Buổi học chiều kết thúc trong thoáng chốc, nhường chỗ cho tiết chủ nhiệm dài.
"Hôm nay chúng ta có việc đấy, cho nên là các em ngừng nghịch điện thoại hộ tôi cái."
Những tiếng "Ế" và "Gì chứ" rộ lên khắp cả căn phòng.
Suy cho cùng, tiết chủ nhiệm dài thường dành cho việc nói chuyện phiếm hay tự học cơ mà. Thế thì hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây?"
"Các em hãy chia thành nhóm và tập tành nấu nướng cho lớp nữ công gia chánh đi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm nên chúng ta sẽ bắt đầu nấu vào tiết sau. Chia nhóm xong thì quyết định xem các em muốn nấu món gì rồi ghi vào tờ giấy này. Xong xuôi thì nộp lại cho tôi."
Sau đấy, Miyano-sensei để lại một câu "chọn gì tùy thích" rồi rời khỏi lớp học. Cô ấy là cố vấn viên của hội học sinh, nên chắc là cổ đang bận bịu với cuộc bầu cử sắp tới hay gì gì đó kiểu vậy.
"Amane, tao muốn cùng mày lập nhóm và thưởng thức những món ăn ngon lành mày chế biến lắm. Nhưng tiếc thay, tao cũng muốn được nếm đồ do tự tay Nanaka làm nữa. Mày nghĩ tao nên làm gì đây?"
"Hỏi tao làm quái gì? Sao không bàn bạc với Wakamiya trước đi?"
Maa, chắc là chẳng việc gì phải gọi cổ tới đây, bởi lẽ toàn bộ phe phái của Ashi-san đang tiến lại gần chỗ này.
"Shinozaki, Amane, lập nhóm với tôi và Mio đi."
Ế? Sao cơ? Dĩ nhiên, vì sợ nên tôi không để lọt những câu hỏi đó ra ngoài. Nhưng nghiêm túc mà xét, ý cậu là gì chứ? Khi tôi ngoảnh mặt về phía Shinozaki, nó nhìn lại với vẻ mặt ngỡ ngàng y hệt. Nhân tiện thì Mio là ai thế?
"Có nghe thấy không đấy? Sao hai cậu không trả lời?"
"Không thành vấn đề, hai đứa tôi vẫn chưa quyết định nên lập nhóm với ai nữa."
Ashi-san đáng sợ tới mức tôi phải đồng ý theo bản năng. Wakamiya-san, Hirose và Shinozaki đồng loạt giương mắt lên nhìn chằm chằm vào tôi. Nào nào, tôi có làm gì sai đâu chứ. Tại Ashi-san đáng sợ quá mà. Nếu mấy người muốn phàn nàn thì đi mà nói với cổ ấy.
"Từ từ nào, Souta phải cùng nhóm với tớ chứ."
"Không sao đâu Mei. Lần này để tớ mượn cậu ta. Vì Mio muốn nấu gì đó cho bạn trai của cô ấy, nên bọn tớ cần một người có kinh nghiệm. Amane rất giỏi nấu ăn mà, phải không?"
"Thế thì các cậu đâu cần Kazuya-kun chứ."
"Không được, nếu Shinozaki không ở trong nhóm, Amane sẽ sủi mất."
Tôi biết chính xác cô ta muốn nói gì. Nếu chỉ có tôi và ba cô gái khác, thì nhiều khả năng tôi sẽ nghĩ tới việc gì đó kiểu như đến nhà thương vào ngày lớp học diễn ra. Tệ nhất là, tôi sẽ phải giả bộ mình bị đau bụng hay cảm lạnh. Thế bất nào mà tôi có thể ở cùng ba cô gái được cơ chứ. Cộng thêm việc mấy cô gái đó còn là "Ashi-san và những người bạn" nữa, rất có thể tôi sẽ dùng đến mấy biện pháp cực đoan như khiến bản thân ốm thật chứ không còn phải giả bộ.
"Các cậu hiểu chưa? Ghé tai lại đây nào, tớ có chuyện cần nói."
Hirose và Wakamiya-san ngoan ngoãn đưa tai lại gần cô ta. Tôi không biết cổ đã nói gì, nhưng cả hai đều đồng tình và bảo "Đành chấp nhận thôi."
"Này, Amane."
"Mày muốn gì, Shinozaki?"
"Mày khôn hồn thì đừng có mà nghỉ học đấy. Bằng không, tao sẽ…"
Shinozaki tóm lấy tay tôi mà bóp.
Xem ra nếu nghỉ học thì tay tôi sẽ đi đời nhà ma mất.
"Tao sẽ không làm vậy đâu, yên tâm đi."
Tôi không thực sự muốn cúp tiết thực hành môn phụ, bởi lẽ nếu làm thế thì đánh giá của tôi sẽ bị tụt một hay hai điểm.
