Chapter 58
"Luật trận này thì cũng đơn giản thôi."
Lorenzo từ vị trí trên sân khấu mà nhìn xuống mười đứa học sinh.
Thấy cả lũ hớn hở thay vì lo âu thì ông chỉ có thể giấu đi sự thất vọng của mình mà tiếp tục phát biểu với tông giọng bình tĩnh.
"Mỗi đội một bản đồ. Nó sẽ cho biết địa điểm mà đội phải đến. Tại điểm đến thì sẽ có một ma pháp cho đội đó ra khỏi khu vực. Ai ra trước thì thắng. team will be given one map. Đội người ra trước sẽ được thưởng thêm điểm. Nhưng mấy đứa vẫn phải nhớ là điểm xuất phát là ngẫu nhiên nên hãy nhanh chóng định vị bản thân và khởi hành. Dễ hiểu mà, đúng chứ?
Lũ học sinh trông có vẻ không an lòng.
Nguyên nhân chẳng lẽ vì lời giải thích nhanh quá hay luật lệ quá đơn giản? Lorenzo cũng chả biết và chả quan tâm.
"Vậy là chúng ta không biết chúng ta bắt đầu ở đâu. Điểm đến thì cố định còn điểm xuất phát thì ngẫu nhiên,” Carla thì thầm và nhích vào người Ivan.
Ivan nghiêng đầu nhìn cô.
‘Chẳng phải vậy là dễ quá sao?’
Dù không biết điểm xuất phát là đâu, chỉ cần đích đến được đánh dấu trên bản đồ và cậu đọc được bản đồ, thế là đủ rồi.
“Nhân tiện,” Lorenzo nói thêm, “có khi chỗ xuất phát còn chẳng nằm trên bản đồ ấy chứ.”
“Cái gì cơ?”
Đám học sinh lập tức xì xào đầy kinh ngạc. Nếu điểm xuất phát còn chẳng có trên bản đồ thì làm sao mà tìm được đích đến?
Lorenzo bật cười, như thể đã đoán trước được phản ứng đó.
“Cái này rõ ràng quá rồi. Đừng cho rằng bản đồ lúc nào cũng sẽ chỉ ra chỗ đang đứng. Trên chiến trường thì không có chuyện đó đâu. Đôi khi, các em phải tự tìm các mốc địa hình rồi suy luận ra vị trí của mình. Bài huấn luyện này đã tính đến điều đó rồi.”
Cũng không phải là vô lý hoàn toàn.
“Giải thích đến đây là đủ rồi. Mỗi nhóm, tiến vào bên trong. Khi vào nhớ lấy bản đồ của mình.”
Lorenzo búng ngón tay một cái.
Phía sau ông, cánh cổng đá được khắc hình con quạ bốn cánh, loại đã được dùng trong kỳ thi đầu vào, rít lên rồi mở ra.
“Chắc là nơi quen thuộc chứ gì? Mau vào đi. Lớp các em đang dẫn đầu đấy, nhưng nếu thua trận này thì điểm sẽ bằng nhau. Nghiêm túc vào. À mà, nếu gặp nhóm khác ở trong đó, cứ thoải mái giao chiến. Nếu bị thương nặng, hệ thống sẽ tự động kéo ra thôi. Không cần lo.”
Lorenzo nở một nụ cười sắc lạnh rồi nói thêm:
“Chúc may mắn.”
Bên trong kết giới, thế giới thay đổi trong chớp mắt.
Dù được tạo ra để dùng trong kỳ thi, nơi này không phải một không gian giả lập. Người ta nói rằng nó được liên kết với một vùng ven biển xa xôi ở phương Đông.
Bờ biển quanh co, những bãi cát dài, mỏm đá nhô ra, các lối đi hẹp bằng cát dẫn vào bụi rậm, rừng cây ngày càng dày, rồi cuối cùng là núi đá lởm chởm.
“Cái phong cảnh chết tiệt gì thế này.”
Như mọi khi, Lucas lại để lộ bản tính thô lỗ của hắn.
Kiara, người bị ghép nhóm với hắn, chỉ biết thở dài.
