Ngay sau khoảnh khắc bị mất ý thức, cảnh quan trước mắt Ulan chợt chìm vào hư vô.
Bóng tối mênh mông bao trùm lấy hắn. Hắn mặc nhiên không thể cảm nhận giác quan, và dòng chảy thời gian ở nơi u tối này.
Không biết đã bao lâu trôi qua trong trạng thái này rồi?
Ý thức vụt tắt của hắn dần le lói trở lại, tựa như ngọn lửa tàn được thổi bùng lên. Cùng lúc ấy, những kí ức hắn tưởng chừng như đã chìm trong quên lãng, bất chợt ùa về.
Huh? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không phải rằng khi ta chết mọi thứ sẽ chấm dứt sao?
Một cảm giác kì lạ trào dâng khi –
[ -- Thất bại -- ]
– một giọng nói lạ lùng, tựa như tiếng kim loại rít lên vang vọng bên tai hắn.
[ -- Kí ức -- Lưu -- Tái khởi động -- ]
Một giọng nói đều đều, không mang theo lấy một chút mảy may cảm xúc, hệt như nó đến từ một thế giới khác.
Tuy nhiên, đi cùng với giọng nói ấy, một tia sáng lóe lên trong khoảng không tăm tối bao trùm hắn.
Chẳng mấy chốc, Ulan chợt bừng giấc, và cảnh đầu tiên lọt vào mắt hắn chính là trần của một túp lều.
Họa tiết thêu chỉ đỏ rực rỡ hắt lên đôi mắt hắn, rồi một làn gió ràn rạt thổi từ bên ngoài – để lộ ra một cánh đồng cỏ mênh mông, trải dài bất tận.
‘Nơi này..............’
Chính là nơi hắn được sinh ra và lớn lên.
Vùng Thảo Nguyên ở phía Bắc Lục Địa – quê hương của Ulan.
Chuyện quái gì thế này? Ta vẫn đang hồi tưởng về quá khứ của mình sao?
Muôn vàn câu hỏi ngập tràn trong đầu hắn, khiến Ulan vô thức véo mạnh má mình.
Ái!
Đau thật. Ulan nhăn mặt, không phải vì đau, mà vì không cảm nhận được bộ râu rậm rạp trải dài từ mang tai cho tới tận cằm khi xưa của hắn.
Lúc ấy, hắn chợt thấy một chậu nước ấm được đặt cạnh giường. Như thể bị thôi miên, Ulan từ từ bước lại gần chiếc chậu. Và ngay sau khi nhìn thấy khuôn mặt được phản chiếu qua mặt nước phẳng lặng –
“..........!?”
– Đôi mắt trợn tròn vì kinh ngạc.
Điều ấy cũng hoàn toàn dễ hiểu. Thứ mà hắn thấy bây giờ lại là Ulan của thời niên thiếu. Đây là khuôn mặt của một thằng nhóc!
Và thứ duy nhất thay đổi không phải là mặt hắn. Cơn đau dữ dội hành hạ thân thể hắn trước đó cũng đã hoàn toàn biến mất. Thay vào đó, là một thân hình săn chắc với mớ cơ bắp cuồn cuộn.
Ulan lẩm bẩm không thành tiếng, “Ta chắc chắn đã chết.......”
Như để hắn bất ngờ thêm một lần nữa, giọng nói bây giờ khác xa so với trước kia.
Chưa hết bối rối, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng trò chuyện huyên náo bên ngoài túp lều.
“Thật sự rất lợi hại.”
“Đúng là như vậy.”
“Tôi chưa từng nghĩ rằng nó có thể vượt qua được ‘Thử thách Anh Hùng’.”
“Vậy tù trưởng tương lai sẽ là Ulan chứ?”
“Ha Ha Ha! Còn phải hỏi!”
“Trong số các chiến binh của đồng cỏ, thì không ai đủ sức đánh lại Ulan đâu.”
Những lời bàn tán rôm rả vọng đến, Ulan nhớ về một tình huống tương tự hắn đã từng trải qua, cách đây rất lâu, trong một quá khứ xa xôi.
‘.........Thử thách Anh Hùng.’
