The beautiful girls I made understand my troubles with women, but they woke up to intense feelings and wouldn't let me go.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

(Đang ra)

Tối nhược Thuần thú sư bắt đầu cuộc hành trình đi nhặt rác

Honobonoru500

Hãy tìm kiếm một chốn bình yên để xoay chuyển số phận này nào!

62 11247

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

2 7

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

(Đang ra)

Tiểu Thuyết Mobile Suit Gundam

Yoshiyuki Tomino

Biên dịch bởi Bucky Nguyen

1 5

Ending Maker

(Đang ra)

Ending Maker

Chwiryong

Hành trình của những người chơi kỳ cựu bắt đầu với mục tiêu là một kết cục tốt đẹp và hoàn hảo.

90 9681

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

(Đang ra)

When the Villainous Noble Embraced His Role and Broke the Doom Flags with ‘Power’, He Unexpectedly Became a Hero to the Heroines

Kouta Kaedehara

Ix giờ đây đã vượt qua cả đám nhân vật chính về sức mạnh. Và rồi, khi bắt đầu thể hiện thực lực trước các nhân vật chính, công chúa, tiểu thư quý tộc và thánh nữ… vì một lý do nào đó, cậu lại bắt đầu

29 102

Tôi đã nhận ra bản thân ngây thơ như nào, cho nên giờ tôi sẽ bắt họ hiểu ra - Chương 26: Lý do của buổi hẹn và hoàn cảnh của Suzuse Rika

Sau chuyện đó, tâm trạng của Suzuse vẫn không khá lên tí nào, và cô ấy lôi tôi đi khắp nơi như để trút hết bực dọc vậy.

Thật sự là không một chút khoan nhượng với tôi luôn mà.

“Senpai~? Hihi, sao mặt anh lại mệt mỏi thế kia~?

“Ý em là gì đây?”

Tại em lôi tôi đi không nghỉ suốt đến giờ này chứ gì nữa! Nhìn ra ngoài đi kìa, trời đã buông ánh hoàng hôn rồi đấy! 

“Em hiểu anh muốn nói gì mà senpai~… Nhưng vì thế nên tụi mình mới vào quán cà phê này, đúng không nào~?”

“Ừ, thì đúng… haizz.” 

“Thở dài hoài là hạnh phúc chạy mất đấy, senpai~!” 

Hạnh phúc của tôi đã bị hành động của em làm cho chạy mất dép từ lâu rồi! 

“Nào nào, gọi món đi chứ~! Chị nhân viên ơi~!” 

Suzuse giơ tay gọi nhân viên gần đó.

“Vâng! Tôi đến ngay đây ạ!” 

Một giọng nói rộn ràng vang lên, và nhân viên tiến đến bàn chúng tôi.

“Xin lỗi vì để quý khách đợi lâu. Quý khách đã chọn món chưa ạ… Ơ?”

Nhân viên đó chợt khựng lại.

Ơ? – Tôi ngơ ngác.

“Chị nhân viên~? Sao lại nhìn senpai của tôi thế~?” 

Nhìn tôi á? 

“…Ơ.” 

Tôi bất giác thốt lên, giống hệt giọng nhân viên kia.

“Sao cậu lại ở đây!?” 

Nhân viên kia, không ai khác, chính là Kuon - cô nàng gyaru tôi mới gặp gần đây. Gặp cô ta ở đây đúng là tệ nhất mà!

“Senpai~? Anh quen cô nhân viên này hả~?” 

Suzuse hỏi, mắt lườm nguýt tôi.

“À, ừm… đại khái thế…” 

“…Ừ, đúng vậy.” 

Sau chuyện lần trước, không khí giữa tôi và Kuon trở nên khá ngượng nghịu.

“Hừm~? Thôi kệ chuyện đó đi, chị nhân viên~? Làm việc trước đã nào~!” – Suzuse nói, giọng hơi bực.

“A, v-vâng! Xin lỗi quý khách. Mời quý khách gọi món ạ.” 

“Để xem nào~… Tôi muốn…” 

Kuon vừa ghi đơn, vừa liếc nhìn tôi, nhưng vẫn ưu tiên công việc trước.

“Còn vị khách bên này thì sao ạ?” – Kuon hỏi tôi.

“Tôi… ừ, cho tôi cái này đi.” – Tôi chỉ đại vào menu.

