59
"Chúng ta khá may mắn đấy chứ."
Không ai phản đối lời của Liam khi cậu chém đứt đám dây leo.
Nhóm của họ gồm Liam, Emil và Regina, và điểm xuất phát đã được đánh dấu sẵn trên bản đồ.
"Trừ việc đích đến ở quá xa..."
Emil nói với giọng mệt mỏi.
Thời tiết âm u như thể sắp mưa đến nơi và nhìn những đám mây đen cuộn lại từ xa, gần như có thể chắc chắn trời sẽ đổ mưa.
"Regina, sao cậu trông chán nản thế?"
Emil lo lắng hỏi vì Regina đã im lặng khá lâu.
Cậu cũng khá nhạy cảm nên đã đoán rằng Regina đang thất vọng vì không được chung nhóm với Ivan. Nhưng kể cả như thế, trông cô ấy vẫn quá uể oải.
"Hả? À, không. Xin lỗi vì làm cậu lo."
"Không phải vậy... chỉ là cậu trông chán nản thật đấy."
"Chắc là vì không được cùng nhóm với Ivan."
Liam thẳng thắn nói điều mà Emil không dám nói vì sợ làm tổn thương Regina.
Emil thầm bực mình vì Liam vô tư động chạm vào chuyện tình cảm của Regina nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
"...Ừm, cũng hơi hơi vậy."
Thì ra là thế thật. Emil gật đầu.
"Cũng đúng thôi… Regina thích Ivan mà."
"H, hả?!"
Regina ngạc nhiên đến mức suýt nhảy dựng lên.
Liam thì đang đóng vai quân sư tình cảm và giờ cả Emil cũng nói như vậy khiến cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra và lườm Liam.
"Không phải tớ nói gì với Emil đâu nhé. Cố vấn không tiết lộ chuyện của khách hàng là điều cơ bản."
Liam nói tỉnh bơ, vừa chém tiếp mấy dây leo vừa liếc xung quanh.
"Tớ không nghe từ Liam đâu, Regina. Chắc ai cũng nhận ra cậu thích Ivan rồi, trừ chính Ivan thôi. Mà cũng chỉ có ba người thôi mà."
Regina nghĩ mặt mình chắc đang đỏ bừng.
Cô cảm thấy nóng mặt, chắc là vì xấu hổ.
"Rõ ràng quá mà. Nếu Ivan không biết mới lạ."
"Th-thật vậy sao...? Rõ vậy sao...?"
"Sẽ lạ hơn nếu chính cậu không nhận ra đó, Regina."
Thì ra là rõ rành rành thật...
Dù đã cố giấu nhưng biết rằng mọi người đều nhìn ra khiến cô vừa xấu hổ vừa có chút tủi thân. Tại sao người ngoài cuộc ai cũng thấy mà mà người cần thấy thì lại không?
"Chúng ta nghỉ chút nào?"
Liam vung thanh kiếm lưỡi cong một nhát thật rộng.
Đám dây leo rào rạt đổ xuống và nhờ thanh kiếm có chứa lửa, cả cỏ dại cũng bị đốt sạch, tạo ra khoảng trống vừa đủ cho cả ba người ngồi.
"Ăn chút lương khô đi. Có sức thì mới đi tiếp được chứ."
Liam gấp bản đồ lại, nhét vào túi bên hông rồi ngồi bệt xuống.
Emil cẩn thận chỉnh lại quần trước khi ngồi xuống còn Regina cũng xếp lại váy rồi mới ngồi.
Cả ba lấy vài miếng trái cây khô từ túi nhỏ đeo bên hông và nhai chậm rãi. Những miếng trái cây được phủ si-rô đủ ngọt để tiếp thêm năng lượng cho thân thể và tinh thần đang mệt mỏi.
"Regina, cậu không lo cho Carla à?"
Đôi mắt của Regina mở to khi nghe câu hỏi vu vơ của Liam, và cô nuốt vội miếng trái cây đang ăn. Cô ho sặc sụa, và Emil nhanh chóng đưa bình nước cho cô. Sau khi uống vài ngụm, cô mới bình tĩnh lại được.
