Sau khi chia tay với Hirose, tôi ngồi xuống cái ghế dài bên cạnh căng tin rồi uống lon cà phê đã nguội lạnh trước khi trở về lớp. Chẳng có gì để làm ở tiết sáu, tiết tự học. Tôi xin lỗi Shinozaki vì những gì đã xảy ra lúc giờ nghỉ trưa rồi ngay lập tức lao vào dùi mài kinh sử.
Tan học, tôi đã bị ăn mắng vì lười biếng và cúp gần nửa tiết. Hình phạt dành cho tôi sẽ được ban hành vào ngày mai. Trừng phạt, thật đáng sợ. Ngày mai cô ấy sẽ làm gì với tôi đây? Đừng nói là cô ấy định tống tôi vào một cái câu lạc bộ chuyên đi giải quyết vấn đề của những học sinh khác đấy nhé?
Hôm nay tôi đã dùng năng lượng nhiều hơn gấp vài lần so với thường lệ. Tôi ngồi xuống ăn tối trong lúc ngẫm nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm nay.
""Itadakimasu""
"Onii-chan, trông anh oải thế."
Sau khi uống một chút súp miso và nếm vài miếng rau củ xào, Yuna hỏi tôi.
"À, ở trường có vài chuyện xảy ra ấy mà."
"Hở? Chuyện gì là chuyện gì thế anh?"
Con bé có vẻ tò mò. Chắc là cũng sắp sửa phải làm bài kiểm tra đầu vào cao trung nên muốn biết đây mà. Nếu không có vấn đề gì, nó sẽ trở thành một học sinh cao trung vào năm tới. Tôi kể cho con bé những chuyện đã xảy ra trong lúc ngầm so sánh chúng với cuộc sống cao trung thường nhật của mình.
"Đời sống cao trung của Onii-chan nghe chẳng vui gì cả. Với cả này, cho em xin lỗi về bữa trưa nhé. Học sinh năm 3 bọn em được phục vụ đồ trưa tại trường rồi. Nên là em cứ nghĩ hộp cơm ở trên bàn là của onii-chan."
"Vậy sao? Thế thì không. Vậy có nghĩa là ngày mai anh không phải nấu cơm trưa cho em nữa."
Tôi mừng thực sự đó nha. Vì con bé không nói rằng nó không thích cơm trưa của tôi, hay là nó có hương vị tồi tệ. Nếu con bé mà nói đồ ăn của tôi không ngon, thì tôi sẽ cảm thấy tội lỗi khi ép con bé phải ăn đồ mình nấu mỗi tối, và thế là hôm nào chúng tôi cũng phải ra ngoài dùng cơm.
"Lúc nào cần thì em sẽ nhờ. Đồ ăn của onii-chan nấu ngon lắm."
"Vậy à, cảm ơn em."
Tôi hạnh phúc quá. Tôi phải cố gắng hết sức trong việc nấu bữa tối bắt đầu từ mai trở đi mới được. Tôi có nên đặt tên cho ngày này là ngày Kỷ niệm Yuna hay thứ gì đó tương tự không nhỉ? Không không, sao tôi có thể tùy tiện tạo ra một ngày lễ kia chứ.
"Nhưng em nhẹ nhõm lắm. Không giống như cuối kỳ nghỉ hè năm trước. Nếu mọi chuyện vẫn như năm ngoái thì onii-chan sẽ khó lòng mà yên giấc rồi xỉu lên xỉu xuống mất."
"Năm trước à… mà thôi, anh không muốn dính dáng vào mấy chuyện như thế nữa đâu. Bài học xương máu rồi."
Con bé đáp "Em hiểu rồi" và tiếp tục ăn cơm và sau đó nói "Cảm ơn vì bữa ăn" rồi bỏ bát xuống.
"Em có muốn uống gì không?"
"Café au lait ạ. Ăn xong thì anh em mình hãy cùng nói chuyện về cái chị Hirose kia trong lúc nhấm nháp đồ uống đi."
Tôi đáp "rồi rồi" và bắc ấm lên. Sau đó rửa bát trong lúc chờ nước sôi. Tôi cố gắng tổng hợp lại những gì mình biết về Hirose, song lại chằng có bất cứ thứ gì quan trọng bật ra cả.
"Chị Hirose là người như thế nào vậy anh?"
Khi tôi trở về bàn sau khi pha xong cà phê và café au lait, Yuna ngay lập tức hỏi như vậy.
"Anh cũng chẳng rõ nữa. Cô ta là một người nằm trên tầng lớp thượng lưu của lớp học. Lúc nào cô ta cũng ở cùng với cái con mụ Ashi-san đáng sợ đó."
