"’Onee-sama, Tiểu Công tước-sama, hai người cũng tới đây à?!”
Khi tôi chuẩn bị đề cập đến một chủ đề vui vẻ, một giọng nói không mấy dễ chịu xuất hiện từ phía sau chúng tôi, làm tan biến không khí vui vẻ của buổi sáng giữa tôi và Shia.
Tất nhiên, người nói là em gái của Shia, "Thánh nữ Giả mạo", Sophia.
"…Ồ Sophia-dono, có chuyện gì vậy?"
Tôi nhìn chằm chằm cô ta rồi hỏi với tông giọng không một chút cảm xúc.
Haah... Thật là không may, tôi không ngờ rằng mình lại đụng phải ả ta khi đang đi dạo với Shia.
"Ufufu, không... tôi cũng đang đi dạo thôi mà. Và rồi tôi thấy hai người đang đi ngang qua, nên tôi mới bắt chuyện với hai người như thế này."
Sophia khẽ cười trong khi che miệng.
"Nhân tiện thì... thật là đáng tiếc cho Tiểu Công tước-sama hôm qua..."
"Hôm qua? Cô đang nói về cái gì?"
"À... trong cuộc thi săn bắn hôm qua, ngài đã vất vả để có thể mang đầu rồng về, nhưng sau đó, Hoàng Thái tử đã mang xác con rồng về..."
"Ah..."
Hóa ra là thế, vậy ý cô ta là tôi đã thua Hoàng Thái tử phải không?
"...Nếu mà trước khi cuộc săn bắt bắt đầu, tôi có thể trao cho ngài ‘Tassel’ của mình thì chuyện này sẽ không xảy ra..."
Sophia giữ lấy ‘Tassel’ của mình và giơ cao lên.
Hmph... Vậy ra cô ta muốn tôi nhận thứ này. Một chiếc ‘Tassel’ màu bạc giống với màu tóc của cô. Cô ta định tự cho mình là trung tâm của vũ trụ này đến bao giờ vậy???
"Vậy sao? Nhờ có ‘Tassel’ mà Shia đưa cho ta, ta đã có thể trở về mà không một vết trầy xước nào từ cuộc săn bắn. Tuy nhiên..."
"Nhưng... nếu như thật sự như vậy, thì tôi đã có thể nhận được nhiều lời khen ngợi như vậy từ Hoàng tử..."
Sophia nói và cố ý chạm nhẹ vào cơ thể tôi.
Vì vậy...
"Huh!?"
"Xin lỗi nhưng, chỉ có Shia mới được chạm vào cơ thể ta."
Tôi gạt tay của Sophia ra khỏi cơ thể mình và tuyên bố lạnh lùng như vậy.
Nếu như đó là tên Gilbert trong tiểu thuyết, chắc chắn hắn ta sẽ vui mừng với tình huống như vậy. Nhưng tiếc thay, hiện tại Gilbert đang là tôi, người chỉ yêu mình Shia mà thôi...
Đối với tôi, cô ta chỉ là một kẻ khiến tôi khó chịu mà thôi.
"...Tiện đây, từ khi nào mà Tiểu Công tước-sama bắt đầu gọi Onee-sama là ‘Shia'?"
"...Ừ, Shia cũng gọi ta là 'Gil'."
"Ufufu, hai người thân mật quá nhỉ."
Sophia che miệng và cười khúc khích.
"Vậy thì Onee-sama à, Tiểu Công tước-sama có biết về... chuyện đó không?"
"Huh!? Sophia!"
Shia vô tình cao giọng với Sophia, cô ta hỏi trong khi nhếch môi.
"Ngài có biết không? Lưng của Onee-sama thực ra là...”
"Dừng lại đi!"
Shia ngắt lời Sophia và hét lên.
À... con khốn rác rưởi này, cô ta đang cố làm Shia đau khổ bằng cách nói cho tôi biết những gì cô ta đã làm với Shia à?...
Cô ta thực sự chỉ là một con ả xấu xa mang danh ‘Thánh nữ’ mà thôi...
"Ufufu... Có vẻ như Onee-sama không thích tôi cho lắm, vậy nên tôi xin phép đi trước. Thế nhưng Tiểu Công tước-sama, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Sophia cúi chào và rời khỏi nơi này.
"...Thực sự, cô ta muốn làm gì khi lại tiếp cận nói chuyện với tôi... thì ra thế này."
"Ah... ah..."
Trong khi tôi đang thầm rủa Sophia sau khi cô ta rời đi, thì Shia đang run rẩy ôm lấy tôi.
Ahh... chỉ vì con khối rác rưởi đó mà Shia của tôi lại hãi như vậy...
"Shia..."
Để làm giảm chút ít nỗi sợ trong lòng cô ấy, tôi ôm Shia vào lòng.
