The Beginning After The End (Ánh Sáng Nơi Cuối Con Đường)

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 379

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 759

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 261

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1763

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 720

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8035

Chương 61

[][] []

“Art, chúngta nói chuyện được không?”

Khi cô ấy đã bình tâm, cô ấy lên tiếng một cách dứtkhoát, sự run rẩy trong giọng nói đã biến mất.

“Ừ thì… có vẻ như có một thế lực thứ ba khác ở đây cũngđang cố khiến chúng ta nói chuyện lại với nhau.” Tôi chống tay ngồi xuống,khuôn mặt đầm đìa nước.

“Về nụ hôn… Cậu giận hả?” Khuôn mặt của Tessia đỏ rựclên, cho thấy cô ấy đang rất lo lắng và ngượng ngịu.

“Tớ không giận. Tớ chỉ ngạc nhiên thôi, chứ không giận.”Tôi sẽ nói dối nếu như tôi nói tôi không để ý rằng Tessia đã thích tôi từ suốtthời tôi còn sống với cô ấy ở Elenoir.

Có một khoảng im lặng đáng kể mà tôi có thể nói rằngTess đang chờ tôi nói gì đó, chỉ là, bây giờ; tôi chẳng biết nói gì hết.

Nếu tôi phải chọn giữa thích và không thích, tất nhiêntôi sẽ chọn thích Tessia, nhưng như vậy nghĩa là gì? Tôi có cần phải đi hẹn hòvới cô ấy? Ngoài ra bọn tôi còn khá là trẻ. Ý tôi là, không phải bất thường khitrẻ nhỏ, đặc biệt là giới hoàng tộc, sẽ thành hôn ở độ tuổi 13-14 nhưng nókhông hề bình thường từ nơi tôi sinh ra.

Haizz… Có ích lợi gì khi quá giỏi trong đánh nhau vàchính trị trong khi tôi còn chả biết phải bắt đầu từ đâu khi đụng đến chuyệnbình thường như tình cảm.

“Arthur… cậu biết tớ đang đợi gì mà, phải không?” Cô ấynghiêng đầu lại gần hơn với đôi mày nhướng lên. Ý định của cô ấy rõ ràng nhưban ngày đến nổi tôi càng ngày càng cảm thấy khó thở, nhưng đây không phải là vấnđề mà tôi có thể đẩy sang một bên.

“Tess, chúng ta đã biết nhau từ thời lên 4. Lần đầu tớ gặpcậu, cậu đã bị bắt cóc sau khi cãi nhau với gia đình mình. Việc đầu tiên cậulàm sau khi tớ cứu cậu là khóc hết cả nước mắt. Sau khi chúng ta tìm được đườngvề Vương Quốc của cậu, tớ đã may mắn để có thể ở trong lâu đài của cậu, và đượccả ông cậu và gia đình cậu tiếp đón nồng nhiệt. Ngay cả bây giờ, gia đình của cậuvà tớ đang làm quen với nhau một cách ngượng ngạo…” Tôi hít một hơi dài trướckhi tiếp tục.

“Tớ không hiểu ý cậu muốn nói là gì.” Tessia có một vẻ mặtkhó chịu khi cô ấy đặt tay mình lên tay tôi.

“Tess. Chúngta vẫn còn nhỏ. Ý tớ là, tớ chỉ mới 12 và cậu cũng chỉ vừa sang tuổi thứ 13! Tớbiết mặc dù không lạ khi con gái ở độ tuổi cậu có thể kết hôn do cậu là một hoàngtộc, nhưng ý tớ là, tớ chẳng có gia thế như vậy.” Tôi nhận ra tôi bắtđầu nói lắp bắp.

“Art. Tớ biết cậu rất rõ và ngay bây giờ, cậu chỉ viện cớthôi. Cả cậu lẫn tớ đều biết ý tớ là gì và tớ không hề có ý định cưới xin gì ngaybây giờ hết. T-Tớ chỉ muốn chuyện chúng ta tiến triển thêm thôi. Ngay cả lúcchúng ta còn ở Elenoir, cậu chỉ đối xử với tớ như thể tớ chỉ là một đứa trẻ vậy!Đã 8 năm trôi qua kể từ lúc ấy rồi, Art… tớ còn rất nhiều thứ cần phải họcthêm, nhưng tớ không nghĩ mình còn là một đứa trẻ nữa.” Ánh nhìn nghiêm nghịban nãy trở nên mềm mại khi cô ấy cố gắng lý lẽ với tôi.

