‘Vào ngày cánh cổng Vực Sâu mở ra, kỷ nguyên loài người sẽ đi đến hồi kết’
Một lời sấm truyền tồn tại qua hàng thế kỷ. Tuy nhiên, lại rất ít ai thật sự tin vào lời tiên tri đầy tai hại này. Sở dĩ, từ hàng ngàn năm nay, nhân loại chưa từng một lần đối diện với bờ vực hủy diệt.
Thế nhưng, lời tiên tri ấy thật sự đã xảy ra.
Một đêm, khi mặt trăng đột nhiên nhuốm màu đỏ thẫm, cánh cổng Vực Sâu đột nhiên mở ra, quái vật trào ra từ khắp nơi.
Tử Vương, Con Mắt Thống Khổ, Ngưng Long, Ma Binh, Kẻ Thống Lĩnh Vực Sâu và nhiều hơn thế nữa.
Những con quái vật tưởng chừng như chỉ tồn tại trong truyền thuyết đã tàn phá thế giới, vinh quang cùng nền văn minh loài người cứ thế mà sụp đổ vào hư vô.
Thế nhưng, nhân loại không từ bỏ. Ngày đêm chiến đấu với hy vọng sống sót, họ chống lại bọn quái vật, và vào chính thời điểm này mà những Anh Hùng – hay còn gọi là những Chiến Binh , xuất hiện.
7 Anh Hùng đã dũng cảm vượt qua thử thách và Chiến Binh vĩ đại “Ulan” cũng là một trong số đó.
Tù Trưởng tộc man di – Ulan Bator.
Người sỡ hữu sức mạnh phi thường, có thể được so sánh với những gã khổng lồ, là nắm đấm chủ lực của Đoàn Quân Anh Hùng.
Ulan ngạo nghễ tiến lên phía trước, phô trương sức mạnh khủng khiếp của mình, như thể không gì có thể đánh bại được hắn.
Nhưng trong một hang động đầy rẫy người khổng lồ, bước tiến của hắn dường như bị chậm lại.
"Huuk! Huuk!"
Máu đỏ tươi chảy dài xuống cằm, khi hàng chục mũi tên to bằng những ngọn giáo của những gã khổng lồ đâm xuyên qua người hắn.
Đó vẫn chưa phải là tất cả.
Bụng hắn bị đâm thủng, ruột gan bị xé nát. Khuôn mặt hắn bị cháy rụi, cùng với cánh tay trái đen tuyền màu chất độc.
Cũng không có gì lạ nếu hắn chết ngay lúc này.
Thở gấp gáp từng cơn, Ulan hồi tưởng lại về quá khứ của mình.
Một trong những Kẻ Thống Lĩnh Vực Sâu.
Ngay sau khi rơi vào bẫy của Vua Khổng Lồ, ba trong số các đồng đội của hắn bị thương nặng.
Tệ hơn nữa, thứ độc dược chết người đã ngấm vào cả Thánh Nữ, người duy nhất có thể trị thương trong Đoàn Quân Anh Hùng.
Họa diệt vong đang cần kề, nhưng họ vẫn chưa thể chết. Vì những Anh Hùng này chính là niềm hy vọng duy nhất của nhân loại.
Và như thế, Ulan quyết định sẽ ở lại nơi này, tạo thời gian cho đồng đội có thể rút lui và giảm đi bớt một kẻ thù.
Và nhiệm vụ của hắn đã thành công rực rỡ.
Khung cảnh xung quanh Ulan chính là minh chứng.
Xác chết! Xác chết! Xác chết!
Xác chết của những gã khổng lồ xếp chất thành núi. Máu của chúng chảy xuống tạo thành một dòng sông đỏ thẫm. Xa xa kia, là một sinh vật khổng lồ gấp nhiều lần so với những gã khác – Largtan, Vua Khổng Lồ.
Vị Vua đã chiến đấu với Ulan đến hơi thở cuối cùng.
Hắn cũng đang nằm chờ chết.
“Một trận chiến tuyệt vời”
Đấy là lúc hắn lên tiếng, với một giọng nói đầy sự công nhận.
“Hỡi Chiến Binh. Ta muốn biết tên của ngươi.”
Người ta gọi Ulan với rất nhiều cái tên.
Chiến Binh Vĩ đại của đồng cỏ xanh, Kẻ Diệt Khổng Lồ, Gã Man Di Mắt Đỏ, Tù Trưởng Vĩ Đại,...
