"Này, các cậu nấu xong chưa? Món của bọn tớ đã lên đĩa rồi này."
"Thế thì để bọn tớ qua đó."
Ashi-san và những cô gái khác đem phần của họ qua cho nhóm của Hirose. Tuy nhiên, đổi lại, Wakamiya-san và Hirose cũng đến chỗ chúng tôi.
"Xin hãy nếm thử món gratin chúng tớ làm."
Hai người họ rời khỏi vị trí của mình và mang theo hai phần gratin chia làm bốn nửa ở trên bàn.
Xem ra, việc bộ tứ chúng tôi ăn cùng nhau đã được định đoạt. Dù chẳng ai thèm thông báo cho tôi biết trước cả. Tôi không được thông báo, có điều… lúc chọn nhóm, đúng là Shinozaki đã nói rằng hắn vừa muốn được thảnh thơi, lại vừa muốn được thưởng thức đồ ăn do chính tay Wakamiya-san chế biến. Giờ tôi lại không khỏi thắc mắc rằng liệu mặt đẹp thì có cầu được ước thấy không đây…
Ngồi xuống thôi. Chắp hai tay vào nhau, chúng tôi bắt đầu dùng bữa.
"Ngon quá…"
"Còn phải nói à!"
"Chỉ là chân rửa chén thôi mà mày tự hào ghê gớm nhỉ?"
Tôi tsukomi, còn thằng Shinozaki đáp lại Wakamiya cùng vẻ tự mãn tràn trề.
"Ngon cực kỳ luôn. Kỹ năng nấu ăn của cậu đúng là tuyệt thật. Không hổ danh một người ngày nào cũng nấu nướng."
"Nói vậy chứ món gratin cậu làm cũng ngon lắm đấy."
"Cảm ơn cậu."
Hai má hây hây, Hirose cúi mặt xuống. Không biết là do cổ vui mừng vì được khen, hay là do món súp rau nóng quá nhỉ?
"Amane-kun này, cậu phải gọi cậu ấy bằng tên đi chứ. Mei-chan đã vất vả lắm mới nấu được món đó đấy."
"Phải rồi đó Amane, mày đừng trốn tránh nữa."
Chẳng biết vì sao nhưng bỗng dưng hai người họ lại hùa nhau ép tôi kêu Hirose bằng tên. Dù tôi đã cố né tránh bằng cách dùng đại từ nhân xưng, nhưng Wakamiya-san lại bắt đầu chỉ điểm. Thằng Shinozaki thì lúc nào cũng về phe cô ấy, nên bây giờ tôi đang bị đẩy vào thế cân ba. Nói đúng hơn, là do bốn chúng tôi đã cùng nhau ăn trưa suốt từ sau kỳ nghỉ kết thúc.
"Ừ thì, món gratin của cậu cũng ngon lắm, Mei."
Mặt mày Hirose lại càng thêm phần ửng đỏ.
Thế này thật chẳng tốt chút nào, có đúng không? Tại vì, tôi cũng bắt đầu xấu hổ hơn mọi khi rồi.
"Cậu ấy thình lình gọi cổ bằng tên luôn kìa Kazuya-kun."
"Có lẽ Amane chính là loại đàn ông đó."
"Mày nói 'loại đàn ông đó' là ý gì?"
Tại mấy người thúc ép mà tôi mới làm thế chứ bộ. Nếu muốn lấy tôi đây ra làm trò đùa thì xin phép không tiễn.
"Như thế có nghĩa là từ giờ sẽ không còn bất kỳ ai nhổ toẹt vào Amane-kun nữa."
"Dám lắm."
Nhổ toẹt là ý gì? Tức tôi bị bắt nạt hay sao? Hay là nhổ nước bọt vào tôi theo nghĩa đen. Mấy người đang nói rằng nếu tôi không chịu kêu Hirose bằng tên riêng thì tôi sẽ trở thành đối tượng bị bắt nạt ư? Tôi không muốn chuyện đó xảy ra đâu. Đám thượng lưu đúng thật quá đáng sợ.
"Cậu ấy lại nảy ra cái hiểu lầm quái đản gì đó nữa rồi à?"
