Tiếng chuông reo lên báo hiệu tiết học thứ tư đã đến hồi kết thúc, giáo viên cũng rời khỏi lớp, và giờ nghỉ buổi trưa chính thức được bắt đầu. Shinozaki cũng đã lẩn đi để bàn bạc với các thành viên trong câu lạc bộ của nó về vấn đề luyện tập trong tuần lễ hội sắp tới.
Lúc tôi đứng dậy chuẩn bị ra ngoài kiếm bữa trưa, Hirose tiến tới với mái tóc vàng khẽ đung đưa. Đây là một khung cảnh quen thuộc với tôi trong suốt mấy ngày qua.
“Amane ơi.”
Khi tôi sắp sửa băng qua Hirose và hướng đến căng tin, thì bỗng dưng bị cô ấy chạm nhẹ vào vai và gọi tôi lại.
“Có chuyện gì vậy?”
“Nhìn nè.”
Cô ấy mạnh dạn chìa ra cho tôi một cái túi vải dễ thương.
“Cậu có thể coi đây là lời cảm ơn của tớ cho vụ vào thứ sáu tuần trước. Dù sao thì cậu cũng đã chăm sóc cho Akari và Takuya mà. Với lại, hình như Amane cũng có mang theo bữa trưa đến trường nữa đâu.”
Vừa nói, Hirose vừa lấy mấy ngón tay mân mê phần đuôi tóc.
“Cậu đâu cần phải cảm ơn tôi đâu chứ. Tôi thấy lá thư đó cũng đã đủ rồi. Cơ mà, vì cậu đã cất công vào bếp nấu ăn cho đứa con trai này, nên tôi rất biết ơn.”
Tôi bắt đầu thắc mắc rằng việc thằng Shinozaki bảo nó cần đến câu lạc bộ liệu có phải là nói dối không đây.
“Ờ, ừm, với cả cậu có muốn ăn cùng tớ luôn không?”
Tôi định thần lại. Lời mời ăn chung này là sao kia chứ?
Những lời của cô ấy khiến đám con gái trong lớp nhìn về bên đây với con mắt đầy tính hiếu kỳ.
Mọi chuyện không giống như mấy cô cậu tưởng tượng đâu. Có điều, khi đang ăn mà bị soi mói bởi các ánh mắt chăm chăm về phía mình không buông khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.
“Không được sao?”
Song hành với những lời của Hirose là cú lườm sắc lẻm của Ashi-san phóng tới từ phía rìa của lớp học.
“Ừ thì, cũng được thôi.”
Không phải là tôi bị mê hoặc bởi ánh mắt ngước lên của Hirose-san đâu nhé. Chẳng qua là tại Ashi-san đáng sợ quá mà thôi. Sau khi tự nhủ với lòng như thế hết lần này tới lần khác, tôi quay về chỗ ngồi của mình, còn Hirose thì đặt mông xuống ghế của Shinozaki, ngồi đối diện với tôi.
Thế này chẳng phải quá gần hay sao? Cái bàn này nhỏ tí xíu thôi à. Tôi nghĩ cậu nên kiếm một cái bàn khác đi.
“Itadakimasu.”
“Ê tô, cậu muốn ăn một chút không?”
Tại sao đấy lại là một câu hỏi chứ? Tất nhiên thì tôi vẫn hiểu ý cô ấy, nhưng mà không ai mời người khác ăn đồ mình nấu kiểu đó cả.
Khi mở hộp cơm trưa ra, tôi có thể thấy tài nấu nướng của cô ấy đã tiến bộ hơn lần trước. Tôi quyết định khai vị bằng món chính, gà chiên.
“Ừ, ngon lắm.”
“Cảm ơn nhé. Nhân tiện, cậu đã quyết định được nên mua gì cho em họ chưa?”
“Ừm, rồi, chính là cái khối mà Yuna chỉ cho ấy.”
“Thế à. Mong rằng em ấy thích nó.”
Hà, thứ đó tốn của tôi cả đống tiền, nên nếu con bé không thích thì tôi sẽ trả lại. Kiểu gì thì kiểu, nó thực sự đắt kinh khủng luôn. May sao tôi kịp vớ được nó lúc giảm giá, nhưng hiện tại tôi không còn khả năng mua bất cứ thứ gì cho đứa em họ kia nữa. Bọn nó không thích chia sẻ đâu, nên nếu không mua hai món thì kiểu gì hai đứa cũng chành chọe nhau cho mà coi…
-0-
Hirose và tôi tiếp tục bàn về vài chuyện linh tinh khác trong khi cùng nhau thưởng thức bữa trưa do cô ấy nấu.