“Haizzz… Chính là bởi vì tớ đã biết cậu kể từ khi chúngta còn nhỏ nên rất khó để thấy tớ đối xử với cậu khác hơn, hoặc ít nhất là bâygiờ, Tess. Chúng ta cũng chỉ mới gặp lại nhau chưa bao lâu.” Tôi cảm thấy nhữngđiều tôi nói càng ngày càng nghe như những cái cớ.

Cô ấy buông tay tôi ra và đứng dậy. Tôi có thể thấy cô ấyrun lên bần bật và cố gắng kiềm nước mắt.

“Vậy, ý cậu muốn nói là, suốt ngần ấy thời gian qua, cậuvẫn chỉ coi tớ là một người bạn thơ ấu không hơn không kém ư?” Cô ấy nói.

Tôi không biết phải trả lời như thế nào. Tôi tất nhiênlà có coi cô ấy hơn một người bạn, nhưng đó không phải là ý tôi. Mặc dù tôi đãdành 12 năm trong cơ thể này, thì tôi sống hơn 30 năm trong kiếp trước rồi. Tôicũng từng ghé qua trại mồ côi mà tôi lớn lên vài lần và chăm sóc những đứa trẻtrạc tuổi Tess.

“Hiểu rồi.” Cô ấy nói nhỏ.

Tôi đoán là cô ấy tưởng sự im lặng của tôi là câu trả lời.Tessia quay lại và đạp thẳng cánh cửa ra vào khu vực tập luyện.

“Cậu biết không, Arthur. Cậu lúc nào cũng tự tin về nhiềuthứ. Phép thuật, chiến đấu, sử dụng não bộ của mình. Cậu lúc quái nào cũng tỏ vẻtự tin về mọi thứ bởi vì cậu giỏi chúng. Nhưng cậu biết không? Có những thứ màcậu chẳng hề biết tý gì về hết. Cậu không hề giỏi đối mặt với cảm xúc thật củachính mình. Cậu luôn đeo một cái mặt nạ để giả vờ rằng mình hạnh phúc hay thảmhại khi cậu đối mặt với những tình huống ngoài tầm kiểm soát của mình. Tớ nóithật, cậu còn kém trưởng thành hơn hơn những người mà cậu là trẻ con trong họcviện này đấy. Cậu chỉ lợi dụng vẻ tự tin của mình để làm thế mạnh và che dấu nhữngthiếu sót của mình trong những lĩnh vực mà cậu chẳng hề biết gì!” Hai dòng nướcmắt lăn dài xuống đôi má Tessia khi cô ấy đã không thể kiềm chế được cảm xúc uấttức của mình.

Khi cô ấy đóng sầm cửa lại, tôi chỉ biết ngồi đó với mộtsự im lặng đáng sợ, lặng đến mức tiếng thác nước kế bên cũng dường như im ắngtheo.

‘Papa là một kẻ ngốc…’ Sylvie cuộn người lại từ phía xa,quay lưng với tôi.

Tôi ngồi đó một mình trước hồ nước, sốc vì những lời nóicuối cùng của Tessia. Tôi phải thừa nhận rằng, có vẻ như Tess trưởng thành hơntôi nhiều. Ngay cả trong kiếp trước, ngoài việc là một đấu sĩ tài ba, thì tôichẳng phải là một người tình hoàn hảo. Tôi có sự cuốn hút và tính cách phù hợpvới đám đông công chúng, nhưng khi dính đến việc tình cảm, tôi cũng chỉ như baongười khác thôi. Tôi lớn lên tránh đi nhưng mối quan hệ lâu dài, tôi xem chúngchỉ là một gánh nặng không hơn không kém, bởi sau này rất dễ bị người khác lợidụng để chống lại tôi. Để có thể trở thành người đứng đầu, tôi không được phépcó bất kì yếu điểm nào, nên việc có người yêu thì cuối cùng cũng sẽ gây hại chođại sự của tôi.