“…Thật hả?”
“Ta thích thành phố hơn. Mấy chỗ thiên nhiên như này chán phèo.”
Lucas liếc nhìn tấm bản đồ nhận được lúc đầu, rồi không chút do dự ném ra sau lưng.
Bọn họ đang ở rìa một vách đá. Chỉ cần lùi thêm vài bước là sẽ đứng ngay trên mép vực thẳm.
Tấm bản đồ bị vứt bay theo gió, rơi xuống vực sâu.
“T-Thiếu gia?!”
“Không cần lo, Kiara. Ta có chuẩn bị rồi. Giúp tamột tay. Đây là bãi biển, rất hợp với người như cô.”
Kiara nhìn Lucas với vẻ mặt không thể hiểu nổi.
‘Hắn nghĩ gì vậy chứ? Mình còn chưa biết đang ở đâu, mà hắn lại ném đi tấm bản đồ duy nhất. Điên rồi.’
Nhưng rồi, Lucas lấy ra một tấm bản đồ khác, và vẻ mặt Kiara lập tức biến sắc.
“T-Thiếu gia. Đó là…”
“Bản đồ do những người hiểu rõ giá trị của ta chuẩn bị. Đâu cần cái rác rưởi bọn họ phát.”
Lucas hãnh diện mở tấm bản đồ ra.
Trông khá giống bản đồ tiêu chuẩn, nhưng có khoanh tròn đích đến bằng màu đỏ, kèm theo các mốc địa hình rõ ràng. Ở mép bản đồ còn có một chấm sáng xanh nhấp nháy.
“Đây là vị trí hiện tại của chúng ta, Kiara. Hiểu chưa?”
Kiara nhìn bản đồ rồi đưa mắt nhìn Lucas.
Rõ rang hắn ta đang gian lận, vi phạm trắng trợn luật thi.
Vậy mà hắn lại chẳng buồn giấu.
“Thiếu gia, nhưng mà đây là—”
“À, còn chỗ này nữa…”
Lucas chỉ vào một phần khác của bản đồ.
Hai chấm đỏ đang nhấp nháy, hơi cách xa vị trí hiện tại.
“C-Chúng là gì vậy…?”
“Chúng là…”
Lucas nhếch mép cười.
Nụ cười đó khiến Kiara lạnh sống lưng.
“Là chỗ thằng nhãi thường dân và Carla đang đứng.”
Hắn liếm môi, nụ cười trở nên tàn độc.
Hắn có một ống tiêm chứa thuốc kích dục trong túi và vài mánh của Venere để dùng với thằng thường dân tên Ivan.
Chừng đó là đủ để hắn muốn làm gì Carla cũng được.
Dù Carla có tình cảm với tên đó thì cũng chẳng quan trọng.
Hắn đâu có yêu cô.
Carla rất đẹp, sự thật đúng là thế. Nhưng chỉ có vậy thôi.
Cô ta đã mất một cánh tay. Dù có cưới nhau thì cô ta cũng phải dùng tay giả. Với tư cách là một người phụ nữ, cô ta đã bị “hư hỏng”.
Hắn chưa bao giờ định biến Carla thành vợ thật.
Với Lucas, Carla chỉ là phương tiện để thâu tóm Nhà Cascata.
Và là một cơ thể để hắn hưởng thụ.
‘Xinh thì xinh thật… nhưng cũng chẳng lâu đâu.’
Rồi hắn cũng sẽ chán thôi.
Khi đã có được Nhà Cascata, hắn sẽ vui vẻ mà thay thế Carla.
“Thiếu gia… ngài định thật sao…”
Kiara, như mọi khi, nhạy bén và đoán ra ý định của hắn.
Cô mở miệng vài lần rồi lại ngậm lại.
Cô không thể ngăn hắn và cô cũng không nên.
Servitore vẫn cần quyền lực của Nhà Scheiskel.
“Được rồi, đầu tiên ta sẽ đến đây.”
Lucas chỉ vào một vị trí trên bản đồ.
Nơi đó được ghi rõ ràng: Hang Abjetti.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
Carla nhìn quanh bằng ánh mắt cẩn trọng.
