“Có cái gọi là tỉ lệ xích nhưng trên bản đồ này lại không thấy đâu. Có vẻ là cố ý.”
Trong lúc nghỉ chân, Carla đặt tấm bản đồ lên đùi và ấn nhẹ xuống bằng bàn tay lành lặn.
Đọc bản đồ vốn chẳng dễ dàng gì, đến mức còn có cả kỹ thuật gọi là ‘Dokkobop’. Nhưng với Carla, một quý tộc, cô đã được huấn luyện kỹ lưỡng trong việc này. Thông thường, bản đồ luôn có ghi tỉ lệ xích, nhờ đó người ta có thể ước lượng khoảng cách đến đích chỉ bằng cách nhìn qua.
Tuy nhiên, bản đồ được phát cho học sinh lại hoàn toàn không có tỉ lệ xích. Điều đó đồng nghĩa với việc không thể xác định bản đồ này đã được thu nhỏ ở mức nào.
“Dù vậy, không phải là không có cách để suy ra.”
“Hay là cứ đi luôn đi, Carla? Cứ nhằm thẳng mà tiến thôi…”
Carla cau mày nhìn Ivan đang đứng trước mặt mình.
Dù rằng đi theo một phương hướng đại khái có thể giúp vượt qua khu vực này, nhưng liệu như vậy có đủ sau khi tốt nghiệp và được bổ nhiệm không? Ngay cả để thực hiện vai trò một người chỉ huy, cô cũng cần phải biết cách đọc bản đồ…
‘…Dù cho tôi không còn tay thì có gì quan trọng sao?’
Cứ thế này, cô sẽ chỉ còn là Carla della Cascata, một quý tộc cao quý, mà không có cả giấy bổ nhiệm.
Ý nghĩ ấy bất chợt kéo Carla trôi trở lại vào đầm lầy u uất quen thuộc.
“Thôi được. Dù sao thì… tôi sẽ lo được.”
Carla đưa bản đồ cho Ivan rồi đứng dậy.
Còn hơn là bị mắc kẹt trong những suy nghĩ u ám, tốt hơn hết là nên vận động cơ thể.
“Hình như sắp mưa đấy, Ivan. Mây đen đang kéo đến. Tụi mình nên nhanh lên.”
“Ừ, đi thôi.”
“Cậu còn đủ ma lực không đấy?”
Dù sao thì Ivan cũng đã bế Carla chạy suốt một quãng thời gian khá dài.
Ma lực của Ivan thì khỏi phải bàn nhưng Carla vẫn lo lắng nên mới hỏi. Ivan chỉ mỉm cười đáp lại.
“Lo chuyện hết muối trong nước biển đấy à, Carla.”
Carla bật cười trước câu nói kỳ quặc ấy.
“Tôi nghe câu đó ở đâu rồi thì phải. Đi thôi.”
“Ừ.”
Cứ như đang đợi tín hiệu từ cô, Ivan nhẹ nhàng bế Carla lên.
Không biết từ lúc nào, cô đã quen với việc được cậu ấy bế như thế này.
Nó không còn khiến cô thấy khó chịu nữa, và khi tự nhiên để mình yên ổn trong vòng tay cậu, Carla cảm thấy một cảm giác lạ lẫm trong tim.
“Này, nếu bên đó có cơ thể nhân tạo của pháp sư Giả Kim Thuật thì cậu tính sao?”
Việc tìm được cơ thể nhân tạo cũng không có nghĩa Carla có thể làm được gì nhiều.
Không thể nào tháo một cánh tay từ đó và gắn vào người cô ngay lúc này. Rốt cuộc, việc tìm được cơ thể nhân tạo cũng chẳng thể giải quyết được gì ngay lập tức.
“Dù vậy, mình sẽ lấy một cái.”
“Lấy một cái… cơ thể nhân tạo á?”
“Ừ.”
Carla nhất định phải mang về ít nhất một cơ thể.
Và sau đó, cô sẽ cẩn thận đọc lại những ghi chú đã để lại ở dinh thự…
“Hay là tớ đe dọa ả pháp sư đó đến mức họ phải gắn tay cho cậu, nếu không thì chết?”
“Hửm?”
Carla đang mải suy nghĩ thì giật mình trước lời nói của Ivan.
Nghe có vẻ kỳ lạ thật.
“Ý mình là ả ta ấy. Ả cũng đâu có mạnh gì đâu, phải không? Nếu mình tìm được và dọa sẽ giết nếu ả không gắn tay cho cậu ngay thì chẳng phải sẽ có hiệu quả à?”
“Nhưng chúng ta đâu có cách nào để tìm ra Venere.”
“Ừ thì… đúng là vậy thật.”
