"Chào buổi sáng, Thiếu gia, Felicia-sama."
Khi tôi và Shia bước ra khỏi phòng, vì lý do nào đó mà Maurice và Anne đã đứng chờ sẵn.
Lẽ nào hai người họ đã đứng ngoài đợi chúng tôi suốt cả đêm?
"Chào buổi sáng mọi người. Lát nữa sau khi đã ăn sáng xong, Anne có thể chăm sóc cho Shia được không?"
"Dạ, em hiểu rồi! Hãy để em chăm sóc cho tiểu thư!"
Anne nói như vậy rồi dứt khoát vỗ mạnh vào ngực.
Không ngờ cô ấy lại đầy nhiệt huyết như thế...
"Vậy còn Thiếu gia thì sao?"
"Tất nhiên là ta phải đi làm việc rồi. Vì ta đã bị Shia "ép” phải làm mà."
"Fua!?!? C-cái đó,... cái đó chỉ là..."
"Ahaha!"
"M-mồ! Gil!"
Khi tôi đùa giỡn như vậy, Shia đã giận dữ và đánh nhẹ vào vai tôi.
Ahaha, vì tôi và Shia đã hiểu được cảm xúc của nhau rồi, nên giữa chúng tôi không còn những ngại ngùng như ngày hôm qua nữa, chỉ còn... ừm, thật tuyệt...
"Vậy thì em sẽ chuẩn bị bữa sáng ngay lập tức."
Anne nói như vậy rồi cúi đầu lễ phép, Maurice cũng đồng thời rời đi.
Lúc đó, khi ông ấy bước qua tôi...
"Thiếu gia... chào buổi sáng..."
Maurice nhẹ nhàng vuốt bộ râu trắng và bước nhanh về phía phòng ăn...
... Ông ta có thể đi bình thường thôi cũng được mà.
Nhưng... Ahaha, tôi cũng cần phải cảm ơn Maurice.
Nhờ sự hậu thuẫn của ông ấy từ phía sau, tôi và Shia mới thật sự đến được với nhau.
"Nào, chúng ta cùng đi đến phòng ăn thôi."
"Vâng!"
Tôi nắm tay Shia, người đang nhìn tôi với đôi mắt màu ngọc bích trong veo và hướng tới phòng ăn trong khi mỉm cười với nhau.
◇
"Ugh... công việc tích tụ lại nhiều thật đấy..."
Tôi vô tinh rên rỉ trong khi xử lý từng đống tài liệu trên bàn làm việc.
Mặc dù Đại hội Săn bắn tổ chức ở gần thủ đô và chỉ diễn ra trong ba ngày, thế mà số lượng công việc đã lên đến như vậy rồi...
"Ừm... chắc tôi mở rộng quá nhiều dự án."
Tôi thở dài trong khi khoanh tay lại.
Đúng là, tận dụng kiến thức của mình từ kiếp trước, từ lúc tôi lên tám tuổi, tôi đã tiến hành nhiều dự án khác nhau.
Phát triển và bán ra xà phòng dành cho quý tộc và dân chúng, phát triển phân bón cho nông sản, cải thiện hệ thống kênh nước tưới tiêu trong nông nghiệp, và những gì khác tôi có thể thực hiện được trong thế giới này.
Kết quả là, gia tộc Công tước Brooksbank trở nên vô cùng thịnh vượng và tạo ra một khối tài sản có thể nói là an nhàn trong vòng năm thế hệ tới.
Hơn nữa, cuộc sống của các dân cư trên lãnh thổ trở nên giàu có, cả nông nghiệp, thương mại và công nghiệp đều phát triển mạnh mẽ, và nhờ tôi khuyến khích, văn hóa tự do đã trở thành một phần trong lòng dân chúng.
Mặc dù vậy, vì tận dụng tri thức hiện đại của minh, tôi không thể bỏ qua việc kiểm tra từng dự án, , và kết quả là tôi đã trở thành một người vô cùng bận rộn như thế này.