Tôi không muốn hỏi Shia đang sợ hãi điều gì hay tại sao cô ấy lại run rẩy.
Tôi chỉ cứ thế mà ôm cô ấy thôi.
"Gi, Gil-sama... Em... em..."
"Không sao, em không nói gì cũng không sao. Cho dù ả ta có nói gì đi chăng nữa, Shia cũng không cần phải lo lắng về điều đó."
"Ưưu..."
Sau khi tôi nói điều đó, Shia vùi mặt vào ngực tôi và cuối cùng không kìm nén được, cô đã bật khóc.
Tôi muốn khiến Sophia rơi vào tuyệt vọng ngay bây giờ, nhưng trước tiên, tôi phải cứu rỗi trái tim của Shia trước.
Và vì thế...
"Shia... Nào, chúng ta cùng về thôi..."
"...(Gật đầu)..."
Chúng tôi quay trở lại trại trong khi tôi ôm vai cô ấy.
◇
".................................."
".................................."
Trong khi chúng tôi cùng nhau dùng bữa tối sau khi trở lại dinh thự ở thủ đô, chúng tôi vẫn im lặng không một lời.
Cô ấy cắn môi, vẫn cố gắng chịu đựng điều gì đó... Điều cô ấy không muốn tôi biết.
Nếu tôi biết, cô ấy sẽ lại cảm thấy tuyệt vọng và cô đơn như lần trước.
Tất nhiên, với tác giả như tôi, tôi biết những gì cô ấy đang sợ.
"...Xin lỗi, em cảm thấy không được khỏe lắm, vậy nên em xin phép về phòng trước..."
Sau khi nói như vậy, Shia đứng dậy và nhanh chóng đi ra khỏi phòng ăn.
Tôi nhìn Anne với vẻ mặt lo lắng và cho cô ấy đi theo Shia.
"Fuu...!"
Vậy thì... tôi nên làm gì bây giờ...
"... Thiếu gia, tôi không muốn nói điều này, nhưng có lẽ ngài sẽ phải tự giải quyết vấn đề này."
"Ta hiểu... nhưng..."
Nếu tôi cho Shia biết rằng tôi đã biết về vết thương trên lưng cô ấy, có thể cô ấy sẽ bị tổn thương.
Vì vậy, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đợi cô ấy tâm sự với tôi, hoặc cô ấy thức tỉnh sức mạnh của ‘Thánh nữ’, để chữa lành vết thương trên lưng cô ấy...
Nhưng tôi vô cùng uất ức vì đã không thể làm gì hơn, tôi cắn chặt môi mà không quan tâm đến máu chảy ra.
Và rồi...
"Không, Thiếu gia không hiểu gì cả."
"Ư?... Cái quái gì vậy!"
Maurice nói với giọng lạnh lùng mà không chút do dự khiến tôi bật dậy và hét lên.
"Thiếu gia, ngài có biết tại sao mà Felicia-sama lại đau khổ như vậy không?!"
"Ta biết điều đó, ông không cần nói điều đó với ta. Đó là bởi vì Shia không muốn ta biết về vết sẹo sau lưng cô ấy!"
"Nếu vậy, câu trả lời đã có rồi đấy. Ngài hãy cho cô ấy thấy rằng việc ngài thấy những vết thương trên lưng của Felicia-sama chỉ là chuyện nhỏ, không có nghĩa gì đối với ngài, chính là cách duy nhất để cứu lấy Felicia-sama."
"Ưm..."
Sau khi nghe những lời nói bình tĩnh của Maurice, giọng tôi nghẹn lại.
Tôi đã biết... tôi đã biết điều đó Maurice ạ...
"Thật sự à? Ngài có chắc không? Dù vết thương trong lòng Felicia-sama có thể là một vết thương rồi sẽ được lành dần, nhưng ngài thật sự chỉ đứng nhìn cô ấy chịu đau khổ mãi mãi như thế này thôi sao?"
"Ư!... Đương nhiên là không rồi!"
"Nếu vậy, ngài hãy đi đi. Chỉ có ngài mới có thể cứu Tiểu thư Felicia."
"Ừ...!"
Sau khi tôi nghe những lời khuyên từ Maurice, tôi đứng bước dậy và ông ấy chỉ tay về phía lối ra phòng ăn.
Ông ấy đang chỉ đường cho tôi...
Ồ, tôi đã hiểu rồi.
Vậy thì, tôi cũng sẽ làm như Maurice nói.
Tôi... sẽ cứu lấy trái tim của Shia!
"Ta sẽ đi gặp Shia."
"Chúc ngài may mắn, Thiếu gia."
Maurice cung kính cúi chào khi tôi tiến về phía phòng của Shia.
Đoạn này mình định để xưng hô là 'mày-tao' thay vì 'cô ta-tôi' nhưng nghe hơi quá Shia khóc rùi :( Đau lòng quá :(