Bên ngoài, trời tối om. Gió hiu hiu thổi từ hướng thành phố.
Sau bữa tối, Anh Đào ngả lưng lên cái ghế sofa trong phòng khách. Trên chiếc bàn nước trước mặt cô bày la liệt một đống dụng cụ y tế và hàng loạt thứ thuốc mà tôi chẳng thể gọi tên. Cô nhìn chăm chú vào chiếc kim tiêm chứa đầy dung dịch trong suốt màu vàng rồi ngáp dài một hơi. Tháo chiếc kính dày cộp của mình ra, Anh Đào nhay nhẹ hai bên thái dương. Nếu không nhầm thì đây là lần đầu tiên tôi thấy cô lộ rõ vẻ mệt mỏi như vậy.
Theo kế hoạch, tối nay tôi sẽ bắt đầu chuyến hành trình trở về quá khứ. Đúng như suy đoán, Anh Đào quả thật đang rất vội. Theo những gì cô ấy nói, do cản trở về mặt kĩ thuật nên thiết bị du hành thời gian ở thời điểm hiện tại chỉ có thể “nhảy” tối đa là ba năm. Vì vậy Anh Đào không thể bỏ lỡ cơ hội này, càng chậm chễ thì càng nhiều rủi ro, vả lại có vẻ cô cũng chẳng thể chờ thêm được nữa. Mọi thứ đã đến quá gần tầm tay của cô, và giờ là lúc để kết thúc nó.
Không tránh khỏi cảm giác bồn chồn, tôi trèo xuống khỏi chiếc ổ quen thuộc và hướng tới phòng bếp, nơi có Anh Thảo.
Tiếng bát va vào nhau lách cách xen lẫn tiếng nước chảy xối xả. Tiếp đến là mùi xà phòng thơm phức sực vào mũi. Anh Thảo đứng đó trong chiếc tạp dề màu hường, thoăn thoắt dựng từng chiếc đĩa lên giá.
“Anh đấy à?”
Nhận ra sự hiện diện của tôi, cô liền lau đôi bàn tay đang ướt sũng nước vào chiếc khăn treo trên tường. Xong xuôi cô tiến tới và nhấc tôi đặt lên bàn.
“Anh không phải đi... nếu anh không muốn...” Anh Thảo nhìn tôi đầy ái ngại.
Tôi lắc đầu. Có thể lúc trước tôi chưa thực sự chắc chắn vào quyết định của mình, nhưng giờ thì khác.
Anh Đào đã đề cập tới việc tôi có tên trên chuyến bay định mệnh kia, và cô còn khẳng định chắc như đinh đóng cột cái thông tin đó. Và tôi nghĩ Anh Đào cũng chẳng có lí gì để bịa ra chuyện này.
Nhưng chính điều đó đã nảy sinh ra một vấn đề khác.
Bởi lẽ, tôi chưa từng đi máy bay và cũng không có ý định làm thế. Thậm chí trước khi báo chí rầm rộ đăng tin về vụ mất tích, tôi chẳng mảy may biết tới sự tồn tại của chiếc Boeing 777 ấy chứ nói gì đến việc ghi tên mình lên chuyến bay. Nhưng tôi không đề cập về chuyện này với Anh Đào, bởi cô vẫn cho rằng tôi có tên trong danh sách hành khách vì tôi đã chủ động mua vé.
Trong đầu tôi hiện lên hàng đống giả thuyết. Lẽ nào tôi bị mộng du và vô thức đặt vé máy bay? Hay do lỗi của hệ thống đặt vé? Càng nghĩ càng thấy vô lí...
Chính điều đó đã dấy lên trong lòng tôi một nỗi hồ nghi.
Người ta thường nói: Sự tò mò giết chết con mèo.
Nghe thật trớ trêu, nhưng có lẽ cảm giác của tôi lúc này không chỉ đơn thuần là tò mò. Hơn cả thế, tôi cảm thấy mình có trách nhiệm tìm hiểu cho ra nhẽ mọi chuyện.
Vậy uẩn khúc ở đây là gì?