Và kể từ khi sinh ra trên thế giới này, tôi càng thấu hiểuđiều đó hơn bao giờ hết. Có một gia đình mà tôi sẵn sàng hy sinh khiến tôi cóthể thấy mình yếu đuối đến nhường nào. Nếu ai đó bắt cóc bất kì thành viên nàotrong gia đình tôi, thì cho dù trước đây tôi có mạnh mẽ đến nhường nào đi chăngnữa, thì tôi cũng phải quỳ xuống cúi đầu nhẫn nhịn và cầu xin bọn chúng.

Cái suy nghĩ có người yêu, một nửa kia của tôi, là mộtđiều rất tuyệt vời, nhưng cũng đáng sợ không kém.

Sau khi đeo lại vòng tay phong ấn, tôi đi lên mặt đất vàđi đến lớp học tiếp theo của tôi. Làm sao tôi có thể đối mặt với Tessia trong lớpKĩ Năng Chiến Đấu Đội đây? Ngay cả Sylvie cũng bũng bịu trên đầu tôi bởi vì tôilàm Tess giận.

_________________________________________

“Thật tốt khi có cậu trở lại, Art.” Claire chạy đến bêntôi, đập mạnh vào lưng tôi.

“Cậu đã cảm thấy tốt hơn chưa?” Curtis và Grawder cũng đếnchỗ tôi nói.

“Chắc phải ngồi ngoài vài tiết học, nhưng tôi vẫn ổn.” Nởmột nụ cười yếu ớt, bọn tôi đến sân.

“Thật tuyệt khi thấy cậu vẫn còn đi được đấy, cậuLeywin!” Giáo Sư Glory hào hứng khi cô ấy thấy cả ba bọn tôi đến và khi cô ấy đếnchỗ chúng tôi, tôi cảm thấy một nguồn sát khí hừng hực kế bên cô ấy.

Lucas có một ánh nhìn khó chịu trên mặt và hắn ta bước đếnvới dáng điệu tự tin về phía tôi Curtis, và Claire.

Ánh nhìn của tôi của tôi và hắn ta chạm nhau, và tôikhông thèm quay mặt đi chỗ khác khi hắn ta tiếp cận tôi. Nắm áo tôi lên, hắn takéo tôi lại gần.

“Tao nghĩ chúng ta cần phải tái đấu.” Khuôn mặt điểntrai của hắn ta giờ đây nhăn lại, khuôn mặt của tôi chỉ cách hắn ta vài cm.

Nắm chặt cổ tay hắn ta, tôi trả lời với khuôn mặt lạnhbăng và đôi mắt tôi nhìn thẳng vào mắt hắn ta.

“Thái độ lồi lõm kiểu này mà đòi người ta làm theo ýmình?” Tôi nắm chặt đến mức phải khiến hắn ta thả lỏng tay ra, nhưng tôi khôngdừng ở đó. Vận mana vào cơ thể, tôi bao quanh cả hai bằng một luồn gió gắt, khiếnhắn ta choạng vạng quỳ rộp xuống.

Nhăn nhó vì đau, Lucas lầm bầm gì đó và ngay lập tức nhữngngọn lửa cam được thi triển trên tay hắn ta, chuẩn bị bắn vào tôi.

“Đủ rồi!” Giáo sư Glory thét lên và đứng giữa bọn tôi vớithanh kiếm được rút ra.

“Arthur, hãy nghỉ ngơi ở khu khán đài. Cậu sẽ không thamdự tiết học này cho đến khi cậu bình phục hoàn toàn, đó là lệnh từ Hiệu TrưởngGoodsky. Và còn cậu, Lucas, kiềm chế bản thân đi. Cho dù cậu muốn trút giận haytái đấu, hãy chờ cho đến khi Arthur hoàn toàn bình phục. Bây giờ không phải lúc đâu.” Cô ấy thở dài và đẩy nhẹ tôi đi vềkhu khán đài. Sau khi đi bộ gần nửa ngày, tôi chẳng cần dùng kiếm của mình đểchống nữa, nhưng tôi cũng không thể đi nhanh được.