"Haa,... Có vẻ như tôi cần tuyển thêm nhiều nhân tài xuất sắc để hỗ trợ cho mình."
Dù có ý kiến đề xuất về việc tuyển dụng nhân tài, nhưng nếu làm theo cách của tôi, trong thế giới nơi mà chế độ thừa kế quý tộc chiếm ưu thế, tôi sẽ phải chuẩn bị trước cho việc phải chịu đựng những lời chỉ trích gay gắt và vu khống.
Tại sao lại như vậy? Vì những gì tôi đang làm có thể ảnh hưởng tới lợi ích của đám quý tộc, những kẻ đang nắm giữ quyền lực, và sợ rằng nó có thể làm họ tự đặt súng trước họng mình.
"...Nếu chúng ta xác định rõ vai trò và đưa ra những phản hồi thích hợp, thì cả hai bên sẽ hưởng lợi ích đáng kể chứ nhỉ... Giá mà chúng có thể thấy được điều đó"
Tôi nhìn lên trần nhà trong khi đang thầm nghĩ như vậy.
Chà, tôi cần phải thảo luận riêng về vấn đề này thông qua (người đó)... Trong trường hợp này, tôi cũng có thể thực hiện một khoản vay.
Trong lúc đó...
Cốc cốc
"Thưa Thiếu gia, có hai lá thư từ Hoàng cung được gửi đến đây."
"Từ Hoàng cung?"
Nhận lá thư từ Maurice, tôi ngắm nghía chúng một cách cẩn thận.
Nhưng mà, tại sao lại gửi hai lá thư cùng một lúc... để làm gì vậy?
Tôi mở lá thư và lấy ra.
"Hể!"
Một lá là thư mời tham dự buổi tiệc sắp diễn ra tại cung điện hoàng gia vào tháng sau.
Một lá khác... là chỉ thị cho tôi và Shia để đến cung điện.
"Vậy à... Những tên hoàng tử kia, sao lại ngu đến mức như vậy hả?"
Tôi vò nát cả hai lá thư, nói như vậy rồi ném chúng đi.
Và ngay lập tức, tôi viết một lá thư và niêm phong lại bằng con dấu.
"Maurice, hãy gửi lá thư này ngay lập tức cho Frederica Vương phi Điện hạ. Ta sẽ cho chúng biết điều gì sẽ xảy ra nếu chúng dám coi thường gia tộc Brooksbank này, đặc biệt là ta và Shia."
"Tôi hiểu rồi."
Maurice nhận lá thư và cúi chào trước mặt tôi, rồi biến mất...
Thông thường thì Maurice sẽ biến mất sau khi xong việc… Nhưng mà bản thân Maurice rời đi nhanh như vậy chắc hẳn là ông ấy cũng không chịu nổi
Đúng là vậy.
Hai hoàng tử đó đã triệu tập chúng tôi đến hoàng cung và từ trên cao nhìn xuống chúng tôi, sau đó xin lỗi chúng tôi... không, thậm chí có khi chúng còn không xin lỗi.
Nghĩa là, chúng thậm chí không hiểu tại sao mình phải xin lỗi Shia.
Thật là... Tôi đã thiết lập tính cách nhân vật của hai tên hoàng tử này vào vai “anh hùng yêu thương nữ chính hết mực”, nhưng không ngờ rằng chúng lại trở thành những kẻ ngu ngốc như vậy, không chỉ say mệ con ‘Thánh nữ giả mạo’ kia mà còn dám khinh thường chúng tôi như vậy...
Tôi thực sự hối hận từ tận đáy lòng. Nếu biết trước điều này, lẽ ra tôi đã phải lên kịch bản cho nhân vật kỹ hơn.
Trong khi tôi đang ôm đầu và suy nghĩ như vậy...
*Cốc cốc*
"A... Ano... em mang trà đến ạ..."
"Shia!"
Shia đi vào phòng cùng với một chiếc xe đẩy, trên đó đặt trà và bánh ngọt.