Liệu có nên đưa ra quyết định dựa trên cảm tính?
Tôi không biết nữa.
Rồi chẳng biết từ lúc nào Anh Thảo giơ tay ra, cô nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của tôi. Hành động đó làm tôi cảm thấy mình chẳng khác gì một con pet, nhưng quái gở là nó thật dễ chịu...
“Vậy thì... anh cứ yên tâm mà đi... Tôi sẽ không để anh phải thiệt thòi nữa đâu...”
Anh Thảo nói với giọng chắc nịch. Cô quả là một cô gái tốt bụng. Có lẽ đã rất lâu rồi tôi mới thấy ai đó quan tâm tới mình như vậy. Dù tự nhủ rằng, Anh Thảo sẽ sẵn sàng đối tốt với bất cứ ai cô gặp, nhưng tôi vẫn thấy ấm lòng.
“Mà... không biết chị tôi có để anh vào phòng thí nghiệm không nữa?” – Anh Thảo gãi má trầm tư – “Chị ấy không bao giờ để ai ngoài tôi vào đó cả... và cũng dặn tôi không được làm thế.”
Theo tôi, Anh Đào làm vậy cũng không phải quá kì lạ. Có lẽ đơn giản là vì cô muốn giữ bí mật về những thứ mình đang sở hữu dưới tầng hầm của ngôi nhà này. Dù sao chúng đều là những phát minh có thể làm thay đổi thế giới chỉ trong một tích tắc, bởi vậy nếu để lộ ra ngoài, chắc hẳn sẽ tiềm ẩn không ít rủi ro.
Anh Thảo chợt ngẩng lên nhìn trần nhà, giọng trầm ngâm.
“Mà... thực ra căn phòng đó có gì đó khá kì lạ. Ừm... do cách bài trí đơn điệu chăng? Hay gọi là tẻ nhạt. Tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào nữa...”
Có vẻ Anh Thảo đang cố miêu tả căn phòng kia cho tôi nhưng lại không tìm được từ nào thích hợp cả. Cách Anh Thảo nói làm tôi cảm giác như thể cô có ẩn tình gì đó chẳng thể phát thành lời...
Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm tới cái phòng thí nghiệm của Anh Đào làm gì. Có được vào đó hay không với tôi cũng chẳng quan trọng, thậm chí được mời có khi tôi cũng từ chối. Ai mà biết được mấy phát minh kì dị của Anh Đào có phát ra thứ bức xạ nào đó có thể xử đẹp tôi trong một nốt nhạc không chứ?
Nói thẳng ra thì tôi muốn tránh xa rắc rối hết mức có thể.
Thế rồi...
“Tàu chuẩn bị rời ga. Đi thôi nào!”
Anh Đào đột ngột xuất hiện. Cô đứng dựa vào cửa nhìn em gái, miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt thì không.
Khựng lại một khắc như muốn xác nhận gì đó, rồi Anh Thảo gật đầu và chầm chậm nhấc tôi lên đặt vào đôi bàn tay đang xòe sẵn của chị mình.
“Chúc may mắn!” Cô không quên nhắn vài lời.
Tấm lòng của Anh Thảo tôi xin nhận. Mặc dù tôi mong rằng mình sẽ không cần phải dùng đến may mắn để giải quyết những vấn đề như thế này.
Anh Đào chỉ gật đầu một cái rồi quay gót đi thẳng. Yên vị trên tay cô, tôi chợt nhận ra nó đang run nhè nhẹ.
Rẽ phải ở căn bếp, Anh Đào sải bước trên dãy hành lang lạ hoắc. Ánh sáng mập mờ phát ra từ những chiếc đèn treo tường kiểu Âu cũ kĩ kết hợp với màu sơn xanh cổ vịt tạo nên một cảm giác lạnh lẽo và tối tăm cho nơi này. Tuy rằng đã ở trong căn nhà này được một tuần nhưng tôi chưa một lần đặt chân qua đây. Tôi không hứng thú gì với việc khám phá căn nhà và cũng chẳng có lí do để làm vậy.
