Tôi đang đi cùng Fujisaki trên hành lang trường.
Trên tay hai đứa là chồng giấy in. Dù tôi đã lấy phần hơn, nhưng lượng giấy Fujisaki đang bê vẫn là rất nhiều. Nếu chỉ đưa cho mỗi người trong lớp một tờ thì không vấn đề gì, nhưng đằng này, bọn tôi phải phát lượng lớn, thành ra cả hai đã mang nhiều giấy đến nỗi ngả cả người về sau.
Giáo viên tiết kinh tế chính trị là người đã yêu cầu mang hộ chồng giấy đó. Bọn tôi được gọi đến phòng giáo viên thông qua một giáo viên khác và thấy chồng học liệu này ở trên bàn. Dù tần suất chưa bằng Shiroyama-sensei nhưng thầy ấy đã lầm tưởng rằng mình có thể tùy ý sai bảo thành viên ban cán sự lớp.
"Tớ thấy hơi khổ nhọc rồi."
“Xin lỗi … ước gì tớ có thể tự xoay sở được."
"Ah không, ý tớ không phải vậy! Tớ sẽ không bao giờ bỏ mặc Ookusu-kun đâu."
Chắc do đột ngột phản ứng, chồng giấy trên tay Fujisaki sắp gần đổ. Thấy vậy, tôi liền vượt lên trước cô ấy để dùng vai đỡ lại.
"Kìa cẩn thận!"
"T-tớ xin lỗi ..."
Fujisaki cẩn thận ổn định lại đầu chồng giấy.
Thật sự thì, mấy nay Fujisaki đã luôn có nhiều hành động khác lạ. Như tông giọng cao hơn bình thường một chút, hay thỉnh thoảng suýt tự ngã, và ánh mắt đảo liếc liên tục.
Lỗi chắc do tôi.
Vì cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thể cho cô ấy một câu trả lời. Có lẽ Fujisaki đã cảm thấy bồn chồn không yên và đang tự hỏi khi nào mình mới nhận được. Dù rằng giờ chưa thể, nhưng chắc chắn một lúc nào đó, tôi sẽ có khi cảm xúc đã ổn định.
"Thầy ấy đâu nhất thiết phải giao cho mỗi bọn mình chứ. Nếu biết có nhiều đến thế này, tớ đã gọi thêm vài bạn khác tới giúp nữa rồi."
"Thầy ấy không để ý đâu. Có khi chỉ nghĩ là 'Mình không thể tự mình làm được, thôi giao cho hai đứa nhỏ đó mang thay vậy.'"
Người thầy này là một giáo viên giỏi, tận tâm với giáo dục. Vì vậy mới chuẩn bị phát lượng lớn học liệu như đây.
Nhưng điều duy nhất cả hai cần ở thầy ấy là có một chút quan tâm hơn đến hai đứa.
"Cậu xem nội dung bên trong chưa?"
"Tớ chưa."
"Nãy tớ có lướt qua, có vẻ là bản sao lại từ một quyển sách tham khảo nào đó. Trông khó đấy, tớ nghĩ có phát cũng không mấy ai nghiên cứu."
“Ehh… Tớ hiểu rồi."
Thầy ấy có hơi chút mọt sách và dễ nổi nóng. Việc thầy ấy cứ dài dòng văn tự rồi nói sang các chuyện ngoài lề chẳng có gì là lạ.
Nhiều người trong lớp thờ ơ vì chúng chẳng có ích gì mấy cho bài kiểm tra. Đối với tôi có nhiều chuyện thú vị, nhưng lại quá dài.
“Ookusu-kun ổn chứ? Tay tớ đang rã rời rồi."
"Không vấn đề gì. Từng này tớ vẫn lo được."
“Okay…”
Cả hai không thể đi nhanh vì chồng giấy đang bê khá nặng.
Bắt đầu một khoảng lặng.
Dù tôi đã cố tìm một chủ đề để nói, nhưng lại chẳng thể nghĩ ra gì cả.
Nếu là bình thường, tôi có thể nói chuyện tự nhiên bất kể một chủ đề gì với Fujisaki. Cô ấy dễ hòa hợp lắm.
Nhưng hiện tại, tôi lại đang khó đối diện với cô ấy.
Fujisaki chắc hẳn cũng vậy, đều cố tìm kiếm một chủ đề để nói nhưng dường như chẳng thể nghĩ ra ngay bất cứ chuyện gì.
Sự im lặng tiếp tục kéo dài, và bọn tôi vẫn còn chút thời gian nữa mới về đến lớp.
Sau khi một nhóm học sinh sôi nổi đang nghỉ trưa vừa đi ngang qua.
“Nè…”
Fujisaki đã phá vỡ sự im lặng và rồi tỏ ra e ngại trước lời đáp lại 'Gì thế?' của tôi.
"Ban nãy ở căng tin cậu đã nói chuyện gì với Enami-san vậy?"
Tôi cứng họng.
Ở thời điểm đó đã có khá đông người chứng kiến. Fujisaki biết cũng dễ hiểu.
“… À là ..."
"Thứ lỗi cho tớ vì đã hỏi kỳ quặc vậy nhé."
"Đâu có ..."
Sayaka mà thấy cảnh này, con bé hẳn sẽ giận tôi lắm.
"Cậu rốt cuộc không thể kể sao?"
Tôi không chắc có nên không, vì đâu thể đi kể hết cho cô ấy được. Nhưng có lẽ cũng nên nói một chút ít gì đó. Tuy vậy, phải cẩn trọng với một chủ đề rất nhạy cảm.
Fujisaki lộ rõ vẻ lo ngại trên gương mặt. Điều đó đã khiến tôi hạ quyết tâm.
“… Tớ đã được nhờ giúp đỡ."
Nói ra rồi.
Tôi liền thầm xin lỗi Enami-san.
"Tớ không thể kể ngọn ngành. Nhưng đã xảy ra một vấn đề khá nghiêm trọng và dường như bằng cách khó hiểu nào đó tớ lại có liên quan, nên cũng không thể cho là người trong cuộc."
“Ra vậy.”
"Bọn tớ đã cùng trao đổi và cậu ấy bảo chuyện đó giờ ổn thỏa rồi."
"T ... tớ hiểu rồi ..."
Vừa nói, tôi vừa nhìn thẳng vào mắt Fujisaki để khẳng định rằng mình không nói dối.
"Thế đấy, không có bất kỳ điều gì sâu xa nào cả. Từ giờ có lẽ tớ sẽ không còn đi cùng hai cậu ấy thêm nữa đâu."
"Tớ có thể hỏi thêm câu nữa được không?"
"Ừ, chắc chắn rồi."
Fujisaki dừng bước, tôi cũng vậy. Nhưng phải sau một lúc im lặng cô ấy mới hỏi.
"Nếu chuyện đó quan trọng đến vậy, tại sao Enami-san lại nhờ cậu giúp đỡ?”
Tôi không thể trả lời. Vì chính tôi cũng không hiểu.
Nhưng tôi biết có lý do đằng sau.
"Có lý do nào không?"
"Không ..."