Thói quen quả là một thứ đáng sợ. Tới ngày thứ tư, cảm giác bị ép phải làm việc như một hình phạt đã không cánh mà bay. Hệt như năm ngoái, khiếu doanh nhân của tôi bộc lộ vô cùng rõ nét. Hoá ra tôi phù hợp với mấy công ty đen hơn mình tưởng. Và bản thân lại rất ghét chuyện đó.
Mong rằng các doanh nghiệp sẽ thay đổi theo hướng tích cực hơn và ngưng làm mấy việc mờ ám. Tôi dự định học đại học nên chỉ cần hơn 6 năm một chút là sẽ kiếm được việc làm rồi. Tôi nghĩ mình còn lại khá nhiều thời gian, nhưng có thực sự là như vậy không? Với những suy nghĩ ấy vẩn vơ trong đầu, tôi tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính.
"Này, mọi chuyện ra sao rồi em?"
Dường như đã xong việc, chị chủ tịch hội học sinh tiến tới chỗ tôi.
"Maa, cũng gần xong rồi ạ."
"Vậy sao. Tốt lắm."
Vừa nói, chị ấy vừa lén nhìn vào màn hình.
Bà chị này chẳng tin tưởng tôi chút nào cả. Nhưng mà, ở vị trí chuyên đi phân việc cho người khác, tôi cũng phần nào hiểu được rằng nắm rõ tiến độ và năng suất của công việc thì tiện hơn nhiều. Nếu cho một người không biết làm thế lên làm quản lý, thì đám thuộc cấp sẽ phải quần quật đến chết.
Ừm, chủ tịch, chị dí mặt hơi gần thì phải.
Còn nữa, phó chủ tịch, đừng có gườm gườm em kiểu đó nữa. Anh khỏi lo đi, em không dám động vào bạn gái của anh đâu.
"Em khá hơn chị nghĩ đấy. Rất chi là xuất sắc. Ok, thế này là được rồi. Chị sẽ lo nốt phần còn lại cho. Em xong việc rồi."
"Liệu như vậy có ổn không?"
Nghe thấy chủ tịch nói thế, phó chủ tịch khom lưng xuống và nhìn vào màn hình máy tính của tôi từ bên cạnh.
Hai người họ vừa nói chuyện vừa nhìn chăm chăm vào màn hình, rồi đến khi xong chuyện và ngẩng đầu lên thì mặt lại đỏ bừng vì nhận ra đôi bên ở quá gần nhau.
Thật thuần khiết. Tôi thầm nghĩ rằng, mình thực lòng muốn giúp đỡ cặp uyên ương này.
"Em cũng đã xác nhận rồi. Xem chừng mọi chuyện đều ổn cả. Chỉ còn lại những bước điều chỉnh cuối cùng và quá trình chuẩn bị để tiếp quản công việc mà thôi. Hãy đi báo cáo cho Miyano-sensei rằng em ấy đã hoàn thành nhiệm vụ nào. Em đúng là vị cứu tinh của bọn chị đấy, cảm ơn rất nhiều."
À rế? Thế là xong rồi sao? Tấm thân này cũng đã được hưởng ân xá rồi ư? Mình giỏi đến thế thật à?
"Chị có chắc là xong chưa vậy?"
Phải xác nhận lại cái đã. Tôi cần đảm bảo rằng Miyano-sensei sẽ không bóp cổ hay gia tăng án phạt cho mình. Hoặc có lẽ là cả hai.
"À, phải rồi. Cảm ơn chú vì đã làm việc chăm chỉ suốt bốn ngày qua nhé."
"Em tài năng tới nỗi chị muốn chiêu mộ vào hội học sinh luôn đấy. Bọn chị vẫn đang tìm ứng cử viên cho cuộc bầu cử, đó sẽ chỉ đơn thuần là một cuộc bỏ phiếu theo hình thức giơ tay thôi."
Hahaha, tôi chỉ có thể đáp lại chị chủ tịch bằng nụ cười trừ.
Rồi cúi đầu và rời khỏi phòng họp.
--------
"Oi? Đáng nhẽ ra em đang phải làm việc cơ mà nhỉ? Định đánh bài chuồn hay gì đây?"
Khi tôi rảo bước qua hành lang để tới phòng giáo vụ, trong lòng cố kìm nén ham muốn bỏ qua chuyện này, thì Miyano-sensei xuất hiện từ phía đối diện. Tại sao lúc nào nói chuyện với em, cô cũng luôn phải bẻ khớp ngón tay cành cạch thế?
