Sau cùng tôi đã thể chẳng đưa ra ngay một quyết định nào cả. Thay vào đó, tôi nhận được một tin nhắn từ Enami-san trên Line. Cô ấy hỏi liệu rằng thứ bảy này có thể nhờ tôi giúp đỡ không.
Tất nhiên là đang nói đến việc dạy nấu ăn.
Vì lịch hát cùng Fujisaki và Sayaka sẽ vào chủ nhật, tức ngày hôm sau, cho nên tôi đương nhiên chẳng vướng bận gì và đơn thuần trả lời đồng ý.
Đây sẽ là lần đến nhà Enami-san cuối cùng của tôi.
Có chút day dứt, nhưng đành thôi vậy, chẳng còn cách nào khác. Tựa như lần đầu nhận được yêu cầu giúp đỡ của cô ấy, tôi chỉ muốn làm tốt nhất có thể.
Thứ 7.
Buổi chiều đã có kế hoạch, nên cho đến lúc đó, tôi sẽ chỉ học và đôi lúc chơi game. Đương là thành viên trong câu lạc bộ khoa học, tôi vẫn muốn giữ được toàn vẹn bộ kỹ năng. Với các game dòng tốc độ, một quãng dừng nghỉ game có thể làm thui chột cảm giác khiến cho các xử lý mất đi tính hợp lý.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, giờ hẹn đã điểm. Tôi ra khỏi phòng khi trước đó đã tắm rửa sạch sẽ. Chắc nghe thấy tiếng chân ngoài hành lang nên Sayaka cũng rời phòng và đi ra cầu thang.
"Em có chuyện gì à?"
"Anh đi đâu đấy? Trông chẳng giống đi mua đồ."
"Chút việc linh tinh thôi. Anh sẽ về ăn tối."
“Hmm?”
Sayaka có vẻ hoài nghi điều gì đó. Tuy vậy, con bé quyết định dừng ở đây. Có lẽ nó cho rằng tôi sẽ chẳng trả lời thêm bất kỳ điều gì nữa.
Tôi đi tàu rồi tới địa điểm hẹn gặp ở một cửa nhà ga khác.
Enami-san vẫn chưa đến. Trong điện thoại không thấy nhắn gì, nên tôi đã đứng đợi vì nghĩ sớm hay muộn cô ấy cũng đến.
Sau khoảng mười phút ...
"Thấy cậu rồi."
Một giọng nói vang lên từ đằng sau. Tôi ngay lập tức nhận ra chủ nhân giọng đó là Enami-san, và khi định quay lại phàn nàn về chuyện cô ấy đã đến muộn thì phải á khẩu.
Trước một Enami-san trong bộ thường phục đã lâu chưa được thấy. Tôi đoán có lẽ là kể từ lần cuối bị gọi đi vào nửa đêm ngày đó.
Bộ đồ được phối giữa áo dệt kim xanh navy và chiếc váy cạp lưng, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác choàng đen tuyền.
Có vẻ Enami-san đã ăn diện hơn so với lần cuối hai đứa gặp nhau. Dù không biết nhiều về thời trang nữ giới nhưng nó hợp với cô ấy vô cùng và tôi đã bị hớp hồn.
Tôi nghĩ Sayaka cũng có nhiều kiểu quần áo giống vậy. Nhưng mà, Enami-san lại đang toát ra một sức quyến rũ vượt xa học sinh cấp 3. Thật vậy, những ánh nhìn của mọi người đi trước nhà ga đều đổ dồn về cô ấy.
Thấy tôi đứng ngây ra một lúc, Enami-san liền bật cười.
"Cẩn thận ruồi bay vào mồm."
Tôi bất giác đưa tay lên che miệng, rồi bực mình vì nhận ra mình vừa bị chọc ghẹo. Cơ mà chẳng có tâm trạng đấu khẩu.
"Cậu thấy sao? Đã lâu rồi tôi mới đi mua quần áo đấy."
