Thật vô nghĩa khi suy nghĩ về những chuyện ta không biết.
"Cậu cũng vậy, Ookusu-kun.”
“Eh?”
"Bình thường, cậu sẽ không nhận những yêu cầu đó đâu. Với cậu, chúng chắc hẳn khá rắc rối. Tớ biết điều ấy khi nhìn vào cậu. Lý do không chỉ nằm nội dung mà còn ở nhiều phương diện khác."
Một quan điểm chính xác.
Sau khi nghe yêu cầu từ Enami-san ở quán cà phê, tôi đã không từ chối. Tôi cứ bình thản nói "Được thôi" và phản ứng này đã không làm bản thân tôi hay cô ấy bất ngờ gì cả.
"Nhớ lại lần đầu bọn mình được thầy chủ nhiệm nhờ giúp đỡ chuyện Enami-san, lẫn mới tiếp xúc với cậu ấy, hay là cả buổi ăn tối tại nhà ngày hôm đó, tớ đều trông cậu khá khiên cưỡng."
"Không, tớ đâu khiên cưỡng gì ..."
“… Thật tâm, cậu đâu muốn làm nhỉ?"
"… Ừ."
Tôi không sao nói dối được. Cô ấy có lẽ đã nhìn thấu tôi rồi.
"Tớ thấy cậu và Enami-san đều bí ẩn. Có cảm giác cả hai đồng điệu theo một kiểu nào đó vậy."
Cô ấy nhìn dò xét, rồi sau đó chủ động xin lỗi.
Chắc do thấy tôi tỏ ra không thoải mái. Thực ra, Fujisaki đâu cần phải xin lỗi.
Bởi cô ấy chẳng nói sai điều gì.
Những dư tàn từ tội lỗi ngày ấy đã tạo lên con người tôi bây giờ. Bởi vậy, tôi muốn làm nhiều nhất những gì có thể cho không chỉ với Enami-san mà cả mẹ cô ấy.
Người như tôi đâu đâu cũng có. Đó là những con người chưa thể thoát khỏi quá khứ. Mẹ của Enami-san cũng đang bị mắc kẹt như vậy. Dù chẳng rõ tình cảnh, nhưng tôi vẫn ít nhiều đoán được và phần nào hiểu cảm giác của bà ấy.
Tôi không có tư cách gì để chê trách. Vì tôi cũng vậy thôi. Nếu thực sự vượt qua rồi, chắc chắn Fujisaki đã nhận được một câu trả lời chẳng phải đợi đến giờ. Trong thâm tâm, tôi thấy sợ phải bước tiếp.
"Lỗi hoàn toàn là ở tớ mà, cậu đâu cần phải xin lỗi."
Tôi biết rất rõ mình đã khiến Fujisaki phải chịu nhiều cảm giác tiêu cực.
“… Cậu lo được chuyện học hành của Sayaka chứ?"
"Được, tớ sẽ tận dụng những khoảng thời gian trống sắp tới. Đáng lẽ tớ không nên kéo cậu vào chuyện riêng của gia đình."
Và lúc này tôi nhận ra một điều.
Cũng tương tự như việc Enami-san nhờ giúp đỡ. Với chuyện gia đình, người ngoài không nên tham gia.
Nhưng khi nhờ Fujisaki giúp đỡ, tôi lại chỉ tự nhủ rằng cô ấy sẽ đồng ý. Enami-san chắc hẳn cũng nghĩ giống vậy.
“… Ta đi tiếp chứ? Tay tớ bắt đầu mỏi rồi này."
“Ah, Tớ xin lỗi! Đi thôi!"
Do dừng lại nói chuyện mà cả hai vẫn còn cách phòng học một khoảng khá xa. Cứ đi bộ như này khó tránh khỏi làm nhăn hết giấy.
"Tớ sẽ nhớ Sayaka-chan lắm đây."
"Chỉ cần có cậu con bé sẽ đi bất kỳ đâu, nên tớ mong lần sau cậu hãy rủ con bé đi chơi. Sayaka không có nhiều bạn như cậu nghĩ đâu."
“Eh? Kể cả em ấy xinh xắn vậy á?"
"Con bé hành xử như mèo nên thành ra khó gần. Với cả thể nào cũng đã có vài nam sinh đến tán tỉnh con bé, mà Sayaka lại ghét bọn con trai kiểu đó hơn cả."
"Em ấy ngoan ghê."
Sayaka rất cảnh giác với mọi người vì trước kia con bé đã từng bị vài cậu trai bắt nạt ở mẫu giáo. Sau này khi dễ thương, con bé lại hay lọt vào tầm ngắm của mấy tên trăng hoa.
Cơ mà không kể những điều này được, vì nếu Sayaka biết, con bé sẽ giết tôi mất.
"Cơ mà, ừ, tớ hiểu rồi. Hôm tới tớ sẽ rủ em ấy xem. Không biết Sayaka-chan thích gì ta.”
"Con bé thích karaoke lắm đấy."
"Ah, chốt. Quả là một nơi hợp lý."
Bầu không khí khó xử đã hoàn toàn biến mất. Tôi và Fujisaki liền trở lại như mọi khi.
Có lẽ những cảm xúc tiêu cực đã không còn khi cả hai cùng chia sẻ về nhiều chuyện khác. Tôi thấy nhẹ nhõm vì biến chuyển đó, hơn là việc chủ đề đã đổi. Suy cho cùng, tôi đâu có muốn mối quan hệ giữa hai đứa tệ hơn đâu.
“Fujisaki thường hát gì vậy?"
"Mấy bài thịnh hành hiện giờ thôi. Chứ tớ không biết nhiều đâu."
“Ah, vậy thì, cậu nghĩ sao nếu cả ba cùng đi?"
"A, nghe được đó."
Dù đã từng cùng là thành viên trong ban thư viện của trường, nhưng bọn tôi chưa bao giờ rủ nhau đi hát. Chỉ thỉnh thoảng có đi cà phê cà pháo hay tạt vào quán ăn gia đình thôi.
Sau một lúc trao đổi lịch trình, hai đứa đã thống nhất sẽ đi vào ngày chủ nhật tuần tới.
"Oke. Về tớ sẽ hỏi Sayaka. Mà con bé chắc sẽ đi thôi."
"Oke! Tớ mong chờ lắm đó."
Vừa hay cả hai đã tới trước cửa lớp. Cuối cùng cũng thoát được sự đày đoạ về thể xác.
Tôi liền dùng chân mở mạnh cửa lớp, đi lên bục giảng và đặt chồng giấy in lên bàn giáo viên. Mọi người trong lớp đều dõi theo với ánh mắt chán chường, tựa hồ 'đừng nữa chứ.'
Tôi với Fujisaki liền đi về chỗ. Mới ngồi xuống ghế, Saito ngồi đằng sau đã chọc tay vào lưng tôi.
"Gì mày?"
"Lại tán tỉnh con nhà người ta đấy à?"
"Vớ vẩn."
Tôi liền thở dài cũng như thầm nghĩ rằng đang đọc truyện khiêu dâm thì tập trung chuyên môn đi, sao phải cố ngẩng lên chêm thêm một câu bình phẩm làm gì.
Và rồi lấy học liệu trong ngăn bàn để chuẩn bị cho tiết tiếp theo.