Nhìn xung quanh, tôi cố tìm Tessia nhưng cô ấy không có ởđây. “Giáo Sư Glory, Công Chúa Tessia đâu rồi?”

“Cô ấy có ghé qua hồi nãy trước khi cậu đến và nói rằngcô ấy không khỏe. Cô ấy nói rằng sẽ học bù sau, nhưng cô ấy trông hơi kì lạ nênClive đã đưa cô ấy về phòng. Mà chi vậy? Cậu biết gì à?” Giáo sư Glory nghiêngngười lại gần quan sát tôi.

Tôi chỉ lắc đầu, nghĩ về những gì tôi nên làm.

“Cậu có thể tự lên khán đài mà không kiếm chuyện với ngườikhác nhỉ? Hãy nghỉ thêm vài ngày nữa đi.” Cô ấy nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôivà chạy đến chỗ cả lớp.

Tôi quan sát cả lớp chia thành nhiều đội khác nhau và vàocác đội hình khác nhau tùy thuộc vào tình hình. Trong bối cảnh bị bao vây, cácConjurer đóng vai trò quan trọng nên các Augmenter thi triển đội hình thiên vềphòng thủ, tập trung chính vào việc bảo vệ những người gây sát thương cao. Trongbối cảnh khi phải đánh du kích, chỉ một hoặc hai Augmenter ở gần Conjurer, vànhững người còn lại thì tự do hành động.

Lớp học chỉ mới một tuần nên chỉ mới những tiết cơ bản. Nhưngdù vậy, Giáo Sư Glory vẫn giảng dạy cả lớp khá tốt, với những học viên kháchoàn toàn nhập tâm và vui vẻ, nhưng tôi không thể tập trung được, tôi chỉ toànnghĩ về lần tôi làm rối tung mọi chuyện cả lên.

Lớp học tiếp theo của tôi là lớp mà tôi đang thực sựmong chờ, lớp Lý Thuyết Ma Thuật Cao Cấp. Không may là, giáo sư của chúng tôi, GiáoSư Drywell đã đặt nặng phần cơ bản lên hàng đầu, nên ngay cả khi một tuần trôiqua, bà ấy còn chưa giảng xong phần cơ bản trong phép thuật Deviant.

“Mỗi khi mà một người dùng phép cao cấp, thì họ chịu mộtáp lực to lớn hơn ma thuật thông thường. Tại sao lại như vậy? Bởi vì phép cao cấp,đúng như tên gọi, là hình thể cao cấp hơn các nguyên tố tự nhiên trong thế giớicủa chúng ta. Mana bao quanh chúng ta đều là mana hệ Hỏa, Phong, Thổ và Thủy. Cònphép thuật cao cấp hình thành từ những dạng cao cấp hơn của 4 nguyên tố đó. Dođó, tôi sẽ nói rằng, cái giá để thi triển phép cao cấp cao hơn rất nhiều so vớithi triển bốn nguyên tố tự nhiên bởi vì không hề có mana hệ Sét, Thực Vật, TrọngLực, Kim Lại, Mắcma, Âm Thanh, hay Băng bao quanh chúng ta. Nên để có thể tái tạolại chúng bằng phép, các pháp sư Deviant phải có thể thao túng nguyên tố gốc vàbiến chúng thành dạng cao cấp.” Giáo sư Drywell vẫn cứ luyên thuyên. Bà ấy đãcó tuổi rồi, và mặc dù bà ấy trông như một bà lão hiền từ, bà ấy không hề ngừngnói.

“Giáo Sư! Nhưng hệ Lôi, Thực Vật, Trọng Lực, Kim Loại, DungNham, Âm Thanh, và Băng đều tồn tại trong tự nhiên trong thế giới chúng ta mà? Vậytại sao thế giới chúng ta lại không có những loại mana đó?” Một cô gái tầm 17tuổi hỏi giáo sư.

