"A, Ano...... em mang trà đến đây......"
"Shia!"
Người điều khiển xe đẩy đặt đầy ắp trà và bánh trên đó, Shia, đi vào phòng làm việc của tôi một cách rụt rè.
Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng quý giá của cô ấy như vậy, sự tức giận của tôi đối với hai tên hoàng tử trước đó đã tan biến và tâm trạng của tôi đã trở nên tốt hơn.
"Có chuyện gì vậy? Và hơn nữa, Shia làm như vậy là vì lí do gì...?"
Tôi vội vã chạy đến gần Shia và hỏi.
Điều đó có thể để cho Anne hoặc những người hầu khác làm...
"Không, em mới vừa kết thúc buổi học gia sư của mình xong, vì vậy... nếu ngài không phiền, em nghĩ em muốn uống trà cùng Gil, nên..."
"Ufufu... Thiếu gia à, Tiểu thư Felicia muốn tự mình mang trà và bánh cho ngài, vì cô ấy muốn làm điều đó. 'Ta muốn chăm sóc cho Gil, ngay cả những việc nhỏ nhặt nhất nếu có thể', cô ấy đã nói như vậy."
"A-Anne!? Chẳng phải ta đã nhờ chị giữ bí mật này với Gil sao?"
Shia cố gắng ngăn chặn một cách lúng túng khi nghe lời giải thích bất ngờ của Anne.
Ahaha, Shia của tôi thật đáng yêu...
"Shia"
"A... Gi-Gil..."
"Cảm ơn em nhiều. Ta thực sự cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy lòng khi thấy em quan tâm đến ta và muốn làm gì đó cho ta như vậy."
Tôi nhẹ nhàng ôm Shia như vậy và thì thầm với cô ấy.
Thật sự, từ khi gặp Shia, tôi đã luôn hạnh phúc không thể tả được.
"Gil, em cũng vậy... Từ khi mà em hiểu được lòng tốt của ngài dành cho em... Từ khi em gặp lại ngài với tư cách là một hôn thê trong kiếp sống thứ hai này... Trái tim của em đã được trọn vẹn..."
Khi đó, Shia nói thầm vào tai tôi, không để Anne nghe thấy...
"Nghĩ lại thì, ta đã thắc mắc điều này trong một thời gian dài, nhưng có thể nào là ta và Shia đã từng gặp nhau ở đâu đó trước khi chúng ta đính hôn không nhỉ?"
Đúng vậy... Shia đôi khi nói như thể cô ấy đã biết tôi từ trước đây.
Dù tôi đã nhớ lại tất cả những ký ức về nội dung và bối cảnh trong tiểu thuyết của kiếp trước, kể cả những ký ức từ thời thơ ấu khi tôi là Gilbert trong kiếp này, nhưng tôi có cảm giác như không có mối liên hệ nào giữa tôi và Shia...
"Fufu... Không phải vô cớ mà ngài không nhớ… Bởi vì, cái đó là..."
Shia nói như vậy với nụ cười hạnh phúc, và bẽn lẽn kể về cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi và cô ấy...
◇
Câu chuyện bắt đầu từ khi tôi gặp Gilbert lần đầu tiên, khi tôi chỉ mới sáu tuổi.
Vào thời điểm đó, đích thân Hầu tước Pleisted đã cho tôi đi cùng với Sophia trong chiếc xe ngựa, điều đó thật hiếm.
Tuy nhiên, lúc đầu tôi thậm chí còn không biết họ đang đi đâu, và trong suốt hành trình, Hầu tước Pleisted chỉ tập trung nói chuyện và vui đùa cùng Sophia mà không một ánh nhìn hay động tĩnh đến tôi.
Và rồi chiếc xe ngựa dừng lại trước tòa nhà lộng lẫy nhất trong thủ đô hoàng gia... Đúng vậy, chúng tôi đã đến Cung điện Hoàng gia.
Kích thước lớn, khu vườn đẹp và những người mặc trang phục lộng lẫy, đông đúc với các hiệp sĩ và người hầu... Với tôi, người không biết gì về thế giới bên ngoài, tất cả đều rực rỡ như một thế giới khác.
Trong thế giới đó, tôi được Hầu tước Pleisted dẫn đi cùng với em gái Sophia vào trong cung điện và được giới thiệu cho một quý tộc lạ lẫm.
Nhìn Hầu tước Pleisted, người mà tôi chỉ luôn thấy vẻ kiêu căng, lần này ông ta lại có vẻ tỏ ra khiêm tốn một cách bất thường, nên tôi đoán ông ta chắc là người quan trọng mặc dù lúc đó tôi còn rất bé.
