Tất cả mỹ nhân trong lớp ở ngôi trường mà tôi mới chuyển đến đều đã “qua sử dụng” ~ Này, cậu có biết về『Hội những nạn nhân của Yarisaka-kun』không? ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Phần 1: Dù đã thu hẹp khoảng cách ở lễ hội văn hóa, nhưng tôi vẫn… - Chương 07: Quá khứ của Kijou (Góc nhìn của Kijou)

Tôi sinh ra là con gái duy nhất của một gia đình địa chủ có chút danh tiếng trong vùng. Cha mẹ tôi luôn dịu dàng và rất coi trọng việc học hành, nên tôi lớn lên mà không phải thiếu thốn bất cứ thứ gì kể từ khi còn nhỏ.

Chỉ cần tôi yêu cầu, cha mẹ sẽ mua mọi thứ mà tôi muốn.

— Nhưng, dù còn nhỏ, tôi đã biết rằng điều đó không phải là bình thường.

Tôi có một người bạn rất quan trọng. Tôi quen cậu ấy từ thời mẫu giáo, cậu ấy là một đứa trẻ nghiêm túc, vui vẻ, và chơi cùng cậu ấy thật sự rất vui.

Nhưng rồi, bỗng một ngày nọ, cậu ấy bắt đầu bị bắt nạt.

Lý do là vì quần áo cậu ấy mặc có một chút sờn rách. Bộ quần áo của cậu ấy, đúng là không phải đồ mới, nhưng được giặt giũ cẩn thận, và tôi còn cảm thấy quý mến cậu ấy hơn vì biết trân trọng đồ đạc của mình.

Vì vậy, với tư cách là người bạn thân, tôi đã đứng ra bảo vệ cậu ấy.

“Chúng mình là bạn bè, khi khó khăn thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.”

Nhìn tôi cãi vã với lũ trẻ bắt nạt, cậu ấy lộ ra vẻ mặt lo lắng, nên để cậu ấy không phải bất an, tôi đã cố gắng trấn an rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó tôi đã tỏ ra ngầu một cách không cần thiết.

Vài ngày sau chuyện đó, cha mẹ cô ấy đã đến nhà tôi để bày tỏ lòng biết ơn. Cha mẹ tôi bối rối trước chuyến thăm bất ngờ đó, nhưng khi nghe giải thích xong, họ tỏ ra có phần khiêm tốn, còn tôi thì cảm thấy một chút tự hào.

Nhưng…

Sau khi gia đình cậu ấy rời đi, cha mẹ tôi đã nói với tôi thế này.

“Kijou, con còn phải nghĩ đến tương lai bản thân nữa, nên sau này khi chọn bạn thì phải cẩn thận hơn nữa nhé.”

Lúc đầu, tôi hoàn toàn không hiểu cha mẹ mình đang nói gì, nhưng rồi, hai mắt tôi bắt đầu rưng rưng, tầm nhìn dần trở nên mờ đi, và ký ức về khoảnh khắc đó, đến giờ tôi vẫn còn nhớ rõ như in.

Cuối cùng, dù việc bắt nạt có tạm thời lắng xuống, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian, và rồi chuyện đó lại tiếp diễn.

Nhưng lần này, tôi không còn đứng trước mặt cậu ấy nữa.

Tôi chỉ đứng từ xa nhìn cô gái mình tự nhận là bạn bè với vẻ mặt lo lắng, giả vờ như không nhận ra.

Thời gian trôi qua, ánh sáng trên gương mặt cậu ấy dần biến mất, và dáng hình rạng rỡ ngày nào đã bắt đầu phai nhạt, còn tôi thì vẫn chỉ biết đứng đó, nhìn theo cái bóng của cậu ấy.

…Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn luôn hối hận.

Tôi đã ưu tiên lời dặn của cha mẹ mà vứt bỏ đi thứ bản thân trân trọng nhất.

Tôi cũng đâu khác gì lũ trẻ bắt nạt kia?

Không, có lẽ tôi còn tồi tệ hơn…

Vì đã từng đưa tay ra giúp đỡ một lần, rồi sau đó lại bỏ mặc cậu ấy.

Vì vậy, một đứa như tôi không còn tư cách để nói chuyện với cậu ấy nữa.

Giờ đây tôi và cậu ấy đã hoàn toàn trở thành hai người xa lạ, nhưng rồi một ngày nọ, tôi biết được cậu ấy đã bị Yarisaka nhắm tới.

Tôi nghĩ, lần này mình nhất định phải bảo vệ cậu!

Vì vậy, tôi đã dâng hiến thân mình cho Yarisaka …. với điều kiện là hắn ta không được động đến cậu ấy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“... Phải chăng mình đã thay đổi rồi…?”

Nằm trên giường trong phòng riêng, tôi bất chợt lẩm bẩm. Lựa chọn ngày hôm đó, rốt cuộc có đúng hay không, tôi không cách nào biết được.

Thể xác tôi đã hoàn toàn bị tên khốn đó làm cho ô uế, và tôi cũng tự nhận thức được rằng mình không còn quyền được yêu ai nữa.

Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi đàn ông, và vì thế, mỗi khi nghĩ về tương lai, tôi không khỏi bị giày vò bởi cảm giác bất an không thể chịu nổi.

Nhưng…

(Mình muốn trở thành người có thể giúp đỡ những người đang gặp hoạn nạn.)

— Sâu thẳm trong tim, suy nghĩ đó chính là sự định nghĩa bản thân tôi.

Tôi không muốn lặp lại sai lầm của ngày hôm đó nữa.

Cho dù có phải hy sinh bản thân mình đi nữa.

Nếu có thể cứu được cậu ấy, một người bạn quan trọng của tôi, thì như vậy là đủ rồi.

Vào lúc đó, tôi đã thực sự nghĩ như vậy.