Tất cả mỹ nhân trong lớp ở ngôi trường mà tôi mới chuyển đến đều đã “qua sử dụng” ~ Này, cậu có biết về『Hội những nạn nhân của Yarisaka-kun』không? ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Phần 1: Dù đã thu hẹp khoảng cách ở lễ hội văn hóa, nhưng tôi vẫn… - Chương 09: Quá khứ của Kijou ② (Góc nhìn của Kijou)

『...Cười lên』

…Đáng sợ quá.

Tôi muốn khóc.

Tôi muốn chạy trốn ngay bây giờ.

『Cười đi』

— Nhưng mà, mình làm chuyện này là vì bạn bè cơ mà…

…Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.

『Tao bảo mày cười cơ mà!』

Nhưng có vẻ như tôi đã không làm tốt lắm.

Một bàn tay vươn ra nắm chặt lấy đỉnh đầu tôi từ trên cao, rồi ấn mạnh xuống …. Cùng lúc đó, cơn đau dữ dội ập xuống vùng bụng dưới khiến tôi suýt ngất đi….

『Thế nên tao bảo mày cười lên!』

...

Đúng lúc đó, tôi giật mình tỉnh giấc.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

— Đã lâu lắm rồi tôi mới lại có giấc mơ về ngày hôm ấy.

Hôm nay là một ngày vui, ngày mà tôi cuối cùng cũng đã làm lành được với Sera-chan, vậy mà lại mơ thấy giấc mơ kinh khủng như vậy.

Đưa tay ra chạm vào khóe mắt, tôi nhận thấy vẫn còn những giọt nước mỏng manh đọng lại.

Lại nữa rồi …

….Đã quyết tâm nói lời tạm biệt với con người yếu đuối trước đây của bản thân.

Vậy thì tại sao tôi lại luôn như thế này chứ?

『Hãy nói là mày yêu tao đi!』

『Gọi tên tao và nói ‘Em yêu anh’ đi!』

Giọng nói của hắn ta vẫn còn vang vọng trong đầu, khiến cơ thể tôi run lên bần bật. Dù đã tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, nhưng nỗi sợ hãi từ những cơn đau dữ dội khắp cơ thể vẫn không chịu lắng xuống.

Chắc hẳn là vì đó không phải là tưởng tượng, mà đúng là những gì mà tôi đã thực sự trải qua trong quá khứ, cảm giác khi lần đầu tiên bị một gã đàn ông chạm vào thật đáng sợ, và tôi chỉ có thể biết ngoan ngoãn làm theo những gì hắn sai bảo.

Tôi luôn nghĩ mình là một cô gái có lòng tự trọng khá cao. Là đứa con gái duy nhất của một gia đình có chút danh tiếng trong vùng, tôi luôn chú ý từng ly từng tí đến ngoại hình của mình. Nhưng về mặt tính cách, tôi chưa bao giờ tự nhận là một cô gái dễ thương.

Tôi muốn trở nên thẳng thắn hơn…

…Nhưng thực chất tôi lại là một đứa nhát gan… Ngay cả hôm nay, nhờ có Shimasato-kun dàn xếp, tôi mới có thể mở lời nói chuyện được với Sera-chan.

Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi nhỉ? Nếu việc nói chuyện dễ dàng và chúng tôi đã có với nhau những khoảnh khắc vui vẻ như vậy, thì đáng lẽ tôi nên làm điều đó sớm hơn chứ!

Nhưng chỉ với sức mình thôi, tôi cảm tưởng như bản thân không bao giờ có thể thực hiện được.

Tất cả là nhờ có Shimasato-kun.

…Khi hình ảnh của cậu ấy hiện lên trong đầu, tôi bỗng cảm nhận được cơ thể mình dần dần ngừng run rẩy.

(Shimasato-kun…)

Học sinh chuyển trường là chuyện hiếm có ở ngôi trường làng này của chúng tôi… Nhưng điều đặc biệt duy nhất của cậu ấy cũng chỉ có vậy mà thôi, cũng chỉ là một nam sinh bình thường như bao người khác. Cậu ấy không phải kiểu người nổi bật, và vì tôi vốn vụng về trong giao tiếp, nên dù là bạn cùng lớp, tôi cứ nghĩ rằng chúng tôi sẽ chẳng còn cơ hội nói chuyện nào nữa cả, và thời gian sẽ cứ thể mà trôi qua như vậy thôi.

