That Time I’ve Seen Through a Beautiful Gyaru’s Punishment Game Confession, I Forgave Her but She Started to Get Closer

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Tập 01 - Chương 03

Hirose cố gắng mở cánh cửa ra nhưng không được. Có vẻ chúng tôi bị nhốt ở ngoài này luôn rồi.

"Nó không chịu mở ra. Bọn mình phải làm gì đây?"

Hirose nhìn tôi với đôi mắt rơm rớm. Cô cứ nhìn kiểu đấy thì tôi cũng chẳng biết cách mở cửa đâu.

"Ashi-san, ấy nhầm, là Risa-san đã khóa nó lại."

"Ể?"

"Cô ta đã đưa tôi đến đây. Ngay khi tôi bước chân ra sân thượng thì cô ta đóng sầm một cái rồi khóa cửa lại luôn à."

Lúc đấy tôi cũng bất ngờ lắm. Tôi cứ ngỡ rằng chuyện này là do mình đã chen ngang vào cuộc trò chuyện của cô ta với Shinozaki. Thế mà cô bạn Ashi kia lại nói rằng Hirose đang ở đây. Liệu có phải là do Hirose-san đang bị nhóm bọn họ bắt nạt?

"Tớ hiểu rồi…"

Một quãng lặng thinh. Không, nghiêm túc nào, tôi phải làm gì đây? Dù muốn bấm máy gọi Shinozaki đến giúp nhưng tôi lại lỡ vứt điện thoại trên bàn để sạc mất rồi.

Tạm thời Hirose và tôi quay về chỗ khuất đằng sau bể nước, nằm ở điểm mù so với phần còn lại của toà trường.

Sau khi đợi thêm một tiếng, à không, thực ra là năm phút, chúng tôi nghe thấy tiếng chuông reo báo hiệu rằng giờ nghỉ trưa đã kết thúc. Chả hiểu sao mà tâm trạng tồi tệ của Hirose cũng khiến tôi khó chịu theo. Tuy nhiên, nếu không làm gì đó, thì tôi sẽ không thể vào lớp kịp tiết 5 và giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, Miyano-sensei, chắc hẳn sẽ ban cho tôi một phán quyết tối thượng mất. Không chừng cô ấy còn đối đãi với tôi như một đứa trẻ có vấn đề vì có quá ít bạn bè ấy chứ.

"Ehto, Hirose-san này, cô có thể gọi cho bạn mình được không?"

Giờ đây đó là cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

"Được rồi, tớ sẽ liên lạc với họ ngay. Còn cậu thì sao, Amane?"

"Tôi vứt nó ở bàn để sạc rồi. Chưa kể là bên trong chỉ có mỗi số của gia đình tôi với Shinozaki."

Ừ thì, tôi chỉ liên lạc với mỗi mình Yuna. Tôi còn chẳng biết mình có thể dùng điện thoại để làm gì nữa cơ. Có điện thoại để làm gì trong khi chủ nhân của nó còn chẳng thèm rờ đến nhỉ? Mà không, điện thoại vẫn là một công cụ quan trọng vì có nó tôi mới liên lạc được cùng Yuna kia mà.

"Ế? Chỉ có vẻn vẹn mấy người thôi sao?"

Mấy người quá quen thuộc với việc sử dụng điện thoại như cô làm sao mà hiểu được. Thế quái nào mà mấy người có thể gõ phím nhanh như thế mà thậm chí còn không cần nhìn vào màn hình chứ? Lỡ dính lỗi chính tả thì sao?

"Đúng, chỉ có vậy thôi. Tôi không phải tuýp người hay gọi điện cho người khác."

Trước hết thì, tôi không thích những công cụ như điện thoại. Tôi không nghĩ việc đột nhiên bấm máy làm lãng phí thời gian vàng ngọc của người khác là một ý tưởng tốt. Còn về email, khả năng cao là tôi sẽ chỉ mở ra sau khi nó đã được gửi quá một ngày. Lý do là hòm thư của tôi luôn chất đầy những thư rác, trông chẳng khác gì một cánh rừng rậm rạp. Còn về việc tôi chỉ có số của một vài người, đó là bởi họ là những người duy nhất tôi có mối quan hệ cùng.

"Cậu không liên lạc với ai để hẹn đi chơi sao? Hay là gọi điện và nhắn tin để học chung á."

"Tôi luôn làm xong bài tập vào các ngày trong tuần, ngồi học trong khi nhìn Yuna học, cuối tuần thì đi mua sắm. Ngoài ra thì chẳng còn gì khác cả. Ở nhà thì điện thoại cũng chẳng khác một cái đồng hồ báo thức là bao."

"Còn cha mẹ cậu thì sao?"

"Mẹ đã theo cha khi ông ấy chuyển ra ngoài rồi, cho nên là bây giờ chỉ có mỗi tôi và Yuna ở trong nhà."

Nghĩ kỹ thì, tại sao cha mẹ tôi chỉ toàn liên lạc với Yuna thôi nhỉ? Có lẽ là do tôi quá đáng tin cậy còn Yuna thì khiến họ phải lo lắng chăng?

"Cậu cũng tự mình làm hết việc nhà à?"

"Đại khái là thế. Nhưng căn bản thì tôi cũng không phải động tay nhiều lắm. Thật vớ vẩn khi bắt một đứa học sinh phải làm việc nhà khi nó đang ở giữa kỳ thi… những lúc như thế, cha mẹ lại cho tôi xõa hết mấy việc vặt."

Khi sắp có bài kiểm tra tôi chẳng bao giờ làm việc nhà cả, và chắc hẳn những đứa trẻ khác cũng như thế. Tuy nhiên, nếu cứ lải nhải quá nhiều thì kiểu gì tôi cũng ăn chửi và phải làm thêm việc nhà vào năm tới cho mà xem.

"Sao rồi? Có ai trả lời cô chưa?"

Ngay khi Hirose kiểm tra điện thoại, tiếng chuông vang lên báo hiệu tiết 5 đã bắt đầu. Coi bộ chúng tôi muộn là cái chắc luôn rồi.

"Cô ấy nói là đã mở cửa ra rồi nên giờ chúng ta có thể quay về."

Vì lý do nào đó mà mặt mày Hirose lại đỏ hết cả lên.

"Ồ, thế thì tốt."

Khi chúng tôi đến chỗ cánh cửa lần nữa, nó dễ dàng bật ra. Cô ta mở khóa từ lúc nào thế nhỉ.

Nếu về lớp cùng nhau, kiểu gì cũng dính phải mấy cái hiểu lầm không cần thiết. Vậy nên là tôi sẽ đi giết thời gian ở đâu đó vậy.

"Cô về lớp trước đi. Nếu chúng ta quay lại cùng lúc thì sẽ hiểu lầm mất."

Tôi xuống tầng hai còn Hirose thì sải bước tới tầng bốn, nơi lớp học của chúng tôi tọa lạc. Tôi ngồi đợi bên trong nhà vệ sinh khoảng chừng dưới năm phút. Vì tôi quay về muộn hơn nên chắc hẳn Hirose sẽ được xá tội mà thôi.