Đến cuối dãy hành lang là một cầu thang đi xuống, nó dẫn thẳng tới cánh cửa màu trắng đã tróc sơn đang đóng kín mít. Tiếng cọt kẹt phát ra theo mỗi nhịp bước.
Anh Đào đẩy cửa bước vào. Căn phòng tối thui. Lập tức sộc vào mũi tôi là hỗn hợp mùi của mốc, khói, bụi, hạnh nhân và gỗ. Dù cảm thấy quen thuộc, tôi vẫn không tài nào nhớ nổi đó là mùi hương của thứ gì.
Cô lọ mọ, tiếng công tắc bật đánh “tách” một cái. Bóng đèn sợi đốt treo lơ lửng giữa trần nhà lập tức phát ra thứ ánh sáng đặc trưng.
Đó là một căn phòng nhỏ, bốn bề là các giá sắt chứa chật ních sách. Tường và trần nhà đầy những vệt loang lổ. Có nhiều quyển sách đã ngả sang màu ố vàng nhưng nhìn chung tình trạng có thể thấy chúng được bảo quản khá tử tế. Giữa căn phòng là chiếc ghế đậu đặt bên cạnh bàn nước thấp có mặt thủy tinh.
Anh Đào đặt tôi lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế. Cô chỉ tay về phía mấy cái giá sách ở góc phòng.
“Phòng thí nghiệm ở đằng sau chỗ này thôi, nhưng tôi nghĩ anh không nên thấy thì hơn. Chúng ta sẽ bắt đầu ở đây luôn.”
Đúng là có chút miễn cưỡng, nhưng miễn điều đó không làm ảnh hưởng tới chuyến đi, tôi sẽ không thắc mắc gì cả. Giờ mọi thứ đều do Anh Đào sắp đặt, tôi chỉ nghe theo thôi.
“Về thiết bị du hành thời gian thì thực chất tôi sẽ không gửi cả cơ thể của anh về quá khứ, việc đó quá phức tạp và rườm rà, với cả tôi cũng chưa đủ khả năng làm việc đó...” - Anh Đào rút ra từ trong túi áo một ống tiêm - “... nên tất cả những gì tôi có thể làm là gửi ý thức của anh trở về quá khứ. Anh có thể yên tâm là mình sẽ ổn thôi, ít nhất thì tôi sẽ làm hết sức để giữ cho anh lành lặn.”
Nói rồi cô đẩy một chút dung dịch ra khỏi kim tiêm.
“Cùng lắm là mất ít chất xám thôi.”
Hả?! Này, khoan! Cô vừa nói gì cơ?
Tôi nhảy dựng lên.
Thế nhưng cô ta chẳng mảy may để tâm mà còn phớt lờ thẳng phản ứng của tôi.
“Để tránh tình trạng choáng váng khi du hành thời gian, tôi sẽ tiêm cho anh một liều thuốc mê. Anh biết đấy, tôi không muốn anh nôn ra bất kì cái gì trong phòng thí nghiệm đâu.”
Tôi gật đầu một cách miễn cưỡng. Thấy vậy Anh Đào liền tóm lấy tôi.
“Nói chung là tôi sẽ gửi anh về gần khoảng thời gian chiếc máy bay mất tích nhất có thể. Tất nhiên không tránh khỏi việc xuất hiện sai số, nhưng yên tâm tôi sẽ làm hết khả năng của mình. Anh sẽ có tất cả bốn mươi tám giờ trước khi nhận thức quay trở về hiện tại. Những thông tin cần thiết tôi cũng phổ biến cho anh rồi. Hãy nhớ rằng việc của anh là đặt chân lên chuyến bay ấy chứ không phải tìm cách dừng chuyến bay.”
Một cảm giác rùng mình ghê ghê chạy khắp khi cô đâm kim tiêm vào. Chỗ tiêm nhói lên, tôi có thể cảm thấy dòng dung dịch đang từ từ chảy vào cơ thể mình.
“Xong rồi.” - Anh Đào thông báo và rút ống tiêm lại - “Giờ còn chờ thuốc ngấm nữa thôi.”