Nhưng, thực tế lại hoàn toàn khác.

Tất cả những lần chúng tôi từng tình cờ chạm mặt, hay khoảng thời gian cùng nhau chuẩn bị cho lễ hội văn hóa…

Từng chút, từng chút một…

Khoảng cách giữa hai chúng tôi dường như đã được thu hẹp lại.

Cậu ấy không khiến tôi cảm thấy xa cách như những tên con trai khác, và dù tôi có bắt đầu nói chuyện vào những thời điểm kỳ cục hay nói lan man quá lâu, Shimasato-kun vẫn bình tĩnh lắng nghe một cách tự nhiên.

…Nhưng cũng không phải là cậu ấy tạo cho tôi có một cảm giác gần gũi đến khó chịu.

Từ kinh nghiệm thời thơ ấu, tôi đã khá nhạy cảm với những ánh mắt kiểu đó từ đám con trai, nhưng ở Shimasato-kun, tôi không hề cảm nhận được điều gì như thế.

Cậu ấy hiếm khi bộc lộ cảm xúc cá nhân với tôi.

Tôi gần như không biết gì về cậu ấy.

Và chính vì cậu ấy không nói gì, tôi lại càng muốn tìm hiểu thêm về cậu ấy.

(Shimasato-kun…)

Tôi thì thầm tên cậu ấy trong đầu một lần nữa, cảm thấy có một thứ gì đó siết chặt lại sâu trong lồng ngực. Nhưng lạ thay, tôi lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi. Đó là một cơn đau kỳ lạ, nhưng lại mang đến một cảm giác dễ chịu…

…Lần đầu tiên trong đời, tôi không biết, thứ cảm xúc này là gì vậy….?

Thâm tâm muốn nghĩ rằng mình không hiểu gì hết, nhưng kiến thức từ những cuốn sách hay internet lại cản trở mong muốn cố gắng giữ lấy bình tĩnh của tôi.

“Shimasato-kun, tớ thích cậu…”, trong màn đêm tĩnh mịch, tôi vô tình buột miệng thốt ra thành tiếng câu nói ấy.

Nói ra rồi, lại cảm thấy hối hận.

Trong lồng ngực vẫn còn âm ỉ đau nhói, nhưng đâu đó cũng trào dâng một cảm giác ấm áp êm dịu.

Không lẽ nào… tôi đã thật sự thích Shimasato-kun…

— Không, không được, chuyện đó là không thể nữa rồi. Bởi vì Kijou Renka đã bị gã đàn ông tệ hại nhất làm cho vấy bẩn, không còn tư cách để yêu bất kỳ ai được nữa.

Giờ thì tôi đã hiểu được cảm xúc của một thiếu nữ khi yêu, nhưng đã quá muộn mất rồi! Trong đầu tôi hiểu rõ chuyện đó chứ, nhưng vì miệng đã lỡ thốt ra, một cảm giác mơ hồ vốn nhen nhúm ở đâu đó trong một góc trái tim giờ đây càng ngày càng lớn dần lên. 

(Ước gì lần đầu của mình là với Shimasato-kun!)

Ước muốn không thể thành hiện thực ấy lướt qua trong tâm trí tôi.

Nếu là Shimasato-kun, người luôn đối xử với tôi bình đẳng, không một chút vụ lợi toan tính, dù cho tôi có là một tiểu thư nhà giàu ... thì tôi…

(Chỉ hôm nay thôi, xin hãy chỉ hôm nay thôi…Xin hãy cứu rỗi lấy đứa con gái yếu đuối này.)

Tôi lẩm bẩm trong lòng, cho dù chẳng cần phải xin phép ai, nhưng vì cảm giác tội lỗi ấy cứ luôn hiện hữu trong tâm trí, và rồi hình ảnh của Shimasato-kun bỗng chốc lại hiện lên.

“Shimasato-kun, Shimasato-kun …”

Nhắc đi nhắc lại tên cậu ấy nhiều lần, chẳng biết tự lúc nào, tôi dần cảm thấy an tâm hơn và bắt đầu thiếp đi…