"Anne, tình hình của Shia thế nào rồi?"
Tôi cất tiếng gọi Anne khi thấy cô đang đứng bồn chồn trước cánh cửa phòng Shia.
"Thì... Felicia-sama đã tự khép mình phòng và không có một tiếng động nào cả..."
Anne trả lời đầy lo lắng.
"Vậy à..."
Tôi trả lời ngắn gọn sau khi nghe lời giải thích của Anne và đứng trước cánh cửa phòng cô ấy.
Cốc cốc.
"Shia... Ta có thể vào được không?"
"A... Xin... Xin mời..."
Shia trả lời lúng túng.
"Xin phép làm phiền."
Sau khi được cho phép, tôi mở cánh cửa và bước vào phòng, Shia đang ngồi lặng lẽ trên giường trong căn phòng tối.
"Liệu ta có thể ngồi bên cạnh em được không?"
“...(Gật đầu)”.
Khi được cô ấy gật đầu chấp nhận, tôi đã ngồi bên cạnh cô ấy.
"..."
"..."
Sự im lặng vẫn tiếp tục bao trùm trong căn phòng nơi tôi và Shia đang ở.
Từ khung cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu sáng khắp căn phòng.
"Shia... Em có thể nói cho ta biết điều gì đang làm phiền em?... Và em đang phải đối mặt với điều gì đó?... Xin hãy cho ta biết..."
Tôi thẳng thắn hỏi Shia, người đang cúi mặt.
Tôi không biết liệu cô ấy có trả lời hay không, nhưng tôi sẽ chờ mãi cho đến khi cô ấy nói.
Và rồi...
"Không... Em không muốn nói."
Thật là một điều bất thường, Shia đã từ chối tôi.
Shia, người mà luôn mỉm cười dịu dàng với tôi.
Shia, người mà luôn gật đầu với vẻ mặt thoải mái.
Ấy thế mà... Shia đang phải trải qua những khổ đau ấy...
"Vì sao vậy?"
"..."
"Liệu có phải em nghĩ nếu ta biết về những những gánh nặng đang đeo bám em, ta sẽ thất vọng và vỡ mộng phải không?"
“Ư!...”
Tôi, người đã hiểu rõ nhất những rắc rối mà cô ấy đang gặp phải, chỉ ra chính xác lý do cô ấy không muốn nói.
Đương nhiên, Shia ngạc nhiên nhìn tôi và nín thở.
"Nếu như vậy, đối với ta thì điều đó còn khiến ta buồn hơn "
"À... Không, không phải..."
"Ta chỉ là một người tầm thường như vậy thôi à? Người biết về em, và sau đó cảm thấy vỡ mộng, em nghĩ rằng ta là một người đàn ông hời hợt như vậy sao, và... Em nghĩ ta không thể yêu thương em sao...?!"
"Ah... không! Em không nghĩ vậy! Gil mà em gặp trong kiếp sống thứ hai này, ngài ấy tốt bụng hơn bất cứ ai, ấm áp hơn bất cứ ai, và... ngài ấy... yêu thương một người như em, người không được ai yêu quý...!"
Shia đứng dậy và cầu xin tôi một cách tuyệt vọng trong khi những giọt lệ tuôn rơi từ đôi mắt Sapphire đó
"Hãy nói cho ta nghe, Shia... Ta sẽ không bao giờ cảm thấy thất vọng về em. Vì vậy..."
Tôi cũng đứng lên và nhẹ nhàng ôm cô ấy.
"Hức... Khi em mười tuổi, em đã bị thương..."
Shia bắt đầu nói khẽ khi đang trong lòng tôi.
Tất nhiên, đó là về nguyên nhân gây ra đau khổ cho cô ấy, đó là bởi Sophia, con ả đàn bà hạ đẳng mang danh ‘Thánh nữ’ đó.
Và cô ấy cũng kể về vết thương xấu xí và to lớn trên lưng cô ấy.
"Em... bị một trong những người hầu ép buộc kéo đi, và đưa em đến phòng của Sophia. Tại đó, em đã bị ép buộc, cởi quần áo và bị lột trần trụi..."
"........................"
"Lúc đó, em thầm chí không thể di chuyển do cánh tay của em bị những tên người hầu ấn xuống. Và sau đó, Sophia xuất hiện với sự chế nhạo và nói rằng:”Onee-sama hãy trở thành... vật thí nghiệm của em nhé'..."
Bàn tay của tôi vuốt nhẹ lưng Shia khi vai cô ấy đang run lên.
"Và sau đó... sau đó, tên người hầu đã dùng dao chém vào lưng em! Nhiều lần! Nhiều lần! Dù cho em đã nói là rất đau! Em đã nói dừng lại!"
"Shia..."
"Nhưng chúng không dừng lại! Lưng em, sàn nhà, đã nhuốm đỏ bởi máu của em! ...Sau khi chém như vậy, Sophia sử dụng phép thuật hồi phục lưng của em... nhưng phép thuật của cô ta không hiệu quả nhiều... cuối cùng, em chỉ được chữa trị bởi bác sĩ..."
Ahhhhhhhhhh... Tôi đã cố gắng để kiềm chế được cơn tức giận trong tôi, tôi như muốn mất kiểm soát vật.
Tôi biết Shia đang phải chịu đau khổ vì những vết sẹo trên lưng, nhưng nhìn thấy cô ấy ngoài đời bị tổn thương và đau khổ như thế này...
Bịch
"Shia...!?"
Đột nhiên, tôi bị đẩy mạnh vào ngực và trượt chân ra xa.
"Fufu... Nếu ngài nhìn vào lưng của em thì ngài sẽ hiểu thôi..."
Shia nói như vậy và bắt đầu cởi áo.
Tôi... chỉ lặng lẽ quan sát khung cảnh đó.
Và...
"...Sao? Xấu lắm, phải không?... Đến mức mà ngài sẽ hối hận vì đã đính hôn với em..."
Trên làn da trắng nõn của Shia có dấu vết của vô số nhát dao khắc lên đó.
Làm sao mà chúng có thể làm một việc tàn ác đến như vậy?
"Em... em không muốn... Gil biết về những vết sẹo này...!"
"Nếu là vậy... chỉ cần làm như này, chúng ta có thể dễ dàng lấp đi..."
Bất chợt, tôi ôm Shia từ phía sau.
Mạnh mẽ... phải thật mạnh mẽ...
"Shia... Ta sẽ lấp đầy những vết thương mà em đã gánh chịu. Cả những vết thương trên cơ thể lẫn vết thương trong tim..."
"Ah..."
"Vì vậy, em không hề xấu... Em là một con gái xinh đẹp và tuyệt vời hơn bất kỳ ai trên thế giới này..."
"Ah... ahh..."
Trong căn phòng tối tăm, tôi cứ ôm chặt lấy Shia, người đang run rẩy với những giọt nước mắt lăn dài trên má, cho đến khi tôi có thể lấp đầy hoàn toàn những vết thương trong trái tim và cơ thể của Shia bằng chính trái tim và cơ thể của mình.
===============
Đúng 8h(65p) mỗi ngày nhé ae<(")
Đại loại là tiếng đẩy ra ấy