Tôi không có nói dối, tôi thực sự đã từng thấy qua nó trước đây, nhưng đó là chuyện của mấy năm trước.
“Vậy sao, ngay cả một hầu gái cũng biết về món đồ này, hóa ra nó cũng không phải thứ gì đó kì lạ ở thế giới khác…”
Cô nhét vật hình vuông vào trong túi và ngồi xuống ghế sofa với vẻ thất vọng.
“Không không không, không phải thế, nó không phải là món đồ phổ biến ở đây đâu, chỉ qua là do tôi may mắn được thấy thoáng qua nó mà thôi.” Tôi vội vàng giải thích.
“Khi tôi mới đến đây, ban đầu tôi nghĩ sẽ đổi điện thoại lấy tiền của thế giới này, nhưng tôi thấy rằng chuyện đó là không cần thiết kể từ khi tôi biết mình được xuyên không đến một thế giới Châu Âu thời trung cổ.”
“Ý của ngài khi nói Châu Âu là gì vậy…?”
Tôi bày tỏ sự thiếu hiểu biết của mình. Quả nhiên là sẽ có một số đề giao tiếp vì khác biệt văn hóa nhỉ? Nhưng đây là những vấn đề mà tôi cần phải vượt qua.
“Ý tôi muốn nói là tôi đã rất may mắn. Tôi nói tôi muốn có một căn biệt thự và nữ hoàng đã cho tôi căn biệt thự này. Tôi nói tôi muốn một cô gái xinh đẹp tóc trắng và rồi cô liền xuất hiện ngay trước mặt tôi.”
Tôi thấy cô ấy lấy một hạt đậu goblin bằng nĩa và đưa vào trong miệng.
“Mmm! Không tệ, nó có vị như hạt điều, thật hấp dẫn. À đúng rồi, cô cũng nên nếm thử món cô đã làm đi?” Nói xong, cô chia một nửa số đậu đó vào đĩa của tôi.
Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy ăn những thứ chính tay tôi nấu và cảm thấy rất hài lòng.
Điều hạnh phúc nhất khi nấu ăn cho người khác là nhìn họ ăn hết và khen ngợi món ăn do chính tay mình nấu!