Tại quảng trường phía trước nhà ga, tôi đang đứng đợi một người.
"Làm cậu phải chờ rồi, Amane!"
Mái tóc dài vàng óng của cô ấy được tết lại, trên người mặc một cái áo đen đầy ren hở vai, cùng một chân váy màu be sẫm. Phần chân dưới váy thì được che lại bằng tất nịt đen. Nhìn xuống dưới, thì đế giày cao gót của cô ấy cũng cao hơn mọi khi.
"...Chào."
"Cậu đợi có lâu lắm không?"
"À, có gì đâu… tôi cũng vừa mới tới thôi."
Đúng vậy. Dù có phải đợi dài cổ đi chăng nữa thì đó cũng là câu trả lời duy nhất. Không bao giờ được phép để đối phương biết rằng mình đã nôn nóng đến trước. Đấy chính là “bí kíp” mà Yuna đã truyền dạy cho tôi.
"Vậy ta đi thôi nào!"
Hẳn mọi người đang tự hỏi rằng chuyện gì đang xảy ra nhỉ?
Tất cả bắt đầu từ một đêm nọ, vài ngày hôm trước.
Lúc ấy tôi đang dọn dẹp sau khi đãi cha mẹ một bữa ăn nhà làm nhân dịp họ về nhà.
"Yuna, dạo này con có ổn không? Có gặp vướng mắc gì hay không?"
"Mẹ đừng lo lắng. Oniichan làm gần hết việc nhà rồi ạ."
"Vâỵ sao, Souta?"
"Vâng, kiểu kiểu vậy."
"Bận bịu với việc nhà như thế, con có chểnh mảng những thứ khác không đấy?"
"Điểm con vẫn cao ngất nên không sao đâu."
Tôi vẫn dễ dàng giữ vững thứ hạng của mình, bởi đám bạn đồng trang lứa toàn dành thời gian đi đàn đúm hay hoạt động câu lạc bộ.
"Ara, thế thì tốt."
Nói vậy xong, mẹ tôi tiếp tục trò chuyện với Yuna. Tiện thể, cha tôi đang đánh một giấc trên đi văng. Ông ấy có say xỉn rồi lăn ra ngủ thì tôi cũng kệ, nhưng mà cứ ngáy o o thế thì quả thật rất khó chịu.
"Này, Souta! Có thật là thanh xuân đã đến với con rồi không vậy?"
Một lúc sau, mẹ tôi, đáng nhẽ phải đang nói chuyện với Yuna, đã cất công ra tới tận bếp để hỏi tôi câu đó. Quay sang nhìn Yuna, tôi thấy con bé đang lấy tay phải đánh vào đầu và lè lưỡi ra.
Mày nghĩ tỏ ra dễ thương là xong chuyện với anh hả? Maa thôi, lần này anh mày sẽ tạm bỏ qua, may là mày dễ thương đấy.
"Hirose-san là một cô bé phải không? Yuna đã nói cho mẹ biết rồi."
"Thế, mọi chuyện ra sao rồi?" mẹ tôi hỏi. Cô ấy chỉ tỏ tình với tôi bởi một trò chơi trừng phạt mà thôi. Dĩ nhiên, tôi nào có thể huỵch toẹt điều đó ra được, nên đành phải chém gió thôi.
"Oniichan ơi, anh có tin nhắn kìa."
"Chắc là gọi spam hay lừa đảo thôi. Em cứ bơ nó đi."
"Xin lỗi, em lỡ mở ra mất rồi.”
Đặt việc spam hay lừa đảo qua một bên, tôi không nghĩ kiểm tra tin nhắn của người khác mà chưa được cho phép chẳng tốt đẹp gì hết. Nhưng vì tôi có thể đưa cho con bé điện thoại của mình mà không chút ngập ngừng, nên có nói gì cũng tốn công vô ích thôi.
"Mẹ vừa niệm chú đúng không? Hirose-san đang mời oniichan đi hẹn hò này!"
Đôi mắt mẹ tôi bỗng chốc chuyển màu, bà phóng thẳng đến chỗ Yuna ngay tắp lự và nói "Cho mẹ xem với nào". Với cả Yuna-chan này, cửa sổ đang mở nên em be bé cái miệng lại được không? À mà, Hirose mời anh đi hẹn hò ư? Rõ rành rành đấy là tin nhắn spam. Đừng có dễ dàng tin tưởng chỉ vì tên người gửi trùng khớp với tên của ai đó mà em quen.
Tôi vẫn nhớ như in những năm tháng tiểu học ấy.