Đó là lúc vào cuối mùa hè, khi hắn vừa mới mười sáu tuổi.
Ulan đã thách thức một thử thách huyền thoại của bộ tộc.
Phế tích cổ xưa nằm ở ngoại ô của làng; nơi đầy rẫy những thể loại quái vật và golem, được bộ tộc gọi với cái tên ‘Hang Anh Hùng’. Thử thách dành cho các chiến binh trẻ tuổi là vượt qua hang động này, đánh bại tất cả quái vật và mang về vật phẩm được cất giữ ở cuối phế tích – đó chính là Thử thách Anh Hùng.
‘Những người vượt qua thử thách sẽ được ban thưởng........’
Bất kể điều gì. Bạn có thể có được thứ mình muốn. Đó là những gì truyền thuyết kể lại.
Lúc bấy giờ, Ulan, chàng trai 16 tuổi đầy nhiệt huyết, đã thách thức truyền thuyết và sống sót qua thử thách khắc nghiệt ấy qua mười ngày đêm chiến đấu ròng rã.
‘Đúng rồi! Dấu Ấn Anh Hùng!’
Đã vượt qua thử thách, thì hắn ắt phải có được Dấu Ấn. Ulan vội vàng đảo mắt nhìn quanh trong hoảng loạn.
Rồi Ulan nhận ra mình đang đeo ‘Dấu Ấn Anh Hùng’ trên cổ. Tuy nhiên, có một điểm khác biệt.
‘Viên ngọc đã biến mất.’
Ban đầu, một viên ngọc lớn phải được đính ở chính giữa chiếc vòng. Chính viên ngọc ấy đã toả sáng trước khi hắn vụt tắt ý thức.
Nhưng bây giờ, nơi đáng lẽ ra phải có viên ngọc thì lại trống rỗng, như thể có ai đó đã lấy nó đi.
Ngay khi hắn đang cảm thấy bối rối –
Phập!
– Ai đó bước vào lều.
"Chúc mừng em đã vượt qua Thử Thách Anh Hùng. Ta tự hào vì là anh trai của em."
Một khuôn mặt cùng giọng nói quen thuộc đang nhìn trìu mến vào hắn.
Ulan lẩm bẩm với vẻ mặt trống rỗng, "······Anh trai?"
Alk Bator.
Là anh ruột của Ulan và lớn hơn hắn sáu tuổi.
Và giờ đây, trước mặt hắn là gia đình vốn đã không còn tồn tại trên thế giới nữa. Alk hy sinh vào mùa đông, ngay trước sinh nhật thứ mười bảy của Ulan.
‘Nhưng làm sao....’
– Anh trai ta lại ở đây?
"Nếu em thấy trong người không khỏe, hãy nói với ta bất cứ lúc nào. Giờ đây, em là niềm tự hào và hy vọng của bộ tộc chúng ta."
Những lời nói chan chứa sự ấm áp. Alk quay người định rời đi, "Chuẩn bị sắp xong rồi. Khi hoàn tất, ta sẽ gọi em. Hãy nghỉ ngơi một chút đi."
Ulan mập mờ hiểu được “chuẩn bị” mà Alk nhắc đến là gì. Đó là ngày hắn vượt qua được Thử thách. Cả làng sẽ tổ chức lễ hội để ăn mừng sự kiện này.
Nhưng bây giờ.
Ulan không chút hứng thú gì với lễ hội. Hay chính xác hơn là hắn không có tâm trạng để bận tâm đến nó.
‘Hãy nghĩ cho kĩ nào.’
Ulan đã hy sinh trong trận chiến cuối cùng với Largtan, Vua Khổng Lồ. Nhưng khi mở mắt ra, hắn lại trở về thời điểm vừa vượt qua Thử thách Anh Hùng.
Và ‘Dấu Ấn Anh Hùng’, thứ được cho là có thể ban cho bất kì điều ước nào, lại đang mất đi một viên ngọc quý.
Ngay lúc nhớ lại đến đây, Ulan chợt nhận ra.
‘Phải chăng ta đã quay ngược thời gian?’