“Câu hỏi hay đó, cô gái! Nói thật thì, không ai biết chắclà tại sao cả! Có nhiều nhà giả thuyết học tin rằng mặc dù cần phải đạt một sốđiều kiện nhất định để tạo ra những nguyên tố cao cấp đó, nhưng nguồn mana chứa các nguyêntố đó không hề tồn tại. Còn nguyên tố Hỏa thì có những ngoại lệ, nhưng cái gìcũng đều có nguyên nhân của nó hết. Vì lẽ đó nên hầu hết các pháp sư tin rằng hệHỏa là hệ thượng đẳng nhất, bởi vì nó gần giống với phép thuật cao cấp.” Bà ấygiải thích trong khi đi lòng vòng giảng đường.

“Phép thật cao cấp đều có cái giá của nó. Tất cả mọi ngườiở đây đều biết đến các Emitter. Họ là pháp sư trị thương, và cũng đóng vai trò cựckì quan trọng. Mana mà bọn họ sử dụng không nằm trong tứ hệ nguyên tố thủy, hỏa, thổ hay phong.Thay vào đó, tôi dám nói rằng nguyên tố Thánh có tồn tại, hay nói rõ hơn lànguyên tố Ánh Sáng. Emitter không nhận nhiều lợi ích khi hấp thụ mana từ bầukhông khí, bởi vì mana nguyên tố Ánh Sáng không hề có tồn tại trong thế giới củachúng ta. Thay vào đó, bọn họ cô đặc và tinh khuyết nguồn mana hình thành tronglõi của mình, đến mức mà ngay cả khi dùng ít mana thì vẫn giữ được hiệu ứng đótrong phép của họ.” Tôi cho là Giáo sư Drywell sắp hết hơi vì giọngbà ấy càng ngày càng cao lên.

Sau khi bà ấy kết thúc bài giảng của ngày hôm nay, chúngtôi có một cuộc vấn đáp ngắn, nhưng do không ai có bất kì câu hỏi nào bởi vì aicũng lo tiết học sẽ kéo dài bất tận. Cuối cùng thì Giáo Sư Drywell kết thúc tiếthọc và tôi đi đến tiết học cuối cùng, Thi Triển Phép Thuật I.

Hầu hết học viên trong lớp là các Conjurer nhưng một vàiAugmenter thông minh biết rằng họ sẽ có nhiều lợi ích để phát triển kĩ năng củamình nếu tham gia lớp này. Giảng viên của bọn tôi, Giáo sư Mayner, là một ngườitrông rất tri thức với một cái kính một mắt và mái tóc chẻ đôi. Râu ông ấy đượctỉa gọn gàng và ông ấy mang một áo choàng bên ngoài bộ đồ của mình.

“Chào các học viên. Tôi đã được thông báo bởi Hiệu TrưởngGoodsky rằng một học viên tên là Arthur Leywin sẽ bắt đầu tham gia lớp chúngta, phải không?” Ông ta nhìn xung quanh và kính ông ta sáng lên do phản chiếu.

“Vâng, tôi là Arthur Leywin, xin hãy hướng dẫn tôi thậttốt.” Tôi cúi chào lịch sự và ông ấy cũng gật đầu.

“Được thôi! Cậu không hề lỡ những bài học quá quan trọngđâu, cậu Leywin. Chúng ta đang học dở phần các loại hình thi triển phép thuậtkhác nhau, từ niệm những câu thần chú đơn lẽ cho đến thi triển một nhóm phép. Cóthể nêu cho cả lớp biết những gì mà cậu biết về thi triển phép thuật được chứ?”Ông ta điều chỉnh kính mình và tiến về phía tôi với dáng đi thẳng lưng.

“Theo những gì tôi biết, thi triển phép là kết hợp và/hoặcthao túng các phép đơn giản để tạo ra một hiệu ứng khác. Hoặc là thi triển lênchính người dùng, hoặc là thao túng một điểm bất kì trong không gian nơi màphép được hình thành.” Tôi trả lời.

“Một câu trả lời xuất sắc đấy cậu Leywin. Rất tốt!” Ông ấyvỗ tay và trở về phía bục giảng để tiếp tục bài học.

“Tôi muốn các trò hãy tượng tượng tình huống này. Hãy thửtưởng tượng một thế giới mà trong đó ai cũng có thể đọc suy nghĩ của ngườikhác. Những dòng suy nghĩ thoáng qua có thể biến cho người ngây thơ nhất trông tộilỗi hay người tốt bụng nhất trông thật quỷ quyệt nếu như suy nghĩ của bọn họ đềubị lộ ra. Tôi tin rằng thế giới đó sẽ nuôi dưỡng một thế hệ pháp sư tài ba nhấttrong lịch sử.” Ông ấy khiến cho cả lớp bối rối với câu truyện lạ lùng như thế.

