That Time I’ve Seen Through a Beautiful Gyaru’s Punishment Game Confession, I Forgave Her but She Started to Get Closer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 - Chương 11

Những ngày cuối tuần đã trôi qua, nhường chỗ cho ngày Thứ hai đầu tuần. Chỉ còn ba ngày nữa là tuần lễ vàng sẽ bắt đầu.

Nếu tôi trốn học ba ngày này, kỳ nghỉ cuối tuần vừa qua sẽ kéo dài ra thành năm ngày, nhưng tôi vẫn quyết định lết xác đến trường. Vì không biết Miyano-sensei sẽ bắt mình làm gì sau kỳ nghỉ nên thứ còn giữ lại trong tôi chỉ là những cảm xúc chán nản.

Tôi bước vào lớp và đi thẳng đến bàn của mình.

Sáng hôm nay tôi cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn về nơi đây. Tôi đã làm gì sao? Tôi cũng chẳng biết nữa. Bọn họ nhìn tôi như thể tôi là một thằng nhân vật chính sử dụng cheat ở dị giới vậy. Xui xẻo thay, đây là thế giới thực và bản thân tôi còn không hề đẹp trai chút nào, càng không phải là một tên gian lận. Hôm nay tôi trông có vẻ u ám hơn à? Hay là trên người tôi có dính phân chim hay thứ gì đó là lạ? À rế? Trên người tôi đâu có dính phân chim, đúng không?

「Amane, mày trở thành cha khi nào vậy?」

Khi chưa kịp ngồi ấm chỗ, tôi đã nhận được một câu hỏi như thế từ Shinozaki.

「Chào buổi sáng Shinozaki. Mà mày chào hỏi kiểu gì kỳ ghê. Nghe thì giống tiếng Nhật đấy, nhưng tao không hiểu mày đang nói cái gì hết?」

「Xin lỗi. Chào buổi sáng nhé.」

「Vậy có chuyện chi?」

Tuy là một thằng não tàn với điểm số thậm tệ trong mọi môn học, nhưng Shinozaki là kiểu người luôn bình tĩnh xem xét sự việc và cũng chẳng ưa gì mấy lời đồn đại vớ vẩn. Ngay khi Shinozaki vừa dứt lời, cả đám con trai ở trong lớp lập tức dỏng tai lên hóng hớt như thể đang đợi chờ một tin đồn thú vị nào đó vậy. 

「Không, nhìn đây này.」

Shinozaki đưa điện thoại của nó cho tôi. Trên màn hình là cái ứng dụng phổ biến nhất mà lứa học sinh cao trung thường hay sử dụng. Trên đó đang hiển thị một bức ảnh. Đó là bức chụp tôi cõng Akari-chan và đang đi cùng với Hirose.

「Bức ảnh này được đăng lên nhóm chat của đám con trai trong lớp đấy.」

Cái gì đây? Tại sao tôi lại không hề biết về cái nhóm đó vậy? Tôi cũng là một nam sinh ở trong lớp này chứ bộ. Cơ mà dù có ở trong đó thì chắc tôi cũng chẳng thiết ngó qua đâu.

Tôi không hề đau lòng đâu đấy nhé!

Tôi cố giả làm một cô nàng Tsundere và tự nhủ với mình như thế, nhưng rốt cuộc trong tôi vẫn chỉ đọng lại sự trống vắng mà thôi.

Chẹp, bức ảnh đó được chụp vào thứ Sáu tuần trước khi bọn tôi đang đi đến bến xe buýt sau khi dùng bữa tối với chị em nhà Hirose. Tuy nhiên, chỉ có tôi và Hirose ở trong bức ảnh, cộng thêm lúc đó cũng khá tối nữa, nên rất khó để nhận ra chúng tôi ở trong tấm hình ấy. Trong trường hợp này, giả ngu là thượng sách.

「Mày bảo đây là tao à? Chỉ là người giống người thôi mà, làm gì có chuyện đó.」

「Chà, lúc đầu tao cũng nghĩ như thế, nhưng nhìn vào bức ảnh này mày có thể nói vậy được nữa không?」

Hắn lướt ngón tay trên màn hình và bức ảnh tiếp theo hiện ra.

Đám học sinh cao trung ngày nay ai nấy đều có điện thoại xịn, nhỉ?

Không được, giờ tôi có trốn tránh thực tại cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Bức ảnh đó rõ ràng là chụp tôi và chị em nhà Hirose ở một nhà hàng gia đình. Dù tôi có giả vờ như là mình không biết thì cũng vô ích. Dựa trên cách ăn mặc, có thể thấy rõ mồn một rằng cặp đôi trong bức ảnh trước chính là tôi và Hirose.

Tuy nhiên, không phải học sinh cao trung cũng có khái niệm về quyền riêng tư sao? Đây rõ ràng là xâm phạm đời tư cá nhân rồi.

