Một tuần mới bắt đầu với hàng tá sự chú ý mau chóng qua đi, và giờ đây đang là thời gian dành cho những ngày lễ lớn.
"Chào buổi sáng, Oniichan!"
Thường thì tôi sẽ rời nhà vào khoảng thời gian này. Khi đang hạnh phúc rúc mình vào tấm futon, bỗng dưng cửa phòng mở sầm ra một cái, và Yuna nhảy bổ vào bên trong.
Em có thể mở cửa từ tốn hơn một chút không? Cứ đà này thì sớm muộn gì nó cũng hỏng cho mà xem. Với lại, em nên học cách gõ cửa đi. Lỡ anh mày đang thay quần áo thì tính sao?
"Em muốn đi sắm sửa quần áo cơ! Mình ra ngoài *hẹn hò* đi anh!"
"Mới có 8 giờ sáng thôi mà. Vả lại oniichan của em đang bận phục hồi năng lượng, bởi tối nay cha mẹ sẽ về nhà. Chịu khó đi một mình nhá."
Dù hiện đang là buổi sáng của ngày đầu trong kỳ nghỉ dài, Yuna vẫn hăng hái vô cùng.
Em có biết là người anh trai này đang mệt mỏi lắm không hả.
Tất cả bắt đầu từ tai nạn chụp ảnh lúc sáng thứ hai, theo sau là bữa trưa lúc giờ nghỉ. Thứ ba, tôi đã được Miyano-sensei triệu tập về vấn đề ảnh iếc và thứ Tư thì lại bị hai thành viên của hội học sinh đến chèo kéo. May mà Miyano-sensei đã giải thoát cho tôi sau khi nghe được ngọn nguồn của câu chuyện, và hai thành viên của hội học sinh thì không kiên trì trong việc dụ dỗ người khác cho lắm.
Tuy nhiên, tin đồn về mấy bức ảnh không những không biến mất mà ngược lại còn lan truyền rộng hơn sau khi tôi bị Miyano-sensei triệu tập và được hai thành viên khét tiếng của hội học sinh đến tìm. Chỉ trong 3 ngày, tôi đã phải gánh chịu những ánh mắt gườm gườm bằng với cả tháng trời. Và, địa vị xã hội của tôi cũng đã tuột thẳng xuống con số âm.
Lắc đầu ngao ngán, tôi kéo futon lên trùm kín người. Giờ vẫn là lúc để tôi tận hưởng sự ấm áp mang lại từ tấm nệm ở trên mình.
"Dậy đi mà. Kiểu gì chúng ta chả phải đi mua sắm chứ anh? Thế thì chi bằng anh thay quần áo rồi lên đường sớm luôn cho rồi?"
Yuna vừa nói vừa giật tấm futon khỏi chân tôi. Cuối cùng, chỉ còn mỗi khuôn mặt tôi là được trùm kín.
Tôi đẩy futon ra rồi đứng dậy. Ắt hẳn tóc tai tôi đã rối bù hết cả rồi.
"Anh xuống nhà thay quần áo đây. Em đun nước đi."
"Đã rõ, thưa ngài."
Sau khi làm dáng chào theo lối nhà binh, con bé vọt ra khỏi phòng.
-0-
Thay đồ và rửa mặt xong xuôi, tôi thẳng tiến đến phòng khách.
"Oniichan, buổi sáng an lành!"
"Ờm, chào buổi sáng."
Có trà túi lọc, salad tôi làm hôm qua, và cả bánh mì nướng.
"Em đợi anh làm chi. Cứ ăn trước đi có sao đâu."
"Em ổn mà, không sao cả. Em biết là kiểu gì anh chẳng dậy ngay."
"Ờm."
Tuy miệng nói là thế, nhưng nếu tôi không chịu dậy, ắt hẳn con bé sẽ làm ra đủ thứ trò đến khi dựng được tôi dậy mới thôi cho mà xem.
""Itadakimasu.""
Chúng tôi cùng ngồi xuống và chắp hai tay lại với nhau.
"Vầy, em muốn đi đâu đây?"
