?”

Lúc này, tôi đã cóthể ngồi dậy mà không bị quá đau, nên tôi ngồi dậy để ngang tầm mắt với giáo sưGlory.

“Phát triển không ngừnglại bởi vì thiếu tài năng hay xui xẻo. Một người không thể phát triển thêm chỉkhi người đó tự giới hạn sự phát triển của mình. Và qua đó, tôi tin rằng aicũng có một hoặc hai bí mật mà bọn họ muốn giữ cho riêng mình.” Tôi nằm xuốnggiường lại, khiến cho giáo sư Glory bối rối không biết trả lời ra sao.

Hiệu Trưởng Goodsky cóghé qua một lần. Tôi hỏi bà ấy lớp học của tôi đã ra sao và bà ấy trả lời rằng hiệntại thì Giáo sư Glory đã tình nguyện nhận dạy lớp đó cho đến khi tôi khỏe hơn. Bàấy không ở lại lâu, và chỉ đến để cập nhật cho tôi tin tức về Tess.

“Tiến trình đồng bộhóa của cô ấy vẫn đang tiếp diễn, cô ấy đã trở nên ổn định hơn rồi. Vài ngàyqua, cô ấy càng ngày càng kiểm soát tốt hơn.” Bà ấy nói.

“Cảm ơn vì đã chămsóc cô ấy, Hiệu Trưởng.” Tôi mỉm cười.

“Đừng cảm ơn ta, Arthur.Cô ấy cũng là đệ tử quý giá của ta mà. À, nhắc mới nhớ. Ta sẽ rời khỏi học việnmột vài ngày để đi công tác. Bởi vì Virion đã trở về nhà, nên ta cần cậu giúpTessia đồng bộ hóa cho đến khi ta về. Cậu làm được không?” Bà ấy nói trước khirời đi.

“Được thôi. C-chắc rồi,cứ để đó cho cháu.” Tôi chỉ biết lắc đầu bất lực. Tôi không rõ Hiệu TrưởngGoodsky có công việc thật không nhưng có vẻ bà ấy đang tạo cơ hội để tôi gặpTess.

Cơ thể tôi đang hồiphục với tốc độ khá nhanh chóng nhờ sự đồng hóa ý chí rồng của Sylvia đã chotôi vào các bắp cơ và xương tôi. Tôi cũng dành thời gian để thiền và phát triểnlõi mana của mình. Tôi đang chạm ngưỡng thoát khỏi lõi vàng đậm rồi, và chỉ cầnmột ít thời gian nữa thì tôi sẽ đạt được lõi Vàng tinh khiết. Mặc dù tôi vẫncòn hơi yếu, nhưng tôi tính rời khỏi trạm xá và trở về cuộc sống học đường củamình vào ngày mai. Cơ thể tôi cũng cảm thấy khá cứng sau khi nằm trên giường quálâu.

*Cốc*

“Vào đi.” Tôi quay đầusang và Sylvie cũng nhảy khỏi giường và đi đến cửa.

“Cha đến thăm conđây!” Cha tôi mỉm cười ngay khi ông ấy để ý rằng tôi đã trông tốt hơn.

“Chào cha.” Tôi cườilại và Sylvie ‘kyu’ để chào và nhảy lại lên người tôi.

Lấy ghế ngồi, chatôi cập nhật cho tôi mọi chuyện ở nhà. Chúng tôi nói chuyện khá lâu và tôi nhậnra rằng thật thoải mái khi nói chuyện với cha tôi. Gia đình đúng là khác hẳn sovới những người khác. Ông ấy không hề có ý đồ, kế hoạch, hay bí mật gì khác ngoàithăm tôi cả. Ông ấy luôn muốn dành những thứ tốt nhất cho tôi.

Sau một hồi im lặngngắn, tôi hỏi về một điều luôn làm tôi băn khoăn. “Này cha. Tại sao mẹ lại hiếmkhi sử dụng phép thuật của mình? Ý con là, mẹ có chữa vài vết thương nhỏ chocon khi con còn nhỏ, nhưng chỉ vậy thôi. Con nhớ là cha bảo mẹ là một Emitter rấttuyệt vời mà nhỉ?”

Nhìn cha tôi, tôi ngạcnhiên khi gương mặt tươi cười của ông bỗng trở nên trầm lặng.

“Mẹ con, đang gánhchịu một nỗi đau lớn trong tim mình.” Thở dài, ông ấy tiếp tục.

“Ta biết là con đã đủlớn để biết điều này, nhưng cha muốn con hãy kiên nhẫn. Mẹ sẽ kể con nghe khimà bà ấy cảm thấy đã sẵn sàng, nên cha muốn con hãy đợi đến khi mẹ con mở lời.”Ông ấy xoa đầu tôi và bọn tôi đổi chủ đề.

“Mọi người ở nhà rasao rồi?” Mặc dù tôi chỉ mới nhập học cách đây không lâu, nhưng tôi cảm thấy đãbẵng đi một thời gian kể từ lần cuối tôi ở nhà.

“Ồ, con biết đấy, mẹthì vẫn cứ tụ tập với những bà bạn mình. Còn em con thì đang trở nên có ích rồiđấy.” Ông ấy mỉm cười.

“Có vẻ bọn ta nuôi dạycon khá dễ dàng, nên đôi lúc cha chẳng biết phải làm sao với Ellie nữa.” Gãi đầu,tôi để ý đến những vết nhăn trên gương mặt ông ấy mà trước đây không có.

Cứ cho em nó một chút không gian. Từ từ sẽ ổn thôi.” Tôinắm tay cha tôi một cách yếu ớt, tôi chỉnh lại bản thân khi tôi thấy cả cơ thểmình đang nhức nhối lên.

“Tanên để con nghỉ ngơi vậy.” Ông ấy véo nhẹ mũi tôi và rời đi, khiến tôi bănkhoăn không biết điều gì đã đã gây chấn thương tâm lý mẹ tôi đến mức bà ấykhông muốn dùng kĩ năng của mình nữa.

“Kyu?” Sylvie hỏitôi đang nghĩ gì và tôi chỉ khẽ lắc đầu. “Không có gì đâu, Sylv.”

[][] []