Dù đang bế Carla mà chạy, Ivan vẫn rất bình thản như thể đang đi bộ trên mặt đất bằng phẳng.
Nhờ vào ma thuật [Bão Bụi], họ chạy nhanh hơn người thường rất nhiều nhưng điều đó chỉ có thể thực hiện được khi có sức bền đủ để hỗ trợ lượng ma lực tiêu hao.
“Carla, cậu… có thể cậu không oán trách cô ta nhưng mình thì có. Nên nếu vậy thì cô ả sẽ phải tìm đến mình chứ?”
Lời của Ivan cũng có lý.
Venere… người phụ nữ cậu từng nhắc đến.
Có lẽ chính là pháp sư Giả Kim Thuật.
Carla thực sự hận cô ta.
Cũng giống như cách cô ta hận Ivan.
“Nếu cô ta phát hiện cơ thể nhân tạo bị lấy mất, chắc chắn sẽ nổi điên lên để tìm kẻ trộm.”
Carla ngước nhìn Ivan.
Gương mặt cậu nhìn từ vị trí trong vòng tay cô...
“…Cậu thông minh hơn vẻ bề ngoài đấy?”
“Thông minh hơn vẻ ngoài à? Câu đó nghe hơi buồn đấy.”
Mà cũng đúng thôi. Người phụ nữ Carla từng gặp có lòng kiêu hãnh rất cao, đến mức chỉ cần một lời khiêu khích cũng đủ khiến cô ta mất kiểm soát.
Với việc không thể chạm vào Ivan và còn bị xử lý dễ dàng như thế, việc cô ta ôm hận là điều dễ hiểu.
“Chúng ta phải tìm bằng được cơ thể nhân tạo. Nếu có nó, chúng ta sẽ có một kế hoạch. Mọi chuyện bắt đầu từ đó.”
“Ừ. Mình sẽ giúp. Nhất định phải tìm ra.”
Vừa chạy, Ivan vừa mỉm cười nhìn xuống Carla.
Kỳ lạ thay, dù bình thường rất ghét bị coi thường, lúc này cô lại không cảm thấy khó chịu chút nào.
Thế nhưng, vẫn trong vòng tay của Ivan, Carla khẽ thở dài.
Khi mọi việc đều do Ivan lo liệu bên cạnh, cảm giác bất lực và chỉ biết nhận lấy sự giúp đỡ khiến cô day dứt.
‘…Liệu mọi thứ có thực sự ổn không? Có thể diễn ra suôn sẻ được không? Mình… sẽ ra sao đây?’
Vẫn trong vòng tay Ivan, Carla đưa mắt nhìn lên bầu trời u ám và tự hỏi.
Nhưng cô vẫn chưa thể tìm thấy câu trả lời.
“Thưa Thiếu gia, dùng đồ được đưa bởi những kẻ không rõ lai lịch thì…”
Đôi môi Kiara khô khốc khi phải thốt lên những từ này.
Rốt cuộc là từ khi nào những thứ kỳ lạ đó đã bám lấy Lucas?
Phòng của Kiara nằm ngay cạnh phòng Lucas, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô nhất định đã biết.
Họ gần như lúc nào cũng bên nhau, kể cả trong lớp. Vậy thì chuyện này xảy ra khi nào?
“Câm miệng đi, Kiara. Đám đó có mục đích riêng khi tiếp cận ta nên mới đưa ta mấy thứ này. Ta đang lợi dụng bọn chúng như cách bọn chúng lợi dụng ta. Con nhãi như ngươi thì biết quái gì về giao dịch của giới thượng lưu hả?”
Kiara im lặng.
Mỗi lần hắn ta nói như vậy, cô lại không thể phản bác.
“Nếu ta khiến được nhà Cascata thuộc về mình hoàn toàn thì chẳng cần phải giành lấy địa vị trong đế quốc nữa. Càng nghĩ càng thấy đây là một cuộc trao đổi hoàn hảo.”
Lucas lẩm bẩm một mình.
Lời nói ấy khiến Kiara lạnh sống lưng.
Trong đó hoàn toàn không có chút tình cảm hay tôn trọng nào dành cho Carla.
Với hắn, cô chỉ là công cụ để đạt được mục tiêu.
Đã có lần cô lo lắng cho hắn nhưng đổi lại chỉ nhận được sự khinh bỉ. Kiara cắn môi, không nói thêm được lời nào.
“Hừm. Ivan đúng là đang đi cùng Carla. Chúng đang lao về phía hang động…”
Trên bản đồ trong tay Lucas, có một điểm đánh dấu Ivan và Carla đang lao nhanh về phía hang Abjeti.
“Kiara. Độ ẩm đang cao đấy. Tỏa ma lực ra đi. Phải tìm được hai đứa đó trước.”
