Ngày hôm sau, Hirose lại cố tiếp cận tôi một lần nữa. Dạo gần đây, đám bạn học lúc nào cũng nhìn chòng chọc về phía tôi, nhưng không đứa nào dám hó hé gì cả. Chà, có lẽ là vì tôi đang trông chừng việc học hành của Shinozaki vào giờ nghỉ trưa.
Theo lời của lớp trưởng, người hiện đang kèm cặp Shinozaki cùng với tôi, thì cô ấy không thể để Shinozaki đúp một năm, thành ra là không một ai được phép làm phiền chúng tôi. Nhờ vậy mà tôi đã được cứu thoát khỏi mấy lời hỏi han.
Shinozaki, nhờ có mày mà tao đã thoát nạn rồi. Cơ mà, tao khá nản với dung tích chứa của não mày đấy, và hiển nhiên là đám bạn cùng lớp cũng quan ngại sâu sắc về nó.
Với Shinozaki làm bạn đồng hành, thấm thoắt nửa ngày đã trôi qua và theo sau là giờ nghỉ trưa.
"À rế? Mày không mang theo cơm trưa tình yêu của em gái nữa hở?"
Khi tôi đặt cái túi nhựa treo ở bên cạnh lên trên mặt bàn và lấy ra một ít cơm nắm, thằng Shinozaki thắc mắc.
"Có vẻ trường của con bé phục vụ bữa trưa bắt đầu từ năm nay. Đáng nhẽ tao có thể nấu luôn tiện lúc làm bữa sáng nhưng lại phải kèm cặp mày nên đành chịu thôi."
Ngay cả khi có dùng hết giờ nghỉ trưa đi chăng nữa, tôi cũng không dám chắc rằng tên này sẽ qua nổi bài thi lại. Nếu cứ quản lý thời gian một cách phóng túng thế này, năm sau nó sẽ phải gọi tôi là Amane-senpai mất! Tôi phải ngăn chuyện đó lại mới được.
Shinozaki có vẻ đã đoán ra được những gì tôi sắp nói ra và bắt đầu đánh chén hộp bento của mình với tốc độ ánh sáng. Nhanh tới mức mà tôi có hơi lo cho cái dạ dày của nó. Mà thôi, nếu là tên này thì điểm số đáng quan ngại hơn nhiều.
Quá nửa giờ nghỉ trưa đã trôi qua. Chỉ còn lại khoảng chừng hai mươi phút. Cơ mặt của tôi, vốn chẳng mấy khi được sử dụng để nói chuyện với người khác, đang dần đạt đến giới hạn của nó. Mặt khác, Shinozaki lại trông có vẻ năng động đến bất ngờ. Liệu cơ mặt của tôi có trụ nổi đến khi tôi truyền thụ hết kiến thức nằm trong phạm vi bài thi lại cho Shinozaki không?
Tôi quay mặt về phía Shinozaki. Xem chừng hắn đã quá tải rồi. Hắn đã đạt tới giới hạn trong khi tôi đang mải lo lắng cho cơ mặt của mình. Phải cho Shinozaki nghỉ ngơi mới được. Dù cho hắn vẫn có vẻ khá hăng hái và đều đặn viết đáp án vào những phép tính trên giấy. Trong lúc nhìn hắn giải phương trình, tôi cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh dí vào má mình.
"Cậu có khỏe không?"
Quay đầu lại kiểm tra, đập vào mắt tôi là nhóm bạn hào nhoáng được cầm đầu bởi Ashi-san. Hirose chính là người đã nói câu đó và dí lon nước quả ướp lạnh vào mặt tôi.
"Nhìn thì biết. Vậy cô tới đây có ý đồ gì?"
"Mei đến đây vì lo cho cậu mà dám cư xử như thế hả?"
Ánh mắt sắc lẻm của Ashi-san lườm về phía chúng tôi. Thật đáng sợ.
"Ấy nhầm, xin lỗi."
"Xin lỗi với tôi thì có ích gì? Đi mà nói với Mei kia kìa."
"Hirose-san, xin được tạ lỗi vì đã làm cậu thấy khó chịu."
"Không sao, nhưng cậu có thực sự khoẻ không đấy?"