"Chắc vậy, mặt nó tái xanh luôn rồi kìa."
Hiểu lầm quái đản là ý gì? Vậy ra nhổ toẹt còn mang ngụ ý nào khác nữa hả?
"Nói gì thì nói, đồ ăn Amane chế biến thực sự ngon lắm. Anh muốn ăn chúng hàng ngày cơ."
"Đã ăn gratin em làm rồi mà anh còn dám phun ra câu đấy sao?"
(Note: hai đứa kia tán tỉnh nhau)
Là người nấu, tôi thấy khá vui, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Wakamiya-san. Wakamiya-san đúng là đáng sợ thiệt. Xin mày hãy nghĩ ngợi một chút trước khi nói được không, Shinozaki?
"Kazuya-kun, chúng ta cần nói chuyện."
Tạm biệt nhé, Shinozaki. Mà xin mày làm ơn làm phước chớ có lôi tao vào đấy.
"Aaaa."
"Để bọn họ một mình đi. Tí nữa lại bắt đầu tán tỉnh nhau thôi. Mà nói gì thì nói, đúng là món gratin này ngon thật."
"Thật sao? Chắc là do đã bắt đầu phụ mẹ đấy. Tuy không bằng Souta được nhưng tớ cũng đang dần tiến bộ rồi."
"Vậy à. Mà này, cậu ăn đủ chưa? Muốn thêm chút bánh mì ăn kèm không?"
Tôi có cảm giác rằng phần ăn của cô ấy có hơi ít nên bèn lôi cái bánh mì Pháp mình đã mua ở cửa hàng kèm theo đống nguyên liệu ra.
"Cho tớ xin một lát."
"Cậu chắc là muốn để nguyên, không chế biến gì chứ?"
"Cậu tính làm gì hả?"
Xem ta đây.
Phần nước sốt bơ áp chảo còn thừa mà tôi giao cho Shinozaki dọn dẹp được tôi cho vào chảo cùng với lát bánh mì ấy. Hương vị thơm ngon nức mũi lan tỏa khắp lớp học,và chỉ cần đợi một chút nữa là xong.
Chẳng phải đây chính là khủng bố tinh thần đồi bại bằng đồ ăn sao? Đám học sinh ở tầng trên, vốn đang phải chiến đấu chống lại cơn đói cuồng khấu vào mười phút cuối của tiết bốn, ắt hẳn phải bị kích thích ghê gớm lắm. Mong là bọn họ không tới đây để phản đối bằng một cuộc khởi nghĩa có vũ trang.
"Amane, đây nữa."
Shinozaki, vừa mới nói chuyện với bạn gái xong tức thì, mang theo một chiếc đĩa tới chỗ tôi.
Shinozaki, nãy vừa dính chưởng rồi mà mày vẫn không chịu rút kinh nghiệm hả?
"Ờ."
Không chỉ mỗi Hirose, mà cả Wakamiya-san cũng có vẻ ngần ngừ không muốn ăn vì bánh có quá nhiều tỏi.
Nhân tiện thì, chỉ có 5 lát bánh mì Pháp. Shinozaki đã tọng luôn 2 lát vào mồm trước khi tôi kịp phát hiện, thành ra tôi chỉ được ăn một lát… tên này đúng là không biết kiềm chế mà.
"Rán cho tớ một lát với."
"Tớ nữa."
"Đã rõ rồi."
""May mà buổi học hôm nay được nghỉ học đấy.""
Nghỉ học ư?
Mấy người sợ mùi tỏi đến vậy à? Cả đám cùng ăn thì lo gì chứ. Theo mấy cuốn shoujo manga của Yuna, nếu hơi thở cùng nặng mùi giống nhau thì cũng đâu có vấn đề."
"Rán xong rồi đây."
"Chỉ những người nấu nướng hàng ngày mới có thể ngay lập tức nghĩ ra cách như thế thôi."
"Dân chuyên nghiệp có khác."
Đâu có, ngay từ đầu tôi đã tính làm vậy rồi. Lát nữa phải tống tiền thằng Shinozaki, bắt nó chiêu đãi mình mới được.
Có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nhưng lớp nấu ăn trôi qua nhẹ nhàng hơn tôi tưởng.