Căn phòng nhỏ không có đồng hồ, Anh Đào cũng không mang theo di động, thành ra chẳng thể nào theo dõi được thời gian.
Chúng tôi cứ ngồi đợi mà chẳng biết bao lâu đã trôi qua. Anh Đào trông có vẻ đã mất kiên nhẫn. Ngồi ngả ngốn trên chiếc ghế đậu, chốc chốc cô lại đảo mắt quanh căn phòng một lượt như muốn tìm gì đó. Tôi đoán cô cũng đang hồi hộp giống mình.
Thế rồi, như để phá tan cái sự im lặng đang dần trở nên căng thẳng ấy, Anh Đào lên tiếng.
“Thực ra chuyện đã đến nước này, tôi cũng không muốn giấu giếm nữa...” - Cô vuốt lại nếp áo và ngồi dậy một cách thẳng thớm - “Sự thật là, tôi đã nói dối anh vài chuyện.”
Ồ... Tôi thực sự không ngờ tới chuyện này.
Giá như giọng điệu bớt mỉa mai thì tốt, nhưng thực sự tôi bất ngờ trước hành động của Anh Đào.
Nếu thật vậy thì những nghi ngờ của tôi không phải là vô căn cứ. Tuy nhiên giờ đây nó không phải vấn đề gì quan trọng cho lắm. Tôi có chút ngạc nhiên khi cô ấy tự nhiên thú nhận chuyện đó vào lúc này. Nhưng để làm gì chứ? Đằng nào tôi cũng đồng ý tham gia vào kế hoạch của cô ấy rồi kia mà...
Giọng Anh Đào cứ lên xuống bất chợt. Cô chỉnh lại gọng kính của mình cho ngay ngắn.
“Thực ra tôi đã nhắm đến anh từ lâu rồi... À, không, không phải thế. Ý tôi là, khi tìm hiểu thông tin về những hành khách trên chuyến bay và nhìn thấy anh, tôi đã có ý định nhờ anh tham gia vào kế hoạch này, một cách lịch sự. Anh biết đấy, một buổi gặp mặt đầy thiện chí ở quán cà phê nào đó là cái mà tôi hướng tới.”
Thật là một lời biện hộ thú vị - tôi thầm nghĩ.
“Vấn đề là vào ngày mùng 3 tháng Tám... Anh nhớ hôm đấy không? Cái hôm tôi đâm anh ấy...” – Anh Đào gãi má – “Ban đầu thì đấy đúng là tai nạn thật. Tôi chỉ vô tình đâm phải anh thôi. Vô tình! Thề với anh đấy là vô tình.”
Cô nhắc đi nhắc lại thế làm gì? Dù vô tình hay hữu ý thì cô cũng đâm tôi rồi, nên tôi sẽ không bàn luận về chuyện này nữa... Cái tôi quan tâm là những gì xảy ra sau đó kia.
Anh Đào lại tiếp tục trình bày, mắt chớp chớp tỏ vẻ vô tội.
“Thực ra sau khi bị đâm anh chỉ bất tỉnh chứ không bị nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng anh biết đấy, việc đó đã làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của tôi. Ban đầu tôi định từ từ tiếp cận và tạo mối quan hệ tốt với anh, nhưng sau vụ đó, mọi việc bắt đầu diễn ra theo chiều hướng xấu. Đã xấu thì cho xấu một thể, tôi nghĩ vậy.”
Này, khoan đã. Cái lí lẽ vớ vẩn gì vậy!? Khoan...
“Mà có lẽ lúc đấy tôi hơi hoảng nên đã suy nghĩ không được thấu đáo.”
Thực ra thì “không được thấu đáo” là một tính từ khá nhẹ nhàng để diễn tả trường hợp này.
Nhưng, tôi có thể hiểu phần nào. Có lẽ Anh Đào lo sợ vụ tai nạn sẽ làm ảnh hưởng tới khả năng lôi kéo tôi tham gia vào cái kế hoạch của mình. Nghĩ lại thì, nếu được ai đó nhờ vả làm việc gì sau khi chính người ấy đã đâm mình nhập viện, chắc hẳn không phải ai cũng sẵn sàng nói câu đồng ý.