Nuốt miếng bánh mì xuống họng, tôi hỏi Yuna. Tùy theo nơi con bé muốn tới, tôi sẽ quyết định nên mua nguyên liệu gì.
"Ừ ha, đi đâu bây giờ nhỉ."
Con bé vẫn chưa quyết định được.
Sau cùng, Yuna đã chọn tới cái trung tâm mua sắm to oạch nằm trước một cái ga cách ga gần nhất hai điểm dừng tàu.
"Thế thì ta chuẩn bị dần thôi là vừa."
"Vâng thưa oniichan."
Con bé nói "cảm ơn vì bữa ăn!" rồi quay trở về phòng.
-0-
Tầm 20 phút sau, khi tôi đã rửa bát xong xuôi và đang nghỉ ngơi một lát thì Yuna đi tới.
"Anh nghĩ sao? Em mặc bộ này thế nào? Trông có xinh không?"
"Ừ, em gái anh là xinh đẹp nhất trên đời."
Yuna hiện đang xoay mòng mòng trước mặt tôi, trên người xúng xính một chiếc chân váy màu đỏ, một cái áo sơ mi tay ngắn, kèm theo cả một cái túi bé xinh xinh.
"Một câu trả lời tuyệt cú mèo như mọi khi. Nào, mình lên đường thôi, oniichan."
"Giờ vẫn còn sớm quá, họ chưa mở cửa đâu."
"Anh nói gì thế? Họ mở hàng sớm hơn thường lệ vào ngày lễ mà. Bọn mình đi thôi, đi thôi anh."
Yuna đưa cho tôi túi của con bé.
"Biết rồi, em đừng có cuống cả lên như thế."
Yuna đẩy tôi xềnh xệch ra khỏi nhà.
-0-
"Này, oniichan. Anh có có chuyện chi muốn nói với Hirose-san hơm?"
Trong khi hai đứa rảo bước tới nhà ga, Yuna bắt đầu chất vấn tôi.
"Sao tự nhiên em lại hỏi thế?"
"Không có gì, tại anh nói là có lẽ vấn đề của anh với Hirose-san sẽ chìm vào dĩ vãng sau tuần lễ vàng nên em mới hỏi thôi."
Yuna ngay lập tức sán lại gần tôi và luôn miệng nói "kể đi, kể đi" với vẻ đầy hứng khởi.
Tại sao đám học sinh sơ và cao trung lại thích mấy câu chuyện kiểu này nhể? Cá nhân tôi thì chả mấy quan tâm đến chuyện của người khác đâu. Vậy có lẽ tôi là một đứa học sinh cao trung lập dị nhỉ?
"Sau chuyện đấy anh đã kiếm được một hộp cơm trưa."
"Oniichan, thật không ngờ là anh hai của em có thể làm vậy luôn đấy."
"Có gì đâu, tại dòng đời đưa đẩy nên bọn anh mới cùng ăn trưa thôi. Đó chỉ là cách Hirose cảm ơn anh vì đã bỏ công ra chơi đùa với em trai và em gái của cô ấy."
"Oniichan, thường thì anh rất linh hoạt trong việc bóp méo câu chuyện bằng cách kể theo góc nhìn của người khác, nhưng chả hiểu sao lần này anh lại phiến diện ghê á."
"Hàà, oniichan của em chỉ đang nói sự thật mà thôi."
"Xem ra đây chắc là cách mới để anh 'xào nấu' câu chuyện của mình nhỉ."
Yuna lắc đầu ngán ngẩm trong khi bước đi bên cạnh tôi.
"Đó cũng giống như những lời tỏ tình xuất phát từ trò chơi trừng phạt của cô ấy thôi."
"Không, không phải. Oniichan thích đọc light novel lắm cơ mà? Chắc hẳn anh phải biết rõ rằng chuyện đó đặt nền móng cho mối quan hệ nào rồi kia mà."
"Light novel thật ám muội. Nói đúng hơn, chúng chỉ toàn là một lô một lốc những thứ huyền huyễn mà thôi."
Vừa hay lúc chúng tôi tới nhà ga, Yuna trút tiếng thở dài mà không buồn che giấu.