“Đã rõ… Vui lòng đợi một chút, đồ uống sẽ được mang ra ngay ạ.”

Nói xong, cô ta đi về phía bếp

Nhìn theo bóng lưng cô ta, tôi bất giác thở dài.

“Senpai?” 

“Gì thế, Rika?”

“Cô ấy thực sự chỉ là người quen của anh thôi sao~?”

Rika nhìn tôi, giọng điệu đầy vẻ nghi ngờ.

Ừ thì, với kiểu phản ứng kỳ cục như thế, ai mà không nghi ngờ chứ. 

“Có chút chuyện… nhưng không phải với cô ấy - Kuon - mà là với bạn của cô ấy.”

“Ra vậy~… Nên mới có cái không khí gượng gạo đó, đúng không~? Nhưng mà~… để lộ rõ ràng thế thì bạn gái cảu anh sẽ nổi giận đấy, senpai~!” 

Cái ánh mắt đó không chút khoan nhượng, không cho tôi được phép phản bác là sao đây!? Đừng nhìn tôi với đôi mắt mất hết ánh sáng thế chứ, đáng sợ lắm đó!

“À, ừm… xin lỗi. Giờ tôi sẽ tập trung vào chuyện của Rika thôi.” 

“Hihi~! Anh hiểu là tốt, senpai~! ♥”

Suzuse cười rạng rỡ, áp lực biến mất ngay tức thì.

Phản ứng của tôi hình như đúng ý cô ấy rồi nhỉ. 

“Xin lỗi vì để quý khách đợi… Ơ, mặt quý khách trông không được tốt lắm” –

“Chỉ là tưởng tượng thôi của cô thôi… Cho tôi lấy đồ uống được không?” 

“Vâng… Đây là đồ uống quý khách gọi ạ. Trước tiên là…” 

Kuon đưa đồ uống mà chúng tôi đã gọi.

Sau khi tôi và Rika nhận đồ, Kuon vẫn tỏ ra muốn nói gì đó, nhưng Suzuse đã cắt ngang:

“Chị nhân viên nè~? Xong việc rồi đúng chứ~?” 

Giọng cô ấy rõ ràng là đang đuổi khéo cô ta đi.

Kuon đành miễn cưỡng rời đi, dù trông vẫn còn điều muốn nói.

Tôi không biết Kuon đang nghĩ gì, nhưng giờ tôi cần tập trung vào chuyện khác.

Nhấp một ngụm đồ uống, tôi thở phào:

“Phù… Rồi, sao nữa?”

“Hả? Sao là sao ạ~?” 

Nhưng tôi đã nhận ra từ trước khi vào quán - không, từ trước đó nữa - rằng Suzuse có gì đó bất thường lắm.

“Vào đây không phải là chỉ để nghỉ chân, đúng không?”

“…”

“Trước khi vào quán, Suzuse cứ thỉnh thoảng làm vẻ mặt như đang nghĩ gì đó. Vào quán rồi, em ấy còn để ý xung quanh nhiều hơn bình thường. Nên tôi đoán là có chuyện đó gì, đúng không?”

Nghe tôi nói vậy, Suzuse tròn mắt:

“…Ngạc nhiên thật. Senpai mà cũng để ý kỹ thế sao~… Haizz, chịu thua anh luôn.”

Giọng điệu của Suzuse, xen lẫn giữa Suzuse mà tôi quen và một Suzusu khác, khiến tôi hơi bối rối.

Cô ấy lẩm bẩm “À, à…” như thể đang điều chỉnh giọng nói.

“Rika?” 

Tôi gọi Suzuse, ngạc nhiên trước hành động đột ngộ đó. Suzuse bỗng dưng thay đổi, từ dáng vẻ nghịch ngợm chuyển sang không khí nghiêm túc, giống như khi cô ấy đối mặt với Godou-san lúc nãy.

“Đúng như anh nói đó. Đã để senpai đi cùng đến đây, em sẽ kể rõ mọi chuyện.”

Giọng điệu hoàn toàn khác, nhưng lạ thay, lại rất hợp với cô ấy.

Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, nhưng giờ nhìn Rika, với giọng nói, phong thái và ngoại hình, cô ấy trông như một tiểu thư khuê các. So với cô kouhai hay trêu chọc tôi, cô ấy giờ như một người hoàn toàn khác.