“Tiếp tục… tại sao các Conjurer và thậm chí là Augmenterniệm chú? Niệm chú ở đây không phải là dùng để hình thành thần chú hay thi triểnphép. Mà thay vào đó, niệm chú là để giúp hỗ trợ cho tiềm thức của các pháp sư,giúp cho đầu óc họ có những ‘gợi ý’ chính xác, tạo ra một cái ‘khuôn’ thuần chúmà họ muốn, và họ vận mana mình vào đó để tạo ra hiệu ứng phép.” Tiếng xào xạttừ ngòi bút ghi chép của học viên lấp đầy cả phòng.

Giáo Sư Mayner là một giảng viên giỏi giang và ông ấy đãkhiến cho cả lớp chú tâm hoàn toàn vào môn mà ông ấy dạy.

“Để tôi cho một ví dụ hài hước để các trò dễ hình dung,nếu tôi nói với một cô gái thích tôi rằng, “Anh đã luôn yêu em”, thì các trò sẽhiểu được cô gái ấy sẽ phản ứng thế nào rồi đấy. Và cái câu ‘niệm chú’ mà tôidùng ở đây, “Anh đã luôn yêu em” đã kích hoạt ‘thần chú’, hay nói cách khác làphản ứng của cô ấy: đỏ mặt, khóc, hay cười, vân vân. Cả lớp phá lên cười khinghe ví dụ ấy của giáo sư, và tôi thì chỉ biết nhăn mặt.

“Nói chung là, nếu như pháp sư có thể kiểm soát tâm trímình để tạo ra các ‘khuôn’ phép thuật như ý mình, thì việc niệm chú sẽ không hềcần thiết! Lý do mà các Augmenter không cần phải tập trung quá nhiều vào niệmchú là bởi vì thần chú của họ chính là dùng cơ thể của mình. Còn Conjurer, mặtkhác, phải thi triển những phép chính xác và phức tạp, nên họ cần niệm chú chothần chú của họ để chúng không bị biến dạng. Đó là lý do tại sao tôi nó rằng mộtthế giới mà ai cũng có thể đọc được suy nghĩ của nhau sẽ nuôi dưỡng một thế hệpháp sư tài năng nhất. Tại sao ư? Tại vì bọn họ có thể hoàn toàn kiểm soát suynghĩ của mình.”

Tiết học tiếp tục và trong khi Giáo sư đang hăng say giảngbài, tôi không thể tập trung được vào bài học mà cứ suy nghĩ về những gì màTessia đã nói trước khi rời đi.

Lợi dụng sự tự tin để che giấu khuyết sót của mình…

Tôi đã luôn như vậy sao? Tôi đang dùng cái cớ rằng tôigiỏi phép thuật hơn những người khác để tránh đối mặt với những khuyết điểm thậtsự của tôi ư?

Tôi đã luôn là một tên đạo đức giả. Tôi cứ lải nhãi mãirằng tôi không xem Tessia hơn một đứa con nít, nhưng thực chất thì tôi mới là đứacần phải trưởng thành. Cải thiện cái điểm mạnh của tôi cũng không thể che giấuđược các yếu điểm của tôi, việc đó chỉ khiến hai thứ càng ngày càng khác biệtrõ rõ rệt.

Tess vẫn còn khá trẻ. Và cô ấy vẫn còn khá ngây thơ,nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy ngu ngốc. Có lẽ tôi mới là kẻ ngu ngốc.

“Tiết học kết thúc tại đây! Buổi tối an lành nhé các họcviên. Tôi sẽ gặp lại các trò vào hôm sau!”

Ngay cả khi tôi đi bộ về phòng mình, toàn tâm trí tôi cứluẩn quân đi đâu, khiến tôi suýt nữa vấp ngã vào lần.

Mẹ nó chứ.

Tôi đổi hướng tới dãy phòng của hội học sinh. Chạy tớiđó nhanh nhất có thể, tôi đến một tòa nhà còn xịn hơn dãy phòng của tôi.