Tôi đã trao đổi thông tin liên lạc với một cô gái trong lớp và nhận được một email. Tên người gửi hệt như cô ấy, và nội dung là rủ tôi đi hẹn hò. Dùng điện thoại, tôi đáp lại trong sự mừng vui. Thế rồi, tôi chợt nhận được hàng lô hàng lốc tin nhắn rác, tới mức hòm thư phải vỡ tung. Dĩ nhiên, cô gái kia cũng không hề xuất hiện ở điểm hẹn vì đó chỉ là một tin nhắn spam.
Aa, tôi vừa nhớ lại một kỷ niệm không mấy vui vẻ gì.
"Oniichan, ngày mai chúng ta sẽ tổ chức một lớp học quy tắc khi hẹn hò!"
"Không có chuyện đó đâu. Em đang nói cái khỉ gió gì thế?"
"Mẹ cũng sẽ hợp tác nên con cứ an tâm."
Không chỉ có Yuna, mà xem ra mẹ tôi cũng đã trở thành nạn nhân của trò lừa đảo này. Cha đang ngủ nên ông ấy coi như vô dụng. Cha cứ nằm lăn ra đó đi. Thiệt tình, sao mẹ có thể tin vào cái tin nhắn đấy cơ chứ?"
"Không, gượm chút nào hai người, đó chỉ là tin nhắn spam thôi."
"Oniichan vẫn chưa chịu tin à? Đây, anh nhìn đi."
Địa chỉ mail của Hirose được ghi ở cột người gửi nên ắt hẳn đây không phải tin nhắn spam.
"Đang táy máy gì đấy?"
Yuna gõ gõ cái gì đó.
Sao em lại dùng điện thoại của anh tự nhiên như là của mình vậy?
"Tốt lắm! Đúng là con gái cưng của mẹ. Hỗ trợ giỏi đấy."
Mẹ à, chẳng phải mẹ đã quá tuổi để tỏ vẻ phấn khích như thế rồi sao? Với lại, hỗ trợ giỏi đấy là ý gì kia chứ? Mẹ nghĩ như thế là giúp con à?
"Đây, oniichan, anh cầm lấy này."
Điện thoại của tôi, đã bị phá tung lên bởi hai người phụ nữ trong nhà này tới tận một tháng trước, cuối cùng cũng về được tay chủ nhân của nó. Tuy nhiên, còn gọi điện cho người khác trước khi trả lại là làm sao chứ?
"Mấy người đã làm gì thế?"
Ngay lập tức, tôi chạy hộc tốc về phòng với điện thoại của mình. Cảm tưởng như tôi nghe thấy tiếng chân của hai người kia đang trèo lên cầu thang, nhưng lơ họ đi thôi nào.
"Xin chào? Là Amane á hả?"
"Ờ, ờ, là Amane đây."
"Giọng cậu có hơi khác so với lúc trước, cậu đã ăn nhầm phải cái đúng không? Vì muốn nghe giọng cậu nên tớ mới gọi lại."
Tôi không nhớ là mình có nói gì khi trước cả. Rõ mồn một rằng đó không phải là tôi. Chắc nhân dịp này mình nên đặt mật khẩu hay khóa máy lại bằng cách nào đó nhỉ. Mà tiếc là tôi không biết cách làm.
"Tôi xin lỗi, chắc đó là Yuna và mẹ tôi đấy."
"Vậy sao? Bất ngờ thật. Với cả này, về cái chuyện cậu nói lúc trước ấy…"
Ý cậu là cái mail đó hả? Yuna và mẹ tôi đã làm ầm ĩ hết cả lên vì cậu mời tôi đi chơi.
"Thứ hai cậu rảnh đúng không? Tớ rất mong chờ đấy!"
"Ờ-ờm."
Nói rồi, cô ấy cúp máy.
Maa, tôi chẳng hiểu cái gì cả. Là một trong hai người liên quan trực tiếp tới cuộc hẹn, ấy vậy mà tôi chẳng nắm được chút thông tin nào.
Sau đấy, tôi đọc lại bức mail một lần nữa rồi nói chuyện với hai người đang đứng trước cửa nhìn trộm. Từ lúc đấy cho tới hôm nay, họ đã huấn luyện cho tôi về các quy tắc hẹn hò.
Ngẫm lại mà nói, chuyện này khá là tệ đây. Tôi chỉ đơn thuần là bị Yuna và mẹ xoay như chong chóng mà thôi.
-----------------
5-4-2022 ------01