Tất cả mỹ nhân trong lớp ở ngôi trường mà tôi mới chuyển đến đều đã “qua sử dụng” ~ Này, cậu có biết về『Hội những nạn nhân của Yarisaka-kun』không? ~

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Phần 1: Dù đã thu hẹp khoảng cách ở lễ hội văn hóa, nhưng tôi vẫn… - Chương 04: Mang tài liệu cho lễ hội văn hóa ①

Buổi quyết định tiết mục cho lễ hội văn hóa kết thúc bằng hình thức: sau khi nghe giải thích sơ lược từ Kijou và xem qua nội dung tờ giấy, mỗi người sẽ viết tiết mục mình mong muốn vào phiếu bầu rồi nộp lại vào cuối giờ sinh hoạt lớp.

Đối với chúng tôi, đây là cách làm cực kỳ tiện lợi và không gây bất mãn gì. Và, có lẽ đối với Kijou, mọi chuyện đáng lẽ cũng sẽ kết thúc một cách có lợi... Nhưng, mục tiêu của cô ta, Yarisaka, đã bị đuổi học, khiến cho toàn bộ kế hoạch mờ ám của cô ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Cho đáng đời!

Sau giờ học, trong lúc đang làm nhiệm vụ trực nhật và đi đổ rác, dòng suy nghĩ của tôi bỗng khựng lại khi đứng trước khu vực đổ rác chung của cả khối.

Và đồng thời, dòng ký ức từ một tháng trước chợt hiện về trong tâm trí.

…….

"Đây là chỗ để rác. Khi trực nhật thì cậu phải mang rác đến đây tập kết nhé.”

Người đã tốt bụng dẫn tôi đi thăm quan một vòng quanh trường để giải thích mọi thứ khi tôi mới chuyển đến và còn nhiều bỡ ngỡ, chính là Kijou.

Một cô gái tốt bụng, chín chắn nhưng hơi vụng về - một người đáng tin cậy, thích lo chuyện bao đồng nhưng luôn giữ khoảng cách với mọi người, nghiêm túc và được các bạn cùng lớp nể phục như một học sinh gương mẫu.

Tôi đã từng nghĩ như vậy …

Phải chăng tất cả sự tử tế lúc ấy đều chỉ là giả dối?

Giờ đây, tôi cảm thấy thật khó để có thể tin tưởng được vào lũ con gái. Bọn họ đều là những diễn viên đại tài, trưng ra cái vẻ ngoài trong sáng thuần khiết chỉ để giấu đi bộ mặt thật ghê tởm của mình phía sau.

…Có thật sự là như vậy không?

Không, chắc chắn là như vậy. Dù gì thì, tôi cũng đã xem những đoạn phim bằng chứng rồi cơ mà.

『Yarisaka, em yêu anh,em yêu anh...!』

——Haa, mình đang nghĩ gì thế này.

Cô ta đã nói đi nói lại như thế còn gì.

『Em không quan tâm đến bất kỳ đứa con trai nào khác ngoài Yarisaka đâu!』

——Xin lỗi vì tôi không có gương mặt đẹp trai như Yarisaka nhé.

Cùng với đoạn ký ức đã phai mờ, chiếc thùng rác đã được đổ sạch giờ đây trống rỗng, giống hệt như tâm trạng của tôi vậy.

Tôi nhẹ nhàng đặt thùng rác về vị trí cũ trong lớp học, rồi vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy muốn hít thở một chút không khí trong lành. Mở cửa sổ ra, tiếng hò hét của các thành viên câu lạc bộ thể thao đang tập luyện trên sân trường vang lên rõ mồn một.

Vì là học sinh chuyển trường, tôi đã cảm thấy ngại ngùng khi phải chen chân vào một cộng đồng đã hình thành sẵn. Nhưng giờ đây, tôi lại thấy hơi hối tiếc vì đã không tham gia một câu lạc bộ thể thao nào đó.

Chắc hẳn nếu vận động cơ thể nhiều hơn, tôi đã không phải suy nghĩ quá nhiều về những chuyện thừa thãi. Hình ảnh những học sinh đang chạy trên sân khiến tôi cảm thấy chói mắt một cách khó chịu.

“.......Ghen tị thật đấy…”, không hiểu sao miệng tôi lại thốt lên những lời đó.