Một cơ hội được sống thêm lần nữa – đó là mong ước của Ulan và giờ đây, điều đấy đã thành hiện thực.
‘Nếu thực sự là như vậy....’
Ngay khoảnh khắc này, Ulan có được điều mà hắn hằng khao khát.
Một cơ hội để rèn dũa cơ thể và săn tìm vũ khí mạnh mẽ hơn gấp nhiều lần kiếp trước, một cơ hội để chặt đầu lũ quái vật!
‘Lần này ta sẽ không bỏ lỡ.’
Đôi mắt của Ulan rực sáng. Đó là đôi mắt của kẻ nắm bắt cơ hội.
Doodung! Dung Dung Dung!
Tiếng trống vang lên dồn dập.
Ngọn lửa bập bùng, tiếng hò reo vang dội. Lễ hội mừng chiến thắng của người anh hùng đã bắt đầu. Cả bộ tộc man di chìm trong men say cuồng nhiệt.
Họ ăn uống thỏa thích, như quên đi ngày mai, tận hưởng giây phút hiện tại. Ngay khoảnh khắc bầu không khí đang rộn ràng hân hoan. Bỗng chốc, tất cả lặng xuống –
Bước!
– khi một bóng người xuất hiện; một người phụ nữ khoác trên mình tấm da rắn khổng lồ.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp, trông như đã ở khoảng cuối của tuổi ba mươi. Mái tóc đen của bà, tết thành bím dài đến eo, đung đưa theo từng bước chân.
Ngay sau đó, người phụ nữ dừng lại.
Nơi bà ta hướng đến chính là trung tâm ngôi làng. Ulan đang ngồi trước mặt bà. Người phụ nữ dùng chiếc gậy phép được trang trí bằng đủ loại lông vũ, chỉ về phía Ulan.
“Chiến binh đồng cỏ, Ulan Bator.”
“Ulan! Ulan!”
Khi người phụ nữ cất tiếng, tất cả các chiến binh xung quanh đều dồn dập đập vũ khí xuống đất. Đó là sự ủng hộ, sự tôn trọng và sự ngưỡng mộ dành cho Ulan.
“Ngươi đã thách thức truyền thuyết và hoàn thành chúng. Theo tục lệ, hãy chứng minh rằng ngươi đã vượt qua thử thách."
Ngay khi người phụ nữ dứt lời, Ulan lặng lẽ đưa chiếc dây chuyền cho bà ta.
Người phụ nữ cầm lấy sợi dây chuyền, ngắm nghía một lúc rồi nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh.
"Ừm, đây đúng là Dấu ấn Anh Hùng."
“.................”
Ulan, mặt khác, thì tỏ vẻ chán ngán.
Vì viên ngọc đáng lẽ phải có trên đó đã biến mất, hắn nghĩ sợi dây sẽ không được công nhận là Dấu ấn Anh Hùng.
'Bởi vì thế mà ta đã chuẩn bị sẵn lý do...'
Hắn không ngờ nó lại được công nhận dễ dàng đến vậy.
Ngay lúc hắn cảm thấy hơi hụt hẫng, tiếng của người phụ nữ lại vang lên.
"Với vật chứng này, chiến binh Ulan đã hoàn thành nghi thức trở thành Anh Hùng. Nếu ai có phản đối trong buổi lễ này, ngay cả bây giờ, hãy bước ra!"
Không gian buổi lễ chìm vào im lặng.
Điều đó có nghĩa là không ai phản đối. Người phụ nữ nhìn quanh một lát, mỉm cười rạng rỡ và hô lớn.
"Vậy thì, theo sự đồng thuận cả làng, ta tuyên bố chiến binh Ulan là một Anh Hùng!"
"WAAAAAAA!"
"ANH HÙNG ULAN!"
Tiếng hò reo vang dội. Tất cả mọi người đều hô vang những lời chúc mừng cho Ulan.
Trong khi đó, Ulan đang chìm đắm trong những suy nghĩ khác.
'Bây giờ ta 16 tuổi.'
Hắn đã quay ngược thời gian khoảng 30 năm.