“…Có phải bình thường em diễn cái vẻ mặt đó không?”

“Vẻ mặt đó á? Hihi, anh nghĩ sao~? Nếu hỏi có phải diễn hay không, em không nói tất cả đều là diễn, nhưng… đó cũng là một phần của em, đúng không?” 

Cô ấy đánh trống lảng à? 

Nhưng tôi không đào sâu, chỉ thúc giục:

“Ừ… Rồi, kể tiếp đi.”

“À, đúng rồi. Lý do em hẹn senpai đi chơi là vì… bố mẹ bảo em hãy nghỉ làm thêm đi.”

“Hả, thật sao?” 

Lý do này khác xa những gì tôi tưởng. Nhưng nghỉ làm thêm thì liên quan gì đến việc hẹn tôi đi chơi?

“Thật ra, bố mẹ em - đặc biệt là bố - cực kỳ bảo bọc em.” 

Cô ấy giải thích bố mình là một người cha “cuồng con gái” đến mức nào:

“Chẳng hạn, trường học thì phải là trường nữ sinh để tránh con trai. Sống ở ký túc xá thì bố em lo có chuyện chẳng may, nên bắt em đi học từ nhà. Đến sinh nhật, bố muốn ở bên em cả ngày. Ngay cả bạn bè của em, bố cũng chọn lọc kĩ lưỡng.”

Nghe mà thấy… nặng thật. Can thiệp cả vào bạn bè của con gái thì hơi quá rồi đó. 

“…Chẳng phải là vì bố em yêu quý em sao?” 

“Yêu quý á? Có lẽ…” Suzuse cười tự giễu.

“Em không nghĩ bố ghét hay thờ ơ với em, nhưng… chắc hẳn phần lớn hành động của bố xuất phát từ cảm giác muốn được chuộc lỗi từ quá khứ.”

“Chuộc lỗi ư?” 

Nghe không ổn chút nào. Một người cha cảm thấy cần chuộc lỗi với con mình, tôi không thể tưởng tượng nổi.

Thấy tôi ngạc nhiên, Rika lẩm bẩm: “Ừm, với senpai thì kể cũng được, nhỉ?”

“Thật ra, em đã từng bị bắt cóc một lần.”

“Hả?” 

Bắt cóc.

Ngay khi nghe từ đó, vết sẹo ở bụng tôi bỗng nhói lên. Dù đã lành, ký ức dường như đang gào thét: “Đừng quên nó. Hãy nhớ lại đi!” 

“A! Đừng lo, em không bị làm gì đâu. Kẻ bắt cóc bị tóm ngay sau đó, và em được cứu an toàn. Nhưng bố em bị gài bẫy dẫn đến vụ bắt cóc, nên ông ấy rất áy náy…” Suzuse vội giải thích.

Vậy nên bố cô ấy mới có thái độ bảo bọc thái quá như vậy.

Nếu là tôi, tôi sẽ thế nào? Dù lần đó an toàn, nhưng nếu có lần sau thì sao? Nếu người thân yêu bị tổn thương, thậm chí là mất mạng… tôi chắc chắn không tha thứ cho bản thân. Tôi nghĩ, và hình ảnh mẹ che chở cho tôi hiện lên trong đầu.

“Senpai? Anh sao thế? Mặt anh tái lắm đó.” Giọng của Suzuse kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ.

“À, không… không sao…” Tôi cố tiếp tục, nhưng một câu hỏi chợt hiện ra:

“Khoan, nếu vậy sao bố em lại cho phép em đi làm thêm?”

Với tính cách đó, làm thêm chắc chắn không được rồi.

“Em nhờ mẹ nói giúp đấy. Mẹ bảo: ‘Con bé muốn học hỏi xã hội, có gì sai đâu? Nếu trói chặt một cô gái ở tầm tuổi này, nó sẽ bỏ lỡ rất nhiều trải nghiệm. Hãy tin Rika một chút đi, để nó tự lo.’”

Nghe hay thật. Mẹ Rika rõ ràng nghĩ cho cô ấy. 

Giọng Rika khi nói về mẹ cũng tươi sáng hơn hẳn khi nhắc đến bố.