Cuối cùng tôi cũng đã được giải thoát khỏi cái ánh mắt sắc lẻm đó. Tuy nhiên, không thể hạ thấp cảnh giác được. Ánh mắt của Ashi-san không tốt cho sức khỏe tinh thần của tôi. Tôi còn suýt lôi ví của mình ra theo bản năng đấy. Mà thôi không sao, bên trong đó còn chẳng có lấy một ngàn yên.
"Ừ thì, cũng tàm tạm. Vấn đề thực sự của tôi nằm ở môn văn học cổ điển và lịch sử Nhật Bản kìa."
Tôi đưa cho cô ta tờ bài thi thử của Shinozaki mà mình vừa mới kiểm tra xong. Điểm số trung bình nằm quanh quanh ở mức 50 phần trăm. Điểm số môn toán và văn học cổ điển của Shinozaki thì trên 40 phần trăm một chút. Như thế là vừa đủ để vượt qua bài thi lại. Tôi cũng chẳng giỏi văn học cổ điển lắm và chỉ được suýt soát 40 phần trăm. Nhưng thế vẫn là quá đủ để dạy Shinozaki.
"Thế thì cậu nên nghỉ ngơi một chút đi. Cậu có thể uống lon nước này."
Đó chính là lon nước vừa bị dí vào má tôi. Hẳn là nó có giá 110 yên ở cái máy bán hàng tự động bên cạnh căng tin. Tôi lôi ví ra lấy 110 yên rồi đưa cho cô ta.
"Là tớ tự ý mua nó mà."
Song cô ta chỉ đưa ngón tay đẩy tiền đi. Tôi cố dúi cho cô ta vài lần nhưng kết quả đâu vẫn vào đấy. Có vẻ cô ta nhất định không chịu cầm tiền. Cái ý nghĩ rằng cô ta không cần tiền của tôi chợt vụt qua não bộ trong giây lát nhưng tôi lại quyết định ngay lập tức rũ bỏ nó ra khỏi đầu. Hay đúng hơn, tôi sợ rằng nếu mình nghĩ nhầm thì phải bỏ học luôn mất.
"Tôi chỉ cầm tạm thôi đấy nhé."
Trong lúc tôi và Hirose-san đang có một cuộc trò chuyện ngớ ngẩn thì các thành viên còn lại của nhóm bọn họ bắt đầu tán gẫu với Shinozaki. Shinozaki quả thực rất nổi tiếng. Dù tôi thường nói chuyện với hắn nhưng giữa hai thằng lại chẳng có bất kỳ điểm chung nào cả. Tôi tự hỏi tại sao Hirose không nhập bọn với đám kia nhỉ…
"Hirose-san, cô không định tham gia với họ sao?"
"Hà cớ gì tớ phải làm thế chứ? Tớ đang nói chuyện với Amane kia mà."
Hiểu rồi, cô không muốn để tôi cô đơn một mình chứ gì? Tử tế quá ha? Có lẽ cô ta chỉ định dùng lời tỏ tình với tôi trong trò chơi trừng phạt đó làm điểm tựa để tiếp cận với Shinozaki mà thôi. Vì chúng tôi học chung lớp, hẳn cô ta phải biết thừa rằng tôi là Shinozaki khá thân nhau. Nhóm của Ashi-san muốn bắt chuyện với Shinozaki nên họ cần ai đó trong nhóm tới bắt chuyện với tôi, trong khi những người còn lại làm điều tương tự với Shinozaki. Chuyện này chẳng hề hiếm gặp. Giờ thì tôi đã hiểu ra rồi. Cuối cùng tôi đã tìm ra được sự thật. Yuna ơi, onii-chan của em đã làm được rồi!
"Tôi hiểu rồi."
"Chắc chắn là cậu đang hiểu nhầm đúng không."
"Làm gì có chuyện đó."
Tới cuối cùng, Hirose lại nói chuyện với tôi cho đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc. Cơ mà, đó chỉ là một cuộc hội thoại hết sức bình thường thôi. À mà, tôi tự hỏi liệu thằng Shinozaki có qua nổi bài thì lại không nhỉ? Lúc nói chuyện với gái hắn vui vẻ ra mặt cơ mà nên chắc không sao đâu.