Tham Vọng Những Loài Hoa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Vì sao và đom đóm.

(Hoàn thành)

Vì sao và đom đóm.

caroranchan

Nỗi sợ hãi vì tỏ tình thất bại làm cho một gã thanh niên quyết định đi lính, bỏ lại người mà anh ta thầm thương trộm nhớ. Trở về sau hai năm, chàng trai không ngờ rằng mình lại được gặp đúng người con

1 534

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

(Hoàn thành)

Mẹ kế của Bạch Tuyết!

Yume_chan

Câu chuyện cổ tích nổi tiếng Bạch Tuyết và bảy chú lùn được kể lại qua góc nhìn của bà mẹ kế "độc ác".

2 750

Nói với em

(Hoàn thành)

Nói với em

Vuio

Vì truyện hơi ngắn nên không có tóm tắt nhiều, mọi người vào đọc sẽ biết.

1 426

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

(Hoàn thành)

Khi Cơn Mưa Tuyết Ngừng Rơi

Phong Linh

Quá khứ là điều ai cũng biết, còn tương lai thì chẳng ai biết được cả. Mọi giai đoạn của cuộc đời, hầu như ai cũng sẽ nuối tiếc khôn nguôi những chuyện xưa cũ và lo lắng bất an về điều sẽ xảy ra tiếp

3 723

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

(Hoàn thành)

[Oneshot] Nhà vua xứ Marot

Victor Niji

Và nó sẽ không bao giờ kết thúc.

1 467

Lẫy

(Hoàn thành)

Lẫy

langsat

Một bi kịch kéo dài từ đời này qua đời khác, cuốn những số phận lạ lùng về chung một mối. Có sự bình an hay một tương lai tươi sáng nào cho một thế giới mục rỗng đã đến nước điêu tàn?

15 2040

Hồi Hai: Món quà bất đắc dĩ, chị gái vô tư lự và Boeing 777 - Khúc đệm thứ nhất

Tôi giật mình mở mắt.

Một cảm giác mơ hồ như vừa tỉnh dậy giữa giấc mộng dài.

Nắng hắt vào qua những ô cửa sổ lớn với chấn song hình vuông. Không gian tràn ngập bởi một thứ ánh sáng vàng như mật ong.

Trên đầu tôi, quạt trần quay phần phật phát ra thứ âm thanh rin rít ong cả thủ.

Những tiếng bàn tán xì xầm.

Những tiếng lật giấy xột xoạt.

Trước mặt tôi là tờ giấy mở sẵn với hàng đống kí tự loàng ngoằng.

Trên tay tôi là cây bút bi xanh còn đang bật ngòi.

Tôi bắt đầu thở dốc.

Đầu quay cuồng, tôi cảm tưởng như thể mình sắp ngã lăn ra sàn bất cứ lúc nào.

Tôi liền nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.

Thế rồi, một giọng nữ đầy uy lực vang lên rạch ngang cái bầu không khí đang căng như dây đàn.

“Trật tự! Còn năm phút nữa hết giờ làm bài!”

Nghĩ kĩ lại thì,

Lời thông báo đi kèm với tiếng gõ cồm cộp của cây thước gỗ xuống mặt bàn kia có gì đó thật quen thuộc...