Sau bữa sáng, tôi được anh hùng cho phép đi tìm chị gái của mình.
Ngoài việc đi du lịch, chị ấy còn thường ở trong Học viện ma pháp của vương đô Thánh Diễm.
Mà hiện tại tôi đang ở Trang Viên Red Maple ở ngoại ô thành phố, nên phải mất ít nhất một giờ để đến học viện ma pháp bằng xe ngựa. Mặc dù có sẵn ngựa và xe ngựa trong trang viên, nhưng thật đáng tiếc là tôi không biết cưỡi ngựa cũng như lái xe ngựa…
Mấy người thấy chưa? Đây là cái giá phải trả cho việc ăn mặc quần áo con gái trong suốt 15 năm đấy! Tôi không thành thạo bất kì kỹ năng nào mà đáng lý đứa con trai nào cũng phải biết!
Tuy nói như thế nhưng tôi cũng đã rời khỏi biệt thự và hiện đang đi trên con đường rợp bóng cây dẫn đến vương đô. Những hàng cây hai bên đường chắc chắn được trồng bởi tổ tiên của Tristina. Chúng thực sự là một cảnh tượng đáng chiêm ngưỡng như thể đang hình thành nên một đường hầm tuyệt đẹp trong những câu chuyện cổ tích.
Nhưng chân tôi có lẽ sẽ gãy trước khi đi bộ xuyên qua cái đường hầm này quá…
Cũng may đây là con đường duy nhất dẫn đến vương đô nên có khá nhiều cỗ xe buộc phải đi ngang qua. Và quả nhiên, tôi cũng đã bắt gặp được một chiếc ngay sau đó.
Thử vận may của mình thế nào, tôi vẫy tay về phía cỗ xe và nó thực sự đã dừng lại ngay trước mặt tôi.
“Em cũng biết rõ lắm chứ…” tôi nhỏ giọng trả lời. Trên thực tế, vì anh hùng là con gái, thì tôi phải cảnh giác với cái gì?
“Không, chị vẫn chưa an tâm. Đưa chị đi xem anh hùng triệu hồi.”
“Huh? Vậy là chị đồng ý sao?”
Tôi cảm thấy rất mừng. Bây giờ chính hiệu trưởng của Học viện Ma pháp đích thân chỉ dạy ma pháp cho anh hùng thì cũng đủ làm tôi an tâm rồi.
“Vấn đề của em cũng là vấn đề của chị.”
Chị ấy nâng vành mũ lên và cười nhẹ với tôi.
“Hơn nữa, chị còn muốn đích thân xác nhận xem anh hùng triệu hồi rốt cuộc là hạng người gì.”