“Em nói với bố mẹ là mình muốn va vấp với xã hội, nhưng thật ra, em muốn nhanh chóng trưởng thành để bố mẹ yên tâm. Nên em tìm một chỗ làm thêm an toàn một cách nhanh chóng. Và rồi…”

“…Em tìm được Milanoir, đúng không?” 

“Đúng vậy! Em kể chuyện đó với chủ quán, mọi thứ tiến triển nhanh chóng, và giờ thì như anh thấy đó~.”

Nghĩ lại, khi Suzuse mới vào làm, em ấy hay tò mò những việc bình thường chúng tôi làm. Giờ tôi đã hiểu, đó là vì cô ấy chưa từng được trải nghiệm những điều đó.

“Nhưng nếu như vậy, sao tự nhiên bố em lại bảo nghỉ làm thêm?”

Dù đã được phép, sao đột nhiên lại đổi ý chứ?

“Ờm thì… cái đó…” 

“Khi bố hỏi về việc đi làm về muộn là thế nào, em bảo: ‘Có senpai ở chỗ làm đưa về nên không sao cả ạ~.’ Nhưng bố lại nghĩ senpai là bạn trai em nên…”

“…Hả?” 

Tôi là bạn trai của Suzuse á?

“Thế là bố bảo: ‘Bố không giao Rika cho một gã đàn ông không rõ lai lịch đâu! Bố cho phép con làm thêm chứ đâu phải để con lấy chồng!’ Và bắt em nghỉ làm.”

Cái gì!? Tôi hoàn toàn vô can mà! Nếu như vậy thì tôi mới là nạn nhân đấy! 

Đột nhiên, tôi nhớ lại phản ứng kỳ lạ của Godou-san.

“Có phải vì thế mà Godou-san nói những lời đó không?"

“Đúng rồi đó. Trong nhà em, mọi người đã nghĩ senpai là bạn trai em rồi.”

Này! Cái gì thế này!? 

“Nhưng mà! Chẳng có bằng chứng nào cho rằng chúng ta là bạn trai bạn gái cả!” 

Nhưng rồi, một ý nghĩ lóe lên. Trong buổi hẹn, Suzuse chụp rất nhiều ảnh và gửi đi đâu đó. Những bức ảnh đó gửi cho ai?

“Này, Rika! Chẳng lẽ em…” 

Tôi định hỏi, nhưng đúng lúc đó, điện thoại Suzuse reo lên.

“...A.” 

Suzuse thốt lên, giọng vừa ngạc nhiên vừa phấn khích.

“Nhìn nè, senpai~! ♥” 

Cô ấy đưa màn hình điện thoại cho tôi xem.

Trên ứng dụng, một tin nhắn hiện lên: “Lát bố sẽ cho người đón, dẫn bạn trai về nhà luôn nhé.”

“Thế này thì~ hihi, phải đi cùng thôi, đúng không~? ♥”

Suzuse nhìn tôi, giọng điệu tinh nghịch quen thuộc mà tôi thường thấy đã trở về. ( Trans : Thì ra nãy giờ anh ấy là thóc :> )

Cô ấy trông dễ thương, và chắc chắn bất kỳ gã nào mà làm “bạn trai giả” của cô ấy cũng sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Nhưng đối với tôi thì có cái cc nhé.

Không phải tôi ghét gì Suzuse, và nếu cô ấy gặp khó khăn, tôi vẫn sẽ giúp như lần này.

Nhưng cảm giác không thoải mái từ trước vẫn còn đó, không dễ gì xóa bỏ.

Không phải cô ấy phản bội như Hina-san, hay ích kỷ như Rei và Enomoto-san.

Nhưng việc bị cô ấy coi thường vẫn khiến tôi khó chịu.

Tôi vẫn không hiểu sao Suzuse chỉ tỏ thái độ đó với tôi, nhưng tôi không muốn đến nhà cô ấy, và với tâm trạng nửa vời này, tôi cũng chẳng làm được gì.

Và hơn nữa, tôi hiểu cảm giác của bố cô ấy.

Nếu lúc đó mẹ tôi không che chắn tôi, người đau đớn có lẽ là mẹ tôi. Nghĩ đến điều đó, tôi không thể nói dối một người cha lo cho con gái đến vậy.

Vì thế, tôi nói:

“Tôi không làm được đâu.”

Lời nói của tôi khiến nụ cười của Suzuse vụt tắt.