“… Thì đẹp và đã tạo ra một sức hút khác thường ngày."
"Thế à. Chà, giá cũng hơi khoai, nhưng xem ra quyết định mua quả không sai."
Có cảm giác tâm trạng Enami-san ngày hôm nay tốt hơn bình thường. À không, lúc nói chuyện ở căng tin cũng chẳng khác bao. Có lẽ tình trạng khả quan của mẹ mình cũng tác động tích cực lên cô ấy.
"Tôi đi làm thời vụ nên có để dành kha khá. Kể ra được thấy phản ứng đó của cậu cũng đáng."
"Quái gì vậy ... Tớ chỉ ngạc nhiên chút thôi mà!"
"Oke, oke."
Tôi thất vọng vì phòng thủ hớ hênh, còn Enami-san tự mãn trước chiến thắng.
Hai đứa bắt đầu sánh bước đi cạnh nhau.
Bờ vai đôi bên gần sát sàn sạt. Tôi bỗng có chút hồi hộp, nhưng đã cố không biểu lộ ra mặt vì không biết sẽ bị trêu chọc đến đâu nếu cô ấy thấy được biểu cảm ấy.
Sự căng thẳng khác biệt hẳn khi ở cạnh Nishikawa.
Chỉ có mình tôi theo Enami-san về nhà cô ấy. Nhận ra sự thật này, tôi cảm thấy chút gì đó lạ lẫm. Đáng lẽ tôi đã phải quen với việc hai đứa đi cạnh nhau, nhưng với làn tóc bay ấy hay hơi ấm từ người cô ấy truyền qua, lại đang khuấy động trong khắp ngõ ngách tâm trí.
Đường đi ngược hướng con đường về nhà mình. Tôi cùng cô ấy băng qua một ngã ba rồi đi sâu vào trong nội thành.
Hai đứa đều im lặng một lúc, nhưng rồi Enami-san bỗng đột nhiên bật cười.
“'G-gì thế...?"
"Không. Không có gì."
Có cảm giác nếu lúc này tôi không mở miệng nói gì đó, Enami-san sẽ lại bắt đầu bằng hai tiếng "trai tân" mất. Vì vậy tôi đang kiếm một chủ đề thích hợp.
"Lịch làm hiện nay của cậu như nào?"
Dù là một chủ đề đời sống cá nhân, nhưng vì hỏi đúng thời điểm, nên không tạo ra sự khó chịu.
"Hmm? Ah. Một tuần tôi làm ba ngày chẵn và không làm ngày nghỉ nữa."
"Vậy đó cũng là lý do cậu có tâm trạng tốt nhỉ?"
Sự mệt mỏi dường như đã không còn trên gương mặt của Enami-san. Tôi nghĩ cô ấy đã sớm nghĩ đến quyết định đó và thực hiện. Tôi đã từng đi làm một công việc bán thời gian trong kỳ nghỉ dài, nhưng không nghĩ có thể bỏ ngay nếu muốn.
Dù vậy, Enami-san đã thực sự suy xét theo sức lực bản thân.
"Trông tôi thoải mái vậy sao?"
"Cậu không biết mình thường ngày trông khó gần thế nào à ...?"
Khi có tôi và Nishikawa ở cạnh, trông cô ấy khởi sắc hơn. Dù vậy, con người này rõ ràng lại thiếu thân thiện với phần đa mọi người
"Làm quá rồi. Có phải lần đầu tôi thế này đâu."
"Nhưng, dù vậy. Tớ mừng là cậu khỏe lại. Thấy cậu bị cảm, Nishikawa đã thực sự lo lắng đấy."
"Lại làm quá rồi. Mà, xin lỗi vì đã khiến cả hai lo lắng."
“Geez…”
Sẽ dễ dàng cho tôi và Nishikawa hơn nhiều nếu có một Enami-san luôn vui vẻ thế này. Nhưng có lẽ tôi chỉ không biết rằng, có thể bản chất cô ấy đã là vậy rồi.