Tôi đã đến đây rồi. Giờ thì gặp Tess thế nào đây? Tôiđâu thể hét tên cô ấy lên được…

‘Papa, Mama ở đằng đó.’ Sylvie dùng chân mình chỉ và tôikhông nghi ngờ gì và chạy một mạch về phía đó.

“Tôi đã bảo rồi, tôi ổn mà! Làm ơn đấy, bỏ qua chuyệnnày đi, Clive.” Tôi nghe tiếng của Tessia trong khuôn viên gần đài phun nước.

“Không! Thằng chó Arthur khốn kiếp dám làm cậu khóc à. Tôibiết ngay hắn ta chỉ gây rối là giỏi! Thái độ láo toét của hắn ta chính lànguyên nhân. Thật không thể tin được Hiệu Trưởng Goodsky cho phép tên dân đenđó vào học viện rạng danh này, thậm chí còn vào Ủy Ban Kỷ Luật nữa chứ!” Tôi nhìnthoáng qua và thấy Clive đang giữ cổ tay của Tessia.

Clive để ý rằng tôi đang đến và khuôn mặt cậu ta lập tứcbiến dạng. “Một thằng khốn như ngươi làm gì ở đây? Ngươi dám cố gắng gặp CôngChúa Tessia sau khi ngươi đã khiến cho cô ấy buồn như thế ư? Nếu mà là ta thìngươi chả còn xác để bước khỏi đây đâu!”

Lờ đi khuôn mặt giận giữ của phó chủ tịch, tôi nhìn thẳngvào Tessia đang quay mặt đi. “Tess, tớ có thể nói chuyện với cậu một chút không?”

Ngươidám lờ ta ư?!” Clive hét lên và buôn cổ tay Tessia ra và nắm vaitôi, tôi quay lại và mặt đối mặt với cậu ta.

“Cút.” Tôi không thèm giữ sự khó chịu từ thằng buồi này nữa khi cậu ta đang làm xấu tìnhhình đi. Tuôn ra một luồn sát khí dữ dội, khiến cho Clive nhảy ngược về sau vàvấp té.

“N-NGƯƠI! C-CÁI ĐÉ…” Quá sợ hã, Clive chỉ biết lắp bắpkhi tôi trừng mắt nhìn cậu ta.

“Dừng lại. Không đáng gây ồn áo đâu.” Tessia can thiệpvà nắm tay tôi, dẫn tôi ra khỏi khuôn viên.

Khi mà tôi cố theo kịp những bước chân nhanh nhẹn củaTessia, tôi suýt vấp, cơ thể yếu đuối này của tôi vẫn chưa thể đi bình thườngđược huống chi.

“C-Chờ đã Tess, đừng đi nhanh quá. Tớ vẫn chưa bình phụcmà.” Tôi vừa thở hổn hển và nói.

“Ồ, xin lỗi nhé.” Tessia quay lại và tôi có thể thấy làcô ấy đang cố tỏ vẻ giận dỗi.

Bọn tôi dừng lại ở trong một cái hẻm giữa văn phòng HiệuTrưởng và dãy phòng của Hội Học Sinh. Khi Tess buông tay tôi ra, cô ấy lùi lạivào bước để tôi lấy lại nhịp thở.

“Sao? Cậu muốn gì?” Tess bĩu môi và quay đầu đi.

“Tess. Về những gì cậu đã nói về tớ, cậu nói đúng. Tớ đãnhận ra rằng suốt khoảng thời gian này, tớ đã luôn tránh đối diện với cảm xúc củacậu. Tớ đã sợ. Phép thuật và đánh nhau đơn giản hơn rất nhiều, cậu biết đấy?Càng tập luyện nhiều, thì kết quả cậu đạt được sẽ càng tốt. Còn tình yêu… tìnhyêu thì lại không hề như vậy.” Tôi nhìn Tess nhưng biểu cảm của cô ấy vẫn khôngđổi.