Bên phải là bãi biển, bên trái là rừng.
Phía xa xa là những ngọn núi đá cao, nhưng chẳng có gì giúp họ xác định được vị trí cụ thể.
“Bản đồ… hừm.”
Trong lúc Carla đang quan sát xung quanh, Ivan đã mở bản đồ ra và nghiên cứu.
Gió thổi từ dãy núi làm bản đồ bay phần phật, khó mà giữ cho ổn định.
“Đích đến… hình như không phải là mấy ngọn núi kia.”
Nhìn bản đồ, suy luận dễ nhất là đích đến sẽ ở gần vùng núi.
Ai mà chẳng nghĩ thế bởi đó là mốc địa hình nổi bật nhất, dễ thấy nhất.
Nhưng nơi được đánh dấu lại không nằm trong vùng núi.
Nó nằm đâu đó ở phía bên kia, được khoanh tròn rõ rang. Vấn đề là họ không hề biết mình đang đứng ở đâu.
Bản đồ thì không lớn lắm.
Chắc chắn là không đủ để bao trọn cả khu vực rộng lớn này, nên lời của Lorenzo, rằng điểm xuất phát có khi còn chẳng nằm trên bản đồ, đang trở thành sự thật.
“Không biết đọc bản đồ à? Đừng có khoe gốc gác dân thường của cậu ở mấy chỗ thế này.”
Nghe Carla nói, Ivan cười gượng.
Cô đâu có sai. Đọc bản đồ là kỹ năng mà dân thường ít khi học. Là một người xuất thân bình dân, Ivan đương nhiên không rành mấy chuyện này.
“Đưa đây.”
Khi Carla chìa tay ra, Ivan đưa bản đồ cho cô không chút do dự.
Dù vậy, gió vẫn khiến cô khó đọc rõ, nên Ivan giữ một góc bản đồ giúp.
“Trước tiên, phải xác định hướng bắc. Nhìn cái biểu tượng la bàn nhỏ này, nó là định hướng bản đồ. Nếu xác định được đâu là bắc, thì mấy phần còn lại sẽ dễ hơn nhiều.”
Carla ngẩng đầu khỏi bản đồ, nhìn lên trời.
Cô chỉ tay về phía mặt trời, lúc này vẫn chưa lên đến đỉnh đầu, rồi liếc sang Ivan.
“Mặt trời mọc ở phía đông, nhìn nó di chuyển thì sẽ biết đâu là tây. Mà đã biết đông tây rồi thì xác định hướng bắc dễ thôi. Đó là cách đọc bản đồ.”
“Wow. Carla, cậu giỏi thật đấy.”
Lồng ngực Carla phồng lên vì lời khen đó.
‘Đúng rồi, chính là cảm giác này.’
Cảm giác chiến thắng mà cô đã lâu không được trải qua.
Và tuyệt hơn nữa, là niềm tự hào vì biết thứ mà Ivan không biết, cảm giác vượt trội hơn!
Lồng ngực cô căng đầy thỏa mãn.
Niềm hưng phấn dâng lên tận cổ.
Sau bao lần thua tên dân thường này, cuối cùng cô cũng được nếm mùi chiến thắng ngọt ngào!
Một cảm giác phấn khích đến tột độ.
“Vậy thì tức là chỗ này…”
Khi Ivan mở hết bản đồ ra, một dòng chữ hiện ra và đúng lúc Carla liếc xuống nhìn, mắt cô lập tức trợn lớn.
Lớn đến mức tưởng như không đóng lại được, ánh mắt dán chặt vào bản đồ như thể sắp khoét thủng nó đến nơi.
“Carla? Cậu sao vậy?”
Ivan hỏi nhưng Carla không trả lời.
Ánh mắt cô dừng lại nơi những dòng chữ được in rõ ràng trên bản đồ—Hang Abjetti.
Hang Abjetti đã được nhắc đến trong cuốn nhật ký mà người theo dõi Venere để lại.
Nơi được cho là chứa đầy những cơ thể nhân tạo của Venere. Tên hang đó được viết rõ ràng trên tấm bản đồ này.