"T-tại sao lại nhắc đến Carla?"
"Hmm, chẳng phải rõ ràng sao? Hai cậu đâu biết Carla vốn là con gái, đúng không?"
Liam nhặt một cành cây dài.
Cậu lấy chân quét nhẹ lớp lá rụng, lộ ra mặt đất, rồi vẽ ba vòng tròn.
"Đây là Ivan, đây là Carla, và đây là Regina, là cậu đó. Ban đầu, cậu nghĩ Carla là con trai, nên cứ từ từ mà cạnh tranh với Ivan. Nhưng giờ Carla đã lộ thân phận thật, nên cậu bắt đầu hoang mang, đúng không Regina?"
Ba vòng tròn được vẽ thẳng hàng.
Liam dùng chân xóa đi, rồi vẽ lại ba vòng theo hình tam giác, một ở trên, hai ở dưới.
Một mũi tên từ Regina hướng về Ivan.
Một mũi tên từ Ivan hướng về Carla.
Còn chỗ Carla thì có dấu chấm hỏi.
"Đây là vấn đề. Nếu mũi tên của Carla hướng về chỗ khác thì không sao, nhưng nếu hướng về Ivan thì cậu sẽ thất bại trong cuộc chơi tình cảm này, Regina."
Regina không nói gì khi nghe lời giải thích của Liam.
Nghe người khác nói ra, cô càng thấy đúng...
Ban đầu là cảm giác mơ hồ, nhưng giờ đã rõ ràng rồi.
‘...Mình đúng là đang lo về Carla.’
"Sao cậu không làm chuyện đã rồi đi, Regina?"
Regina tròn mắt khi nghe Liam nói vậy.
Cô không hiểu “chuyện đã rồi” là gì nên im lặng chờ Liam giải thích.
"Chuyện đã rồi, là chuyện đã rồi ấy. Phụ nữ cũng có vũ khí riêng của mình mà."
Liam ngoáy ngón tay một cách đầy ẩn ý.
Regina và Emil nhìn Liam trân trối, không hiểu cậu đang nói gì, cho đến khi nhận ra ý nghĩa của cử chỉ đó thì mặt cả hai đỏ bừng.
"L-L-Liam..."
"Có gì mà ngạc nhiên thế? Đó cũng là một vũ khí con gái có thể dùng mà. Ở nước tôi, chuyện đó cũng bình thường thôi... Nếu cậu có thai, Ivan sẽ thuộc về cậu. Đúng không nào?"
Regina không thể hiểu nổi Liam, người đang nói mấy lời đó như thể đang bàn về thời tiết.
Dù sao đi nữa... đó là chuyện phải làm sau khi kết hôn chứ.
Thật ra thì đó là lối suy nghĩ hoàn toàn bình thường với một tiểu thư đế quốc.
Cướp trước yêu sau thật là một lối nghĩ khai phóng không chịu được!
"Đế quốc này cổ hủ quá. Chẳng vui gì cả."
Regina định lên tiếng phản bác rằng không phải không vui mà là không đứng đắn.
Nhưng chưa kịp nói, Liam đã ngẩng đầu và rút kiếm.
"Chuyện vui đến rồi. Ừ, thế mới đúng."
Liam giơ cao thanh kiếm.
Thấy động tác của cậu, Emil lập tức kết ấn bằng tay.
Ngay khi Regina chuẩn bị triệu hồi cầu băng, một tảng đá lớn bỗng nổi lên ngay tại chỗ Liam vừa ngồi.
"Phép thuật hệ Thổ. Wilhelm."
Ngọn lửa bùng lên từ thanh kiếm của Liam.
Một gã trai to con tóc nâu từ từ hiện ra trước mặt Liam, người vẫn giữ nụ cười nhàn nhã.
"Liam, Liam Fuco. Tao sẽ trả mối nhục trong trận chiến đồng đội."
"Rồi mày sẽ chuốc thêm nhục mà thôi."