“Tớ đã viện cớ rằng chúng ta vẫn còn nhỏ. Tớ xin lỗi. Tớthật sự có thích cậu, Tess. Thật sự đấy. Tớ luôn nhớ về cậu mỗi khi tớ về nhà.Tâm trí tớ thường xuyên nghĩ về cậu và tớ hay tự hỏi cậu đang làm gì? Những điềumà tớ nói hồi sáng, có vẻ như đã làm tổn thương cảm xúc của cậu rất nhiều, nhỉ?”Tôi gãi đầu và Sylvie nhảy xuống khỏi đầu tôi và trèo lên đầu Tessia ngồi.

“Đúng, và tớ vẫn còn giận cậu.” Cô ấy vẫn quay mặt đi nhưngtôi bắt gặp cô ấy liếc nhanh qua khuôn mặt tôi.

“Tớ xin lỗi vì đã toàn viện cớ, nhưng tớ có thể nhờ cậuhãy kiên nhẫn với tớ được không? Tớ không hề giỏi gì việc này, và trong lĩnh vựcnày, có vẻ như tớ không hề trưởng thành như cậu. Liệu cậu có thể đợi tớ đượckhông?” Tôi bước lên một bước, cố để khiến cô ấy quay mặt lại nhìn tôi.

“Chật… Cậu chỉ nói vậy thôi, chứ tớ cá là cậu sẽ tìm đếnnhững cô gái khác.” Cô ấy trả lời trong khi vẫn cố né tránh ánh nhìn của tôi.

“Tớ sẽ không làm vậy đâu. Tớ hứa.”

“Sao tớ biết được? Làm sao mà tớ tin rằng cậu sẽ không tìmđến những cô gái khác nếu như tớ chờ cậu một thời gian? Cậu không hiểu đâu, Art.Trông tớ như vậy thôi nhưng tớ rất ích kỉ. Tớ không muốn ai có được cậu hết. Tớchỉ muốn một mình tớ có cậu thôi!” Cô ấy vùi đầu vào tôi với đôi mắt ứ đọng nước.

“Lỡ nếu cậu…”

Cô bạn thơ ấu của tôi ngay lập tức ngưng nói lại khi tôiôm chặt eo cô ấy, khiến cho Sylvie nhảy xuống khỏi Tess. Sự ấm áp ngay lập tứclan tỏa khắp môi tôi khi tôi hôn cô ấy. Lần này có vẻ khác với lần cô ấy chủ độnghôn tôi. Có lẽ là vì lần này tôi chủ động, nhưng có gì đó rất khác. Tôi có thểcảm nhận được đôi môi cô ấy đang khẽ run lên vì bất ngờ, nhưng rồi cũng thảlõng ra khi mũi tôi khẽ chạm mũi cô ấy.

Buông cô ấy ra, tôi lập tức đứng cách xa cô ấy với khuônmặt đỏ bừng.

“Đây là giới hạn những gì tớ có thể làm rồi. Như tớ nói…tớ mong cậu sẽ chờ tớ thêm chút nữa. Tớ hứa là tớ sẽ không bỏ chạy đâu.” Tôi vừanói vừa cúi gầm mặt xuống. Đây là lần đầu tiên, trong cả hai kiếp, mà tôi chủ độnghôn ai đó, và tôi dám chắc rằng tôi không biết liệu việc này là đúng hay sai nữa

Tôi lén nhìn lên khuôn mặt Tess và thấy đôi mắt thỏa mãncủa Tess và hai ngón tay của cô ấy đang đặt lên môi mình.

“Tess?”

“Được rồi, chỉ là đừng để tớ đợi quá lâu, không thì tớ mớilà người chạy đi mất.” Cô ấy hoàn hồn và bước lại gần tôi với khuôn mặt cố ra vẻgiận dỗi.

“Được.” Tôi cười nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng đã giải quyếtxong mọi chuyện với Tess, và bỗng nhiên cô ấy ngẩng đầu lên và hôn tôi lên má.

Quá đỗi ngạc nhiên, tôi chả biết phải nói gì.

“Đó là vì đã cứu tớ trong tiết học tuần trước.” Cô ấy cườimỉm; đôi mắt vẫn hoe đỏ vì khóc. Không cho tôi cơ hội để trả lời, cô ấy chạy thẳngvào dãy phòng, để lại mình tôi và Sylvie trong ngõ.

[][] []