Sau vài câu nói giữa Hầu tước Pleisted và người quan trọng đó, họ quay mặt và chú ý đến tôi thay vì Sophia.
Nhưng... Ánh mắt của người quan trọng đó, so với Hầu tước Pleisted, người lẽ ra phải là cha của tôi, nó ấm áp hơn rất nhiều, tôi vẫn nhớ rõ.
Sau đó, khi người quan trọng đó vui vẻ vẫy tay và rời đi, Hầu tước Pleisted để tôi lại nơi đó mà không một lời nói, đưa Sophia đi đến nơi khác.
Tôi không biết phải làm gì, nên đã lang thang khắp trong cung điện.
Khi đó, cung điện trông đáng sợ với tôi như một thứ không thể vượt qua, tôi đã ngồi khóc ở dưới bóng râm của bụi cây ngay bên ngoài cung điện.
Lúc đó...
Tôi đã gặp Gilbert.
"Vì sao cậu lại khóc ở đây?"
Cậu bé đó xuất hiện đột ngột từ phía sau tôi và hỏi một cách thích thú, nhìn tôi bằng đôi mắt màu xám của cậu.
Tôi đã kể cho cậu ấy nghe về việc bị Hầu tước Pleisted bỏ lại đó mà không nói gì, và vì không biết phải làm gì nên tôi đã ngồi ở đó.
Và...
"Vậy à... Vậy thì tớ sẽ đi tìm họ cùng cậu, nên đừng lo lắng nữa! Và... Đây, cho cậu cái này nè!"
Cậu ấy nói như vậy và nắm lấy tay tôi, đưa cho tôi một thứ với một nụ cười tươi.
Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi được ăn một viên kẹo ngọt ngào và tan chảy trong miệng như khiến tôi như lạc vào trong giấc mơ vậy.
◇
"Sau đó, Gil đã tìm thấy Hầu tước Pleisted và Sophia đang đi trong hành lang của cung điện và đưa em quay lại với họ.”
"Như vậy à..."
Tôi cố gắng đào bới lại ký ức khi tôi sáu tuổi, nhưng tôi không thể nào nhớ ra được.
Có lẽ, ký ức đau khổ khi tôi lên bảy tuổi đã phủ lên kí ức hạnh phúc khi cha mẹ tôi còn sống.
"Fufu... Em sẽ không bao giờ quên nụ cười như thiên thần đó của Gil và hương vị của viên kẹo đó... Bởi vì... Đó là lần đầu tiên trong đời, có ai đó đã đối xử tốt với em..."
Thấy Shia cười khi cô ấy nói vậy, tôi chưa bao giờ lại cảm thấy tức giận bản thân mình như vậy.
Tại sao tôi lại quên những kỷ niệm quý giá đó với Shia...
Đối với tôi thời điểm đó, có lẽ nó chỉ là một chuyện nhỏ.
Nhưng... Dù thế nào đi nữa... Tôi vẫn muốn nhớ lại.
"A... Đừng nhìn em như vậy... Đó là khi em còn bé, và dù sao thì Gil cũng đã trải qua những khoảng thời gian đau khổ sau đó. Nếu đã quên thì cũng không sao cả."
"N-Nhưng..."
"Fufu... Và ngoài ra, việc ngài quên như vậy có nghĩa là việc đó chỉ là một hành động tự nhiên, bình thường đối với ngài. Đó là chứng minh rằng ngài là một người thực sự tốt bụng đấy."
Shia nắm lấy tay tôi và hạnh phúc nói như vậy.
Như cô ấy đã nói, vào thời điểm đó, có lẽ tôi làm như vậy là điều đương nhiên.
Nhưng... tôi luôn muốn trở nên đặc biệt với Shia, ít nhất là theo cách của riêng tôi...
"Vì vậy, em thực sự hạnh phúc khi được gặp lại ngài trong kiếp sống thứ hai này... và đính hôn, để tình cảm của chúng ta cộng hưởng... Em thực sự hạnh phúc từ tận đáy lòng..."
"Shia... Ta cũng cảm thấy như vậy... Ta rất biết ơn vì phép màu đã giúp ta gặp được một người con gái tuyệt vời như em..."
Trong khi nhìn Shia với nụ cười tựa nữ thần, tôi nắm chặt bàn tay mảnh mai của cô ấy, không bao giờ muốn buông ra.
đừng hỏi tôi tại sao lại là thiên thần =)) trong raw là vậy