Lucas nở một nụ cười và từ trong mắt lóe lên ánh sắc lạnh.
Đó là một nụ cười thật sự, thật sự đáng sợ.
Trước nụ cười đó, Kiara run lên, cắn môi.
‘Làm sao mà con người lại có thể trở nên thối nát như thế này chứ?’
Cô không thể hiểu nổi.
Lucas vốn chưa từng được xem là người tử tế.
Nhưng từ sau khi Carla để lộ thân phận thật, mất đi một cánh tay và những tin đồn lan ra, sự đồi bại của hắn ngày càng trầm trọng.
“Giờ thì Carla đã trở nên bất lực thế này, ta có thể giẫm đạp lên cô ta như ta muốn. Dù hơi tiếc vì mất một cánh tay, nhưng như thế cũng có thú vui riêng.”
Nhìn Lucas liếm môi và tuôn ra những lời dơ bẩn khiến Kiara lạnh cả người.
Tại sao hắn lại trở thành như thế này...
‘Tiểu thư Cascata…’
Là một người phụ nữ, Kiara cảm nhận rõ bi kịch đã giáng xuống Carla.
Và những bi kịch đang tiếp diễn sau đó.
Cuối cùng, Carla Della Cascata, một người phụ nữ số mệnh phải nằm trong vòng tay của một kẻ dơ bẩn và đê tiện như hắn.
Kiara không thân thiết gì với Carla và cũng chẳng có mối liên hệ nào sâu sắc.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Carla sẽ bị ôm bởi kẻ như Lucas, cô lại thấy thương xót.
Cảm giác rằng số phận của Carla có lẽ còn thê thảm hơn cả cô.
“Mưa rồi.”
Lời nói của Lucas kéo Kiara trở lại thực tại.
Từng giọt mưa đã bắt đầu rơi trên mặt cô.
“Sao lại để ta bị ướt thế hả, con ngu này.”
“E-Em xin lỗi, thưa chủ nhân.”
Vào những ngày ẩm ước và có mưa thì năng lực của Kiara sẽ mạnh hơn.
Cô là người giỏi nhất trong việc dự báo mưa.
Thế nhưng mải suy nghĩ, cô đã để Lucas bị ướt, khiến hắn cau có bước lại gần cô.
—Bộp!
“Ư…ư…”
Kiara cắn môi, cố không bật ra tiếng rên khi bị đá mạnh vào ống chân.
“Tìm chỗ trú mưa đi, Kiara. Ta cực kỳ ghét quần áo bị ướt.”
Kiara lặng lẽ kết ấn tay.
Chẳng mấy chốc, một kết giới trong suốt bao quanh Lucas, những hạt mưa chỉ còn có thể lộp bộp trên đó mà không thể xuyên qua.
“Có một cái hang đằng kia. Một nơi không bị mưa rơi vào.”
“Đi đến đó.”
Lucas bước đi trước Kiara.
Kiara vội vàng bước theo sau.
“Thời tiết hôm nay thật dễ chịu, ta thích như vậy.”
Mây đen dày đặc che kín bầu trời khiến không phân biệt được ngày hay đêm.
Những đám mây kéo đến nhanh chóng phủ bóng lên khu rừng.
Gió mạnh quất qua cành lá, và không khí nặng nề đến mức khó thở.
Từng giọt mưa lác đác đã nhanh chóng chuyển thành cơn mưa như trút nước, và Lucas, được bao bọc bởi kết giới chống nước của Kiara, ngẩng lên trời nói như lẩm bẩm.
“Hôm nay, ta sẽ biến con nhóc kiêu ngạo từ nhà Cascata thành của ta. Mưa rơi là để che giấu nước mắt của nó, thật quá hoàn hảo. Tiện thể xử luôn tên dân đen đáng ghét kia…”
Cạch.
Lucas nghiến răng.
“Phải giết nó.”
Kiara buông một tiếng thở dài lạnh giá, ngay giữa cơn mưa nặng hạt.
Những lời bẩn thỉu của Lucas cứ vang lên bên tai, dày vò cô.
‘…Cuộc đời mình, và cả của tiểu thư Cascata. Cả hai đang bị kéo lê vào vũng bùn này.’
Ánh mắt cô hướng về phía sâu trong khu rừng.
Không hiểu sao, Carla và Ivan cũng đang hướng về nơi mà Lucas và cô đang đến.
Nếu Lucas chỉ định mắng mỏ họ thì Kiara chẳng quan tâm.
Nhưng cô hiểu quá rõ rằng mọi chuyện đã đi quá xa.
Và cô, không có một chút sức mạnh nào để ngăn hắn lại.
Gia tộc Servitore vẫn đang dựa dẫm vào nhà Schaiske.
Cô chẳng còn sự lựa chọn nào nữa.