Hai học sinh phía Tây khác từ từ lộ diện phía sau hắn.
Khuôn mặt Regina dần trở nên căng thẳng khi thấy họ.
Tuy nhiên, cả đội vẫn không thấy bóng dáng Kiara và Lucas đâu cả.
"Thì ra là vậy. Vậy chúng ta nên đến chỗ này trước."
Carla suýt lao đi ngay khi nhìn thấy cái tên “Hang Abjeti”.
Cô phải tìm đến đó ngay và kiểm tra cơ thể nhân tạo trong đó.
Nhưng cô là một học giả được giáo dục bài bản, và biết rằng giờ đây cô không thể làm gì một mình. Vì vậy, Carla chậm rãi và cẩn thận giải thích cho Ivan nghe mọi chuyện: về Hang động Abjeti, mảnh giấy ghi tên đó, nội dung của nó, và cả Venere, một cách ngắn gọn nhất có thể.
Ivan gật đầu ngay sau khi nghe xong.
Carla hơi ngạc nhiên vì cô cứ nghĩ Ivan sẽ bảo nên hoàn thành Trận Giao Lưu, đặc biệt là trận thám hiểm, vốn có điểm số cao nhất, trước đã rồi mới quay lại.
Nhưng ngạc nhiên thay, Ivan lại đồng ý với cô rằng nên đi đến hang động trước thay vì ưu tiên trận đấu.
"...Còn trận thám hiểm thì sao?"
Chính Carla là người hỏi trước.
Thực ra, chỉ riêng Ivan cũng có thể tự mình đi đến đích.
Carla biết Ivan có đủ sức mạnh đó cho dù các giảng viên có thể không nghĩ vậy.
"Còn có những người khác nữa. Tớ nghĩ họ sẽ bù phần của bọn mình. Và dù có ưu tiên trận thám hiểm thì cậu cũng sẽ không tập trung được, Carla. Tớ nghĩ nên đi nhanh cho xong rồi quay lại sau."
Dù nghĩ thế nào thì cũng khó bù lại cho sự vắng mặt của Ivan chỉ với ba người kia.
Nhưng Carla, thật lòng mà nói, không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Bờ biển phía đông là một nơi rất xa nơi cô sống.
Nếu không phải bây giờ thì cô chẳng biết khi nào mới có dịp đến Hang động Abjeti lần nữa.
Giờ đây, khi đã tìm ra cái tên đó một cách dễ dàng như vậy, cô cảm thấy nóng ruột.
"...Được rồi. Vậy đi thôi..."
"Vậy thì, đi nào, Carla."
Cô cũng rất biết ơn vì Ivan sẵn sàng bước lên phía trước.
Ngay khi cô vừa gật đầu, Ivan bế Carla lên.
Carla giật mình hét lên khi bị bế như công chúa như thể cậu đang nâng niu vật gì đó quý giá.
"C-cậu làm gì vậy?!"
"Không phải đi nhanh sẽ tốt hơn à? Nhìn trời xem, đã âm u lắm rồi. Mà nếu mưa thì khổ đấy."
Quả thật là vậy.
Vừa lúc nãy trời còn nắng, giờ đã xám xịt.
"Tớ có thể xác định đại khái phương hướng rồi. Vậy nên đi nhanh thôi. Bế thế này không phải nhanh hơn sao?"
Không đợi Carla trả lời, Ivan nhảy vọt đi.
"N-nhưng mà!"
Carla kêu lên hoảng loạn, nhưng Ivan không ngoái lại.
"Đi nhanh sẽ tốt hơn mà, chính cậu nói hang động quan trọng còn gì."
Giọng của Ivan rất kiên định.
Như thể với cậu, Hang Abjeti là chuyện quan trọng nhất hiện tại.
Mặt Carla đỏ bừng khi nghe lời đó.
‘C-cái tên này... lúc nào lại... quyết đoán đến thế chứ?’
Cô quay đầu sang chỗ khác vì ngượng.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác an tâm kỳ lạ.