Những lời nói vô tình ấy, chắc chắn chính là cảm xúc thật sự đang ẩn sâu trong lòng tôi. Như muốn đậy nắp lại trái tim đang mơ mộng về một thời thanh xuân như thế, tôi khẽ khép cửa sổ lại... nhưng đúng lúc đó, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, khiến cho một vài tờ giấy ở chồng giấy tờ được xếp trên bàn giáo viên bị thổi bay đi mất.

(...Ôi hỏng bét rồi!)

Tôi vội vàng quay lại nhặt chúng lên.

Và ở đó…

Đúng vào lúc ấy, tôi thấy Kijou đứng đó, với mái tóc dài óng ả cột hai bên đang tung bay trong gió, lấp lánh ánh hoàng hôn trong căn phòng học trống trải buổi chiều tà. Với những ai không biết rõ về cô ấy, đó hẳn là một khung cảnh đẹp đến mê hoặc lòng người.

Bình thường, cô ấy hiếm khi để lộ cảm xúc trên gương mặt thanh tú của mình, nhưng lúc này, Kijou lại mang một vẻ mặt đượm buồn. Vóc dáng của cô thì không chê vào đâu được, nhưng chân tay lại mảnh khảnh và thon thả hơn tôi tưởng tượng... Nhìn cô ấy như vậy, tôi suýt nữa đã nghĩ rằng cho dù có là học sinh ưu tú thì cô cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

Không biết Kijou đã đứng đó từ bao giờ, nhưng khi ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cô ấy liền chậm rãi bước tới gần tôi.

"...Tớ cũng hơi ghen tị đấy. Tìm được thứ mình thích và cùng bạn bè đắm chìm vào một thứ gì đó”, Kijou thì thẩm, rồi nhặt lấy mấy tờ giấy bị gió thổi bay trước tôi. Sau đó, cô quay gót, đặt chúng lại lên chồng giấy trên bàn giáo viên, rồi cố gắng ôm lấy cả chồng giấy nặng trịch đó một mình.

Đúng là hành động đặc trưng cho phong cách Kijou, một người đầy tinh thần trách nhiệm.

...Không, không phải.

Kijou là một con đĩ rác rưởi, bề ngoài chỉ ra vẻ như vậy mà thôi.

Nhưng dù biết rõ điều đó, nhìn một cô gái ôm chồng giấy nặng nề ấy một mình trong tình huống này mà chỉ biết trơ mắt ra nhìn, quả thật có phần không ổn.

"Chia cho tớ một nửa đi."

Nếu vẫn còn coi Kijou là một cô gái xinh đẹp và dễ thương, có lẽ tôi đã không thể đề nghị một cách tự nhiên như vậy.

Nhưng với một đối tượng không còn nằm trong tầm ngắm, một người mà tôi chẳng còn quan tâm, thì mọi chuyện lại khác.

Nếu tôi nói kiểu như "Để tớ giúp" hay tỏ ra tử tế, thậm chí có chút động cơ cá nhân, thì với tính cách của Kijou, cô ấy sẽ từ chối một cách lạnh lùng ngay lập tức. Vì thế, tôi cố tình chọn cách nói hơi cộc lốc một chút.

Kijou có vẻ hơi bất ngờ trước đề nghị của tôi, vẻ mặt thoáng lộ vẻ áy náy, nhưng cuối cùng, cô khẽ gật đầu.

"...Cảm ơn..."

Kijou nhấc phần trên của chồng giấy lên và đưa cho tôi, nhưng đống giấy mà cô ấy đưa tôi dường như ít hơn một chút so với phần còn lại.

(Thật là một cô gái kỳ lạ, luôn quan tâm đến người khác một cách không cần thiết.)

Nhưng tôi biết có nói ra thì cô ấy cũng chẳng chịu nghe đâu, nên tôi chỉ bước tới cửa lớp trước và mở cửa ra.

...Với cả đống giấy tờ như thế này, cô ấy định làm thế nào để một mình ôm hết ra khỏi lớp đây? Ngay cả với một thằng con trai như tôi, việc này cũng không dễ chút nào.

Sau khi để Kijou, với cả hai tay đang ôm một chồng giấy to, đi qua trước, tôi ôm lại đống giấy tờ của mình, đóng cửa bằng một tay, rồi sải bước nhanh một chút để đuổi kịp Kijou, lúc này đang chậm rãi đi trên hành lang, và sánh vai bước cạnh cô ấy.

Kijou thoáng liếc nhìn biểu cảm của tôi, nhưng ngay lập tức quay mặt đi, bắt đầu tiến về phía phòng giáo viên — nơi chúng tôi cần đến.