"Dạ thưa là em đã giải quyết xong hết công chuyện rồi ạ. Mãn hạn tù của sensei rồi."
"Thế ư. Chuyện này kết thúc một cách mau chóng đến không ngờ nhỉ. Em có muốn làm thêm giờ không?"
Tôi có thể cảm thấy cơ mặt mình đang căng lên.
Ế? Hệ thống giáo dục này có vấn đề rồi à? Ý là, vẫn còn mấy công việc tương tự như thế này tồn đọng sao? Ngôi trường này thật không ổn chút nào.
"Hở? Cô chỉ đùa thôi mà. Em không cần phải làm ra vẻ mặt ghê tởm như thế đâu."
"Thật sao?"
"Cảm ơn em vì đã làm việc chăm chỉ. Nếu đã học được một bài học rồi, thì đừng bao giờ đi muộn nữa đấy."
Cuối cùng, cô ấy nháy mắt và búng một phát vào trán tôi.
Đau quá. Có một tiếng bụp vang lên nữa kìa. Không biết tôi có sống nổi không đây? Lỡ đâu sọ bị nứt thì sao? Cũng đã đến lúc cô ấy phải học cách đối xử nhẹ nhàng với tôi hơn rồi, có đúng không?
Khi tôi lấy tay xoa trán, điện thoại bỗng đổ chuông.
Tôi không nhớ là mình có đặt hàng hay gì cả. Mở hòm thư ra, tôi thấy một tin nhắn từ Yuna.
------
Oniichan à, hôm nay em sẽ ở nhà bạn nên anh chịu khó ăn tối một mình nhá!
------
Tôi thường không ra ngoài ăn và cũng chẳng biết nhiều về mấy nhà hàng xung quanh, nên toàn phải nhường việc chọn lựa cho Yuna. Tuy nhiên, xem chừng hôm nay không thể dựa dẫm được vào con bé được nữa rồi. Có lẽ đây chính là cơ hội để tôi dạo một vòng trước ga và tìm một nơi thích hợp để ăn tối.
Tôi thay giày ở lối ra và rời khỏi toà trường.
Ánh hoàng hôn chói quá. Đi ngang sân trường để tới cổng chính, đập vào mắt tôi là hình ảnh các thành viên của những câu lạc bộ thể thao đang ra sức hò hét và hoạt động sôi nổi.
Tôi dáo dác nhìn quanh hòng tìm kiếm một gương mặt quen thuộc. Cậu ta đang chạy trong khi được mọi người cổ vũ.
Vì đã được quay trở lại với hoạt động câu lạc bộ, nên tôi cho rằng con người này đã thành công vượt qua bài thi lại. Tuy nhiên, cậu ta lại quá nổi tiếng. Cái tiếng tăm đấy sớm muộn gì cũng sẽ kéo theo mớ rắc rối mà thôi. Khi chuyện đó xảy ra, tôi sẽ mặc cho hắn nếm trải sự khốn khổ. Thân là kẻ nổi tiếng hơn bao người, nên cậu ta sẽ phải làm việc thật chăm chỉ để giữ cân bằng cho bản thân.
Tôi băng qua cổng chính và bước dọc theo con phố chính dẫn thẳng tới nhà ga. Không có làn xe đạp giữa vỉa hè và đường ô tô, còn mấy con bốn bánh cứ liên tục lướt qua lướt lại. Về cơ bản, đó chính là lý do tại sao mà tôi đã từ bỏ việc đạp xe đến trường.
Chương trình phát thanh của thành phố đang chạy một bài hát thiếu nhi, tức bây giờ là năm giờ đúng.
Hồi xưa, mỗi khi nghe tiếng bài hát ấy, tôi lại chạy vội về nhà. Những lúc đó cứ ngỡ được trầm mình vào sự hối hả của thời gian vậy. Dạo còn tiểu học, tôi cứ ngờ ngợ cảm thấy rằng mình có rất nhiều bạn. Vậy chính xác thì lúc ấy chuyện gì đã xảy ra mà thành nên cơ sự này nhỉ? Vẩn vơ nghĩ ngợi, cuối cùng tôi cũng đã tới được đích đến của mình là nhà ga.
Ăn tối lúc này thì sớm quá, không biết mình có nên đi đâu đó giết thời gian không ta?