“Còn việc cơ thể của anh bị biến mất thì thực ra là cố tình đấy.” – Anh Đào nói rất thản nhiên – “Tôi đã lập trình để cỗ máy dịch chuyển tự vận hành, làm giả cho giống một sự cố ngoài ý muốn. Vì vậy kể cả em gái tôi không vô ý động vào cỗ máy thì mọi chuyện vẫn sẽ xảy ra thôi nên anh đừng trách con bé làm gì. Mà cũng may là con bé không làm xáo trộn kế hoạch. Tất nhiên tôi cũng ném hết tư trang theo cơ thể khổ chủ luôn để tránh rắc rối.”
Cô gái mặc áo blouse trắng liền chắp hai tay lại với nhau, nhìn tôi chằm chặp.
“Tôi thì phải vận hành thiết bị nên không thể đi đâu được. Nếu quỹ thời gian chỉ có hai ngày thì trừ khi là người đã có tên trên chuyến bay, không thì tôi không nghĩ sẽ có cách nào để đặt chân lên đó mà không làm ảnh hưởng tới chuyến bay, tức là khiến nó khác đi so với dòng thời gian gốc. Trong tất cả các trường hợp, anh là đối tượng duy nhất khả thi. Không ai khác. Không thể là ai khác.”
Trong tất cả các trường hợp, ý cô là sao?
Nói những lời khó hiểu như vậy chẳng thể giải quyết được gì cả.
Tôi cũng không còn muốn quan tâm nữa.
Sau cùng Anh Đào cười nhếch mép một cái, cô xua xua tay.
“Nói chung tất cả mọi chuyện là như vậy. Cái gì cần nói tôi cũng nói hết rồi, tuy không biết bây giờ anh đang có suy nghĩ gì, nhưng tôi vẫn mong anh hãy giúp tôi lần này.”
Anh Đào nói mà giọng tỉnh bơ khiến tôi cho rằng cô thú nhận tất cả chuyện này không phải do mặc cảm tội lỗi hay cái gì đó tương tự.
Nhưng cô ấy nói ra là tốt rồi – tôi nghĩ vậy. Điều đó đã phần nào làm vơi đi những nỗi thắc mắc bấy lâu nay của tôi. Tuy vậy, dù đã sáng tỏ hơn một chút, con đường phía trước vẫn thật mờ mịt.
Tại sao mình lại có tên trên chuyến bay? Tôi chẳng hề hay biết, và giờ tôi phải tìm hiểu cái đó trước tiên. Dù thế từng đó vẫn chưa đủ để khép lại bí ẩn.
Mà hình như thuốc bắt đầu có tác dụng thì phải? Mắt tôi trở nên nặng trĩu và tôi vừa ngáp một cái...
Nhưng dù sao, khi quay trở về từ quá khứ, tôi quyết định sẽ không dính líu gì tới Anh Đào nữa. Cô đã gây ra cho tôi quá nhiều rắc rối. Đồng thời tôi sẽ tránh xa tất cả mọi thứ liên quan tới chuyến bay định mệnh ấy. Với tôi, đó sẽ là kết thúc cho tất cả những chuyện này.
Còn Anh Đào
Cô đã chờ đợi mòn mỏi suốt ba năm nay. Và cái ngày mà tôi trở về, rất có thể cũng là lúc chấm dứt mọi hi vọng của Anh Đào, hoặc không.
Ngay cả những người lạc quan nhất cũng không thể vẽ ra nổi một viễn cảnh bớt u ám cho chiếc Boeing 777 năm nào.
Ai mà biết số phận chiếc máy bay ra sao?
Có lẽ Anh Đào đã đánh cược rất nhiều vào kế hoạch này chỉ để mong nhận được dù chỉ một tin tốt, để cô có thể tiếp tục hi vọng.
Suy cho cùng, Anh Đào quả là một người kì lạ...