"Mấy cậu định làm gì thế? Bánh ngọt không sở trường của tôi."
"Món nào đấy rẻ rẻ mà dễ làm nhưng trông vẫn ngon mắt là được."
"Để tôi nghĩ thử xem."
Món nào đây ta? Vừa rẻ, vừa dễ làm, mà cần phải ngon mắt nữa?
"Thế thì, buổi họp nhóm của chúng ta xin được kết thúc tại đây."
Sau đó Ashi-san quay về chỗ ngồi cùng với đám bạn của mình.
Thiệt tình, mấy người muốn gì chứ? Với cả, mấy người bỏ quên Hirose và Wakamiya-san lại rồi đây này.
"Mấy cậu bàn bạc xong chưa."
"Giờ thì xong rồi."
"Thế cậu tính nấu món gì?"
"Đang nghĩ đây."
Họ đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi như thế đấy. Giờ, không biết chúng tôi nên làm gì đây? Tôi có thể nghĩ ra món chi đấy mà mình dễ dàng làm được, nhưng Ashi-san thì còn lâu mới thấy dễ.
"Wakamiya-san, xem chừng cậu hoà nhập nhanh quá nhỉ."
"Bước sóng của chúng ta có vẻ ăn khớp đấy, tội phạm chiến tranh Amane-kun ạ."
Đừng có mà gọi tôi kiểu đó nữa. Dẫu biết rằng tôi là nguyên nhân chính khiến đôi uyên ương các người không được nấu nướng cùng nhau, nhưng đừng gán cho tôi cái danh hiệu đấy.
"Tớ đang tính gia nhập hội học sinh. Cậu rất quen thân với bọn họ phải không? Vì rời khỏi câu lạc bộ nên tớ có rất nhiều thời gian rảnh sau giờ học mà."
"Nếu muốn gia nhập hội học sinh, cứ việc tới văn phòng của bọn họ và nhận mẫu đơn. Chắc cậu cũng đã nghe nói rằng sắp tới sẽ có một cuộc bầu cử rồi đúng không? Nhưng chỉ là bầu chức vị chủ tịch thôi. Bọn họ lúc nào cũng cần người cả."
Ngay cả khi tôi không có chút xíu động lực nào để gia nhập hội học sinh, bọn họ vẫn suốt ngày tìm tôi mà bóc lột. Chắc hẳn là do Miyano-sensei đây. Cô ấy chịu trách nhiệm quản lý hội học sinh, nên nếu cần gì đó, họ sẽ tới chỗ của cổ, rồi sau đó sensei sẽ đùn việc sang qua cho tôi mà không thèm hỏi ý kiến. Miyano-sensei rõ ràng là một giáo viên tốt, nhưng cô ấy đối xử quá bạo lực với tôi.
"Cậu hiểu họ rõ quá nhỉ Souta."
"Đích thân chủ tịch đã nói với tôi chuyện đó khi bọn họ nhờ tôi giúp đỡ. Vì không thể kiếm đủ người, nên cuộc bầu cử sẽ chỉ nhằm chọn ra vị trí chủ tịch."
Maa, chị ấy thậm chí còn nói rằng cuộc bầu cử sẽ chỉ diễn ra dưới hình thức bỏ phiếu tín nhiệm thôi. Đám học sinh trường tôi thờ ơ với hội học sinh tới mức nào chứ? Cơ mà, tôi cũng một phần của đám đó, nên cũng chẳng thể hó hé gì được."
"Tớ muốn kiếm được một bức thư giới thiệu."
"Cậu đã nghĩ tới chuyện tương lai rồi à? Chẳng phải còn quá sớm sao?"
"Không đâu. Những người nhắm đến bậc giáo dục cao hơn đều đã bắt đầu thu thập thông tin về các khóa học hè rồi."
"Việc gì phải nôn nóng thế nhỉ. Chúng ta mới học năm hai thôi mà."
Hirose lên tiếng. Thật tệ là chúng tôi đã lên năm hai mất rồi. Học sinh của một ngôi trường tốt thế này ắt hẳn đều đã nghĩ đến chuyện vào đại học và đang ráo riết chuẩn bị.
"Chà, đúng là hơi sớm thật. Thế mà vẫn có những kẻ đang phải tuyệt vọng cố gắng để qua môn đấy."
Tôi chĩa mũi dùi về phía Shinozaki, cái thằng đang thong thả mà sống. Nghe nói hắn đã nhận được thư giới thiệu từ một trong những trường đại học tốt nhất vào một ngày đầu năm nọ.
"Maa, tôi thấy bài kiểm tra giữa kỳ còn đáng lo hơn cái tương lai xa vời kia."
Sau khi bình luận như thế, tôi dành nốt khoảng thời gian còn lại cho việc học.