Kiếp trước, hắn hy sinh ở tuổi bốn mươi lăm. Sau khi ước tính sơ bộ khoảng thời gian, Ulan nhìn quanh.
Hắn nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc.
Trong số đó là người phụ nữ đang thực hiện nghi thức Anh Hùng.
'Thầy tế Azur.'
Bà ta trông ngoại hình chỉ khoảng giữa đến cuối tuổi ba mươi, nhưng thực chất bà là một phụ nữ lớn tuổi, đã ngoài 70. Tuy nhiên, do là một Thầy tế tài ba, bà vẫn giữ được nét thanh xuân tuổi đôi mươi.
'Hình như mụ đã từng nói gì đó về việc tạo ra Hỏa Dược?'
Có lẽ đó là những gì hắn đã nghe. Azur dành phần lớn cuộc đời mình để phiêu lưu khắp Lục Địa, quay trở về bộ lạc khi vừa bước sang tuổi sáu mươi.
'Trước kia, ta từng nghĩ bà ta chỉ là một mụ già tham lam, bị ám ảnh bởi sắc xuân...'
Tất nhiên, đó chỉ là định kiến của Ulan. Nhìn lại, Azur là một Thầy tế và Tu sĩ xuất chúng, bà nổi tiếng đến mức danh tiếng đã vượt ra cả bên ngoài đồng cỏ.
Ngay lúc đang nghĩ đến đây, đột nhiên một giọng nói cắt ngang dòng suy tư của hắn.
"Vậy thì, hãy lựa chọn đi, Anh Hùng Ulan!"
Cây gậy chống lên bàn thờ. Azur hô lên một tiếng đầy oai lực.
"Ta đã chuẩn bị phần thưởng xứng đáng với chiến công của ngươi, hãy chọn thứ mình mong muốn!"
Có ba phần thưởng.
Một ngọn giáo tỏa sắc xanh lam. Một mỹ nhân kiều diễm với nụ cười quyến rũ. Và một lá cờ in đậm các biểu tượng của bộ tộc.
Mỗi thứ trong số này đều mang một hàm nghĩa khác nhau.
'Trước hết, chọn vũ khí nghĩa là...'
Cống hiến hết mình cho sứ mệnh bảo vệ bộ tộc.
Chọn người đẹp nghĩa là hắn sẽ để lại hạt giống của mình, tạo ra những dòng dõi ưu tú cho tương lai của bộ tộc.
Và lá cờ nghĩa là hắn sẽ trở thành tù trưởng, dẫn dắt tương lai của bộ tộc.
'Ta đã từng nói điều này trong quá khứ.'
Ta muốn cả ba. Ulan không muốn để lại bất cứ điều gì. Bởi vì hắn nghĩ mình xứng đáng có được chúng. Hiển nhiên là sau đó, hắn đã có tất cả.
Nhưng giờ đây hắn lại có suy nghĩ khác.
'Ngọn giáo xanh lam.'
Tất nhiên, đó là một thứ vũ khí hữu dụng. Thế nhưng, những vũ khí cấp độ như thế lại đầy rẫy bên ngoài đồng cỏ.
'Người phụ nữ đẹp nhất bộ tộc.'
Một khuôn mặt xinh đẹp và thân hình quyến rũ. Nhưng chỉ đến vậy thôi. Bên ngoài đồng cỏ, có vô số người đẹp và quyến rũ hơn, lấp lánh như sao trời.
'Cuối cùng là lá cờ thủ lĩnh.'
Tù trưởng cũng không phải là lựa chọn phù hợp cho Ulan.
Bởi vì thủ lĩnh phải là một người đàn ông thông thái, chứ không phải một chiến binh dũng mãnh. Ulan đã không nhận ra điều này cho đến khi hắn bốn mươi tuổi.
Nói cách khác, không có gì trong số đó thõa mãn được hắn.
Ulan trầm ngâm, suy nghĩ về điều mình thực sự mong muốn. Hắn đã đặt ra ba mục tiêu.
'Thứ nhất, đạt đến cảnh giới Siêu Việt.'
Mục tiêu đầu tiên là sở hữu thân thể và sức mạnh vượt trội hơn kiếp trước. Chỉ khi đạt được cảnh giới này, hắn mới có thể tiêu diệt bọn Thống Lĩnh Vực Sâu mà không phải bỏ mạng.