「Nhân tiện, một người bạn cùng lớp đã làm việc bán thời gian tại nhà hàng đó và chính cậu ta là người đã tiếp nhận yêu cầu gọi món của mày. Dù là vậy nhưng có vẻ như mày không hề nhận ra.」

「Haa, cô bé mà tao cõng trên lưng chính là em gái của Hirose-san. Tao đã tình cờ gặp họ sau giờ học và được mời đi ăn tối. Tao chỉ đơn giản là chấp nhận lời mời ấy thôi. Nếu như mày nghĩ tao đang nói dối thì cứ đi hỏi Hirose-san.」

Tôi nói vậy và nằm ườn ra bàn của mình. Tôi cảm thấy có rất nhiều ánh nhìn ở trong lớp đang nhìn chằm chặp vào mình được một lúc rồi và tôi không nghĩ mình có thể trụ được lâu nếu như mọi người cũng đang lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai chúng tôi. Chả hiểu sao người đời lại thích soi mói đời tư của kẻ khác đến vậy. Bọn họ lại còn đang bắt đầu chụp ảnh nữa chứ…

Nếu đương sự là Shinozaki thay vì là tôi, thì sẽ còn to chuyện hơn nữa và cả lớp sẽ túm tụm lại ngoài hành lang để quan sát và lắng nghe. Tưởng tượng ra cảnh đó, tôi cảm thấy thật may vì mình không phải là người nổi tiếng.

「Chào buổi sáng Amane. Cả cậu nữa, Shinozaki-kun.」

Đó chính là Hirose, nhân vật còn lại đang ở giữa tâm điểm chú ý, đến bắt chuyện với một thằng đang suy sụp như tôi đây. Trong lớp bắt đầu rộ lên những tiếng ồn ào.

「Ah, chào buổi sáng.」

「Hirose-san, chào buổi sáng.」

Khi đang liếc quanh và thầm nghĩ trong lòng rằng tại sao hôm nay cô ấy lại không ở cùng với Ashi-san, tôi nhận ra Ashi-san đang khó ở và mấy đứa bạn thân thì đang cố gắng an ủi cô ta. Làm thành viên của cái nhóm đó thật chẳng mấy dễ dàng.

「Amane, đây là của Akari và Takuya nè. Mấy em ấy muốn chơi với cậu lần nữa đấy.」

Tôi ngồi dậy và nhận lấy một chiếc phong bì siêu dễ thương từ Hirose. Khi mở nó ra, tôi thấy hai mẩu giấy với dòng chữ nói rằng chúng muốn chơi vẽ tranh.

「Tôi sẽ chơi với chúng. Chỉ cần cho tôi biết khi nào tôi có thể gặp chúng thôi.」

「Hai cậu đang nói cái gì thế? Có liên quan gì tới bức ảnh này không?」

Shinozaki ngắt lời tôi và Hirose trong khi đưa bức ảnh chụp chúng tôi ra.

「Ể, gì vậy. Bức ảnh này…」

「Đó là vào ngày hôm trước. Có vẻ như có vài tên ngốc nào đó không biết gì về quyền riêng tư đã chụp bức ảnh này và phát tán nó.」

「Sao tên đó dám làm vậy chứ! Tao về phe mày, Amane.」

Nếu có Shinozaki chung chiến tuyến thì tốt quá rồi. Tôi biết có rất nhiều người quan tâm tới cái loại chủ đề này. Thật xấu hổ khi tôi không thể chính miệng tuyên bố điều đó. Ngay từ đầu tôi không hề biết ai là người đã chụp bức ảnh này. Nhưng, tôi cá là cậu ta hiện đang ở trong lớp học này.

Có điều, việc Shinozaki công khai nói rằng mình đứng về phía tôi xem ra khá hiệu quả. Độ nổi tiếng của tên này với đám con gái thì khỏi phải bàn. Thử đứng ở vị trí của một nam sinh cao trung cùng tuổi không hề muốn bị đám con gái ghét bỏ một chút nào mà xem.Nếu Shinozaki lên tiếng nói một người là đồ xấu xa, thế thì chẳng khác gì cậu trai ấy bị đám con gái chửi là ác quỷ cả. Ít ra thì đó là những gì tôi nghĩ.

「Nhưng cô bé ở trong bức ảnh này là ai thế?」

「À, đó là em gái út của tớ. Em ấy ngủ quên thế nên Amane đã giúp tớ cõng em ấy.」

「Amane à, từ khi nào mà mày trở thành người đàn ông của gia đình họ vậy?」

Shinozaki, đừng có nói những điều không cần thiết. Những người khác xung quanh cuối cùng cũng hiểu được tình hình thế nên đừng có tạo thêm rắc rối nữa.

「Cậu ấy không phải đâu. Ít nhất là chưa phải.」

Chưa phải là sao. Cô có ý gì vậy? Tôi thiếu chút nữa đã hiểu lầm rồi đấy. Cơ mà, trong tương lai thì chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhỉ.

Như để giúp tôi, kẻ đang chìm đắm trong những suy nghĩ ngờ nghệch, tiếng chuông reo lên báo hiệu rằng tiết chủ nhiệm buổi sáng đã bắt đầu.