-0-
Ăn xong, Hirose vẫn ngồi yên tại chỗ.
Có lẽ bởi chúng tôi không có nhiều điểm chung, hay là hai đứa đã hết sạch sành sanh chuyện để nói cùng, mà tôi đã đạt đến giới hạn của mình. Chẳng phải đã tới lúc triển khai lựa chọn câu thoại trong thực tế rồi ư?
“A nô, Amane này.”
Hirose đã hết chịu nổi sự im lặng và lên tiếng. Xin lỗi vì đã bắt cậu phải nghĩ ra thứ gì đó để nói, nhưng làm ơn hãy tha thứ cho cái thằng bất tài này. Thực tình thì tôi không cách gì rặn ra thêm bất cứ chủ đề nào nữa.
“C-cậu có muốn trao đổi thông tin liên lạc không?”
“Để làm gì chứ?”
Tôi vặn lại theo phản xạ.
“Để làm gì ư? Bởi như thế rất chi là tiện mà.”
“Tôi đã nói với cậu rồi, tôi chỉ dùng nó làm đồng hồ báo thức ở nhà thôi, ngoài ra chẳng dùng gì mấy. Mà thôi, chắc cũng chẳng sao, cậu thêm số vào đi.”
Tôi mở khóa điện thoại và đưa cho cô ấy. Tôi vẫn chưa biết làm ra sao để thêm số của người khác.
“Ế? Không có ứng dụng nhắn tin nào ư?”
“Không tìm thấy thì tức là không có rồi. Hình như cũng có một số ứng dụng khác ở trong đó, nhưng tôi bỏ xó chúng cũng nên.”
Bạn đang thắc mắc rằng tại sao học sinh cao trung ngày nay không dùng các phương pháp truyền thống để liên lạc với nhau phải không? Việc gì phải cần đến một công cụ giao tiếp khác chứ? Mà ngẫm lại thì, quả thật Yuna cũng từng nói với tôi điều gì đó tương tự.
“Ok, xong rồi. Nếu tớ nhận được một bức mail hay cuộc gọi đặc biệt từ Amane thì tốt biết mấy.”
Xong rồi cơ à? Nhanh thế? Quả không hổ danh là nữ sinh cao trung, tốc độ gõ phím của cô ấy quá khủng khiếp. Có lẽ ngón tay của các nữ sinh cao trung đã thực sự tiến hóa theo hướng giúp họ có thể dễ dàng giao tiếp bằng điện thoại hơn. Nếu tôi nghiên cứu về vấn đề này và trình bày ở một hội nghị học thuật, có khi nó sẽ trở thành phát kiến của thế kỷ ấy chứ. Có điều, muốn làm vậy, tôi sẽ phải trò chuyện với đám nữ sinh cao trung, mà việc đó thì đây xin kiếu.
“Thôi tớ đi nhé.”
Khi mở khóa chiếc điện thoại vừa mới nhận lại và kiểm tra danh bạ, tôi thấy cái tên Mei Hirose được thêm vào ở dưới cùng. Phần số của liên lạc được đăng ký nhỏ đến nỗi không nhấp vào thì chẳng thể thấy nổi.
Lúc tôi sắp sửa cất máy đi khi mà vẫn chưa có ai được thêm vào danh sách liên lạc, thì một tiếng bíp vang lên. Xem ra có tin nhắn được gửi đến.
“Tớ sẽ còn liên lạc với cậu nhiều lần nữa đó, nên nếu có thấy thì nhớ phải trả lời đấy. Không được bơ đẹp người ta đâu nghe chưa!”
Người gửi là Hirose, vừa mới trở về nhóm của mình với vẻ mặt đắc ý.
Nhận thấy tôi đang đọc tin nhắn của mình, cô ấy quay về phía tôi và nhoẻn miệng cười.
Nếu đương sự không phải là tôi thì chắc chắn đã hiểu lầm nụ cười đó rồi. Trong thoáng chốc, một ý nghĩ ngu ngốc lướt qua não bộ tôi, nhưng tôi đã kịp lắc đầu để thổi bay nó đi.
-------------------------------
30-03-2022 ------03