Yuna gật gật đầu nói 'vâng vâng' trong khi nhấm nháp ly café au lait. Thấy tôi chững lại, con bé chớp chớp vài lần rồi mở to mắt ra.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Ừ, có mỗi vậy thôi. Thiệt tình, dù sao anh và cô ta cũng chỉ là bạn học thôi mà."
"Không, chính vì là bạn học nên đáng ra anh phải biết nhiều hơn một chút chứ." Yuna lầm bầm phản đối. Con bé còn nói thêm rằng: "Onii-chan toàn coi những bạn học mình không liên quan là người lạ thôi hà." Chà, vì Shinozaki không phải là loại người thích thu thập tin đồn nên tôi chẳng có nguồn thông tin nào cả.
"Nè, onii-chan."
Yuna lại nhìn tôi như thể đã nói xong tất cả những gì mình muốn nói.
"Sao thế?"
"Anh có thông tin liên lạc của Hirose-san không? Em muốn nói chuyện với chị ấy."
Tôi nói xin lỗi trong khi mở danh bạ trong điện thoại ra và giơ cho em ấy xem. Chỉ có đúng năm người trong danh bạ của tôi: Cha, mẹ, Yuna, cửa hàng sách và Shinozaki. Yuna phản ứng như thể không tài nào tin được vào những gì mình vừa chứng kiến.
"Này onii-chan, dù em có nhìn bao nhiêu đi nữa thì vẫn không còn số của ai khác cả. Ứng dụng liên lạc của anh bị lỗi hay sao thế?"
"Điện thoại anh chẳng có vấn đề gì sất. Bạn bè anh chỉ có như vậy thôi."
Có lẽ tôi mới là kẻ bị lỗi. Cơ mà, nếu có một dịch bệnh bùng phát, thì những người ít giao du với những người khác sẽ có tỉ lệ sống sót cao hơn sao? Những người như tôi là cần thiết để đảm bảo sự tồn vong của nhân loại.
"Người tên Shinozaki trong danh bạ của anh là ai thế?"
"Là một gã đẹp trai nhưng đáng thất vọng mà anh chơi cùng từ hồi năm ba trung học. Lý do duy nhất mà anh trao đổi thông tin liên lạc với tên đó là vì anh cần tới hắn trong sự cố vào năm ngoái. Thường thì anh cũng chẳng bao giờ gọi cho hắn cả."
Tôi ít dùng nó đến nỗi có xoá đi luôn cũng chẳng sao. Sẽ thật tồi tệ nếu Yuna để ý đến tên Shinozaki này. Nếu có một ngày thứ đó gọi tôi là anh rể, thì tôi sẽ nhờ Ashi-san thủ tiêu hắn.
"Vậy là chẳng gặt hái được gì cả. Em chỉ tò mò rằng tại sao có một người lại đi tỏ tình với onii-chan ngay cả khi đó là trò chơi trừng phạt thôi mà."
"Không, đó chỉ vì anh là một kẻ vô hại, dễ tiếp cận và có thể dễ dàng tìm thấy ở góc lớp mà thôi."
Tôi bắt đầu cảm thấy thật trống rỗng khi tự nói thế với bản thân. Cơ mà, dù sao thì đó vẫn là sự thật.
"Cái đó thì không chắc đâu nha. Nếu là một người trong tầng lớp thượng lưu thì chắc chắn chị ấy sẽ phải bảo vệ danh dự và phẩm giá của mình bằng cách tỏ tình với một gã điển trai. Nếu là vậy thì có thất bại cũng không sao. Tốt hơn nhiều so với việc lựa chọn một kẻ cô độc u ám như onii-chan."
Đó là đúng là sự thực nhưng em có thể nói sao cho nó dễ nghe hơn một chút được không? Đúng là ở trong lớp anh có thể được xếp vào hàng ngũ những "kẻ cô độc u ám". À, nhưng mà anh vẫn tán chuyện với Shinozaki nên đâu thể nói là cô độc được chứ?"
"Chẳng phải đấy chính là lý do nó được gọi là trò chơi trừng phạt sao? Mà này, sắp tới tuần lễ vàng rồi đấy, em nên suy nghĩ xem mình nên làm gì vào lúc đó đi."
"Chỉ còn hơn một tuần nữa là đến tuần lễ vàng rồi nhỉ. Onii-chan tội nghiệp sẽ phải phát chán gần hai tuần trời mất."
"Phải phải, nhưng em không cần phải thương hại cho anh đâu. Mau mau vào tắm rồi ôn thi đi."
Yuna rời đi với hai gò má phồng lên. Con bé lẩm bẩm "Em chắc chắn là mọi chuyện không chỉ đơn giản như thế đâu" trong lúc rời đi. Những lời ấy cứ vương vấn mãi trong đầu tôi, tựa như một cái xương cá nhỏ mắc kẹt nơi cổ họng.
...