Tôi giật mình mở mắt.
Một cảm giác mơ hồ như vừa tỉnh dậy giữa giấc mộng dài.
Nắng hắt vào qua những ô cửa sổ lớn với chấn song hình vuông. Không gian tràn ngập bởi một thứ ánh sáng vàng như mật ong.
Trên đầu tôi, quạt trần quay phần phật phát ra thứ âm thanh rin rít ong cả thủ.
Những tiếng bàn tán xì xầm.
Những tiếng lật giấy xột xoạt.
Trước mặt tôi là tờ giấy mở sẵn với hàng đống kí tự loàng ngoằng.
Trên tay tôi là cây bút bi xanh còn đang bật ngòi.
Tôi bắt đầu thở dốc.
Đầu quay cuồng, tôi cảm tưởng như thể mình sắp ngã lăn ra sàn bất cứ lúc nào.
Tôi liền nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
Thế rồi, một giọng nữ đầy uy lực vang lên rạch ngang cái bầu không khí đang căng như dây đàn.
“Trật tự! Còn năm phút nữa hết giờ làm bài!”
Nghĩ kĩ lại thì,
Lời thông báo đi kèm với tiếng gõ cồm cộp của cây thước gỗ xuống mặt bàn kia có gì đó thật quen thuộc...