Ngày ấy đang đến, tuy chậm rãi, nhưng lại vô cùng chắc chắn.
Sự thay đổi đầu tiên tôi nhận ra là cơn mỏi mệt rã rời của cơ thể. Tôi không sốt. Ấy vậy mà cơ thể cứ nặng trịch, đến mức việc ngồi dậy cũng trở nên thật nặng nhọc.
“Ồ? Em bỏ lại nhiều thế này.”
Chị y tá đến dọn bữa sáng nói, mắt nhìn chiếc khay trên bàn.
“Em không có khẩu vị ạ...”
“Vậy à... Sắc mặt em trông không tốt lắm. Lát nữa bác sĩ đến kiểm tra, mình nhờ bác sĩ xem cho nhé.”
“Vâng ạ...”
Thấy tôi, người mà mới hôm qua còn thản nhiên đi lại ngoài hành lang, thậm chí còn tự ý ra khỏi khu nhà bệnh động, giờ lại bơ phờ thế này, chị y tá liền nghiêng đầu thắc mắc. Thì cũng phải thôi. Vì mọi người đâu có biết rằng tôi sắp chết.
“Em sốt rồi này.”
Đến lúc bác sĩ tới kiểm tra, tôi đã chẳng còn sức để ngồi dậy khỏi giường. Cánh tay tôi được nhấc lên, một chiếc nhiệt kế được kẹp vào, và con số hiện lên trên màn hình đã vượt quá 39 độ C.
“Sao vậy nhỉ? Hay là bị cảm rồi?”
“Mahiro, hôm qua em có ra ngoài phải không? Chắc là vì thế rồi...”
“Thì, khỏe mạnh là tốt. Nhưng để chắc chắn, mình lấy máu xét nghiệm nhé.”
Một mũi kim tiêm truyền được cắm vào cổ tay tôi, và máu từ đó được rút ra. Tôi có thể thấy chất lỏng màu đỏ đang chảy vào một ống nghiệm thon dài. Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào đó, chị y tá cười bảo: “Em lạ thật đấy.” Chị nói rằng người bình thường lúc bị đâm kim tiêm truyền sẽ sợ hãi mà quay mặt đi. Nhưng theo tôi, như vậy chẳng phải là ngược lại sao? Người ta sợ hãi là vì không biết lúc nào kim sẽ đâm vào. Sợ hãi là vì không nhìn rõ thứ đang đâm vào mình. Nếu đã vậy, thà cứ nhìn thẳng vào nó còn hơn là quay đi.
Đối với tôi, cái chết chắc cũng vậy. Thay vì không biết lúc nào mình sẽ chết, việc có thể chờ đợi ngày đó đến như thế này lại tốt hơn. Như vậy, chắc chắn sẽ không đáng sợ.
“Không sao...”
Khi bác sĩ và y tá đã rời đi, tôi một mình thì thầm trong phòng.
Không sao đâu, không sợ đâu. Từ trước đến nay, mình vẫn thường một mình mà. Nên sẽ ổn thôi.
“Thật sao?”
Một giọng nói từ đâu đó vang lên. Ngài đã đến từ lúc nào nhỉ? Tôi quay mặt sang phải, và thấy bóng dáng ngài Thần Chết đang đứng bên cửa sổ.
“Ngài Thần Chết...”
“Trông cô mệt mỏi quá nhỉ.”
Lòng bàn tay lạnh ngắt của ngài Thần Chết áp lên trán tôi. Cái lạnh ấy lại dễ chịu đến mức tôi bất giác mỉm cười. Thấy ngài hỏi “Sao thế?”, tôi chỉ đáp “Không có gì,” rồi thấy ngài khẽ nghiêng đầu.
“A...”
“Mahiro này.”
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, cắt ngang lời ngài Thần Chết định nói. Chị y tá vừa rời khỏi phòng lúc nãy lại tất tả bước vào.
“Chỉ số viêm của em hơi cao một chút. Nên chị sẽ cho thêm thuốc vào bình truyền nhé.”
Chị y tá dùng một ống tiêm, thành thạo bơm thuốc vào giữa đoạn dây truyền.
“Nếu thấy mệt thì cứ bấm chuông gọi y tá nhé. Chị sẽ quay lại xem tình hình sau, em phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng đấy.”
Chắc hẳn chỉ số của tôi tệ lắm, thấy chị y tá lo lắng dặn dò, tôi cố nhếch mép đáp lời để chị không phải lo lắng: “Em biết rồi ạ.” Không biết trông mình có giống đang cười thật không.
Nhưng không hiểu sao, chị y tá lại nhìn vẻ mặt đó của tôi rồi mỉm cười một cách buồn bã, đoạn rời khỏi phòng.
“Này, ngài Thần Chết.”
“Chuyện gì?”
Câu hỏi mà tôi đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần này, có lẽ cũng sắp đến hồi kết rồi.
“Sắp đến rồi, phải không ạ?”
Dù là nghĩ về số ngày còn lại, về cơn mỏi mệt rã rời này, hay là phản ứng của chị y tá, tôi đều biết rằng sinh mệnh của mình đang đến gần hồi kết.
Chắc chắn, sắp tới, tôi sẽ...
Nhưng ngài Thần Chết không nói gì cả. Tôi biết mà, đó là điều không được phép nói. Nhưng...
“Này, ngài Thần Chết.”
“...Chuyện gì?”
“Khi thời khắc đó đến... ngài hãy hoàn thành trọn vẹn công việc của mình nhé.”
“...”
Sau một thoáng im lặng, ngài Thần Chết gật đầu: “Phải.”
Ngài chợt nhận ra bàn tay mình sắp đưa lên chạm vào gáy, rồi vội vàng nhét nó vào túi.
Nhìn dáng vẻ đó của ngài, tôi bất giác bật cười.
Em sẽ ổn thôi, nên ngài hãy dùng chính đôi tay của mình để kết thúc tất cả.
Tôi biết rằng cái chết của mình là điều không thể thay đổi.
Nếu đã vậy, ít nhất vào giây phút cuối cùng, em cũng muốn được ở trong vòng tay của người mình yêu, phải không?
“Hứa nhé.”
Khi tôi đưa ngón út ra, ngài Thần Chết ngập ngừng một chút, rồi cũng khẽ móc ngón út của mình vào.
Và rồi ngày hôm sau, ngày ấy cuối cùng cũng đã đến.