'Thứ hai, có được một vũ khí lợi hại hơn.'
Cây rìu Ulan từng sử dụng là một vật phẩm quý giá, được phù phép với đủ loại ma thuật. Nếu liệt kê ra những vũ khí mạnh nhất từng xuất hiện trên thế giới, nó sẽ nằm trong top mười.
Nhưng ngay cả cây rìu đó cũng bị Vua Khổng Lồ Largtan bẻ gãy. Vì thế, lần này, mục tiêu của hắn là có được một thứ vũ khí phi phàm hơn .
'Thứ ba, lĩnh hội tri thức phong phú.'
Sức mạnh không phải là tất cả trên thế giới này. Trí tuệ mới là thứ cần thiết để tạo dựng và lãnh đạo một đội quân. Do đó, tích lũy một lượng kiến thức nhất định trong nhiều lĩnh vực là điều cần thiết.
Và còn một điều nữa.
Có một lý do để hắn hứng thú với tri thức.
Ngày xửa ngày xưa, Ulan tình cờ nghe được điều này từ Azur. Bên ngoài đồng cỏ, có một nơi lưu trữ tất cả kiến thức của thế giới.
'Học viện Arsene.'
Đó là viện đào tạo ưu tú nhất Lục Địa, là kho tàng tri thức đích thực, đã đào tạo ra vô số nhân tài kiệt xuất.
Nếu là ở đó, chắc hẳn phải có những manh mối và kiến thức dẫn dắt hắn đến cảnh giới Siêu Việt. Biết đâu sẽ có cách để có được một vũ khí mạnh mẽ.
Tất nhiên, đây chỉ là những suy đoán mơ hồ.
Nhưng ngay cả khi đó chỉ là một tia hy vọng, Ulan cũng quyết tâm không từ bỏ.
'Nhưng nếu ta muốn vào học viện...'
Không ít thì nhiều, hắn cần nắm chắc một số kiến thức cơ bản.
Học viện Arsene nổi tiếng với kỳ thi tuyển sinh khắc nghiệt. Nhưng Ulan lại nổi tiếng là Đầu Đất “giỏi” nhất tộc.
Tuy nhiên, hắn không cần phải lo lắng.
'Vì ở đây đã có Thầy tế Azur.'
Bà là Thầy tế tài hoa nhất bộ tộc.
Thời còn trẻ, bà đã phiêu lưu khắp lục địa, mở mang kiến thức, và giờ đây được đồn thổi là người uyên bác nhất làng.
'Thật sự không thiếu người để học hỏi.'
Với mục tiêu vào Học viện Arsene, hắn cần tìm kiếm sự hướng dẫn từ Azur. Ulan, ánh mắt sáng lên đầy sự nghiêm nghị, lập tức quay sang người Thầy tế.
Rồi hắn lập tức mở miệng.
"Những thứ đó ta không cần."
Ngay sau khi lời nói của Ulan kết thúc, hội trường rung chuyển náo động.
Nhưng điều đó chỉ diễn ra trong chốc lát.
"IM LẶNG!"
Tiếng quát tháo chói tai vang lên. Và ngay sau đó, với sự im lặng bao trùm, ánh mắt của Azur lại hướng về Ulan.
"Anh Hùng. Vậy ngươi muốn gì?"
Azur hỏi lại.
Ulan trả lời như thể hắn đã chờ đợi điều này.
"Ta muốn học."
"Đúng rồi, học...học...HẢ!?"
Azur, người vừa gật gù nhẹ nhàng, đột nhiên mở to mắt. Biểu cảm của bà kinh ngạc như thể vừa nhìn thấy ma.
"Thầy tế Azur."
Trong khi đó, Ulan vẫn nghiêm túc.
Hắn cúi đầu trước Azur và nói, "Hãy dạy ta."
Vào ngày một Anh Hùng ra đời trên đồng cỏ, tiếng ồn ào của lễ hội nhanh chóng chìm vào im lặng như thể bị dội một gáo nước lạnh.