Thế nhưng tất cả những chiến công và hào quang đều trở nên vô nghĩa trước lưỡi liềm của thần chết, hắn từ từ tiết lộ tên của mình.
“...........Ulan.”
Sau câu trả lời ngắn gọn ấy, gã khổng lồ nói với giọng khàn khàn.
“Ulan, Ulan. Ta sẽ ghi nhớ.”
Lặp đi lặp lại cái tên của Ulan, Largtan mỉm cười mãn nguyện.
“Hãy gặp lại nhau ở Vực Sâu và đánh với ta, Ulan. Ở nơi tận cùng của vực thẳm, ta sẽ đợi chờ ngươi...........”
Giọng nói của gã vua dần tan biến, cơ thể hắn cũng hóa thành tro bụi. Đây là một cái chết dị thường, một dấu chấm hết mà chỉ có ở những con quái vật bước ra từ Vực Sâu.
Sau cái chết của Largtan, Vua Khổng Lồ, Ulan cũng cảm nhận được.
Thời gian của hắn không còn nhiều nữa.
“Huuuuuu!”
Cảnh vật trước mắt Ulan mờ dần, hơi thở của hắn thều thào hơn.
Những kí ức trải dài hàng thập kỉ như được tua nhanh trong tâm trí hắn, tựa như ánh đèn pha.
Hắn nhớ về ngày được sinh ra như một chiến binh trên cánh đồng cỏ. Hắn nhớ về hành trình trở thành Anh Hùng, vượt qua thử thách huyền thoại. Hắn nhớ cảm giác được ôm những người phụ nữ đẹp nhất trong tộc, nhớ về những trận chiến bảo vệ nhân loại.
Giữa những dòng kí ức ấy, có xen lẫn cả sự nuối tiếc và lưu luyến.
Hắn nuối tiếc vì đã không thể đạt được đến cảnh giới Siêu Việt
Nuối tiếc vì đã không thể bảo vệ được anh trai.
Nuối tiếc vì đã không thể gánh vác trách nhiệm với bộ tộc đến cùng.
Có rất nhiều điều hắn luyến tiếc, nhưng điều hắn tiếc nhất có lẽ chính là việc hắn phải kết thúc hành trình của mình tại đây.
‘............Ta không đủ mạnh.’
Giá như ta có thêm sức mạnh.
Giá như cơ thể ta mạnh mẽ hơn.
Giá như hắn có được chiếc rìu kiên cố hơn, không bị gãy nát trong trận chiến với Largtan, thì có lẽ hắn đã không chết như thế này.
Nỗi nuối tiếc khôn nguôi cứ giằng xé tâm can hắn.
Ulan, người đã đặt chân đến cuối con đường của cuộc đời, hắn chợt nhận ra một nỗi khắc khoải; một khao khát về một cuộc đời mới, cho những cơ hội sẽ không bao giờ đến với hắn lần nữa.
‘Nếu được sống lại, ta sẽ.......’
Lúc ấy, ta sẽ không hối tiếc.
Ta sẽ tôi luyện cơ thể rắn chắc của mình lên một giới hạn cao hơn, dùng kinh nghiệm dày dặn và kiến thức tích lũy của mình để chinh phục cảnh giới cao hơn cả Bậc Thầy.
Ta sẽ tìm thứ vũ khí còn mạnh mẽ hơn vạn lần so với thứ mình đang cầm. Ta sẽ giữ lời hứa của mình với các đồng đội, ngăn chặn những Kẻ Thống Lĩnh và trở về an toàn.
Ulan thầm hứa với lòng mình.
Ngay trước khi ý thức hắn tan biến, một điều kì diệu đã xảy ra.
Flash!
Ánh sáng trắng tinh khôi bất chợt lóe lên từ chiếc vòng cổ cũ kỹ đeo trên người hắn.
Ulan cố gắng hé mắt nhìn về chiếc vòng.
‘...........Dấu Ấn Anh Hùng.'
Khoảng 30 năm trước, một thời điểm xa xôi khi hắn vẫn còn là chiến binh của bộ tộc.
Đây là thứ Ulan nhận được sau khi hoàn thành “Thử thách Anh Hùng”, một truyền thuyết được lưu truyền qua các thế hệ trong bộ tộc. Nhưng sao bây giờ nó lại sáng lên?
Khi mà hắn tràn ngập những nghi ngờ.
Ầm!
Hàng vạn tia sáng bùng lên, bao trùm lấy hang động.
Ngay lúc ấy, ý thức của Ulan bị ngắt đi.