"Bình thường, hòa nhã ...?"
"Ừ. Hai cô cháu độc ngồi trò chuyện thôi. Dù cho không nhớ rõ đã nói những gì, nhưng mẹ cậu có lẽ cũng chỉ muốn tán gẫu."
Thật sự, tôi không thể nhớ chi tiết, nhưng một vài phần thì có.
(Tất nhiên, ta đâu cần mấy thứ lặt vặt.)
Cảnh tượng đó vẫn sống động trong tâm tưởng tôi, kể từ chất giọng rành mạch cho đến cái liếc nhìn.
“Nè Naochi, mình thấy cậu có vẻ tích cực ở những nơi kỳ lạ nhỉ?"
"Vậy á?"
"Ừ. Là mình, mình sẽ không bao giờ trò chuyện riêng với bác ấy đâu. Việc này mình đâu nên can dự."
"Đồng quan điểm. Nhưng vấn đề không phải chuyện can dự, hay kể cả chẳng làm điều gì to tát, như ngồi trò chuyện một chút cả."
Nishikawa vừa hút ống nước táo vừa để tay trên bàn chống má hoài nghi nhìn tôi.
Có cảm giác như hai người họ đang dò xét tôi vậy.
"Hỏi cậu mấy câu kỳ quặc rồi, xin lỗi."
Nét mặt của Enami-san liền giãn ra.
“Bà ấy là vậy. Đã khiến các cậu phải trải qua nhiều vất vả rồi. Đáng lẽ tôi không nên dựa dẫm vào cả hai quá."
"Đừng bận tâm."
Enami-san có thể không hiểu tại sao tôi lại nói vậy. Nhưng hơn hết, cô ấy đang lo lắng cho bọn tôi có thể đã chịu nhiều khổ sở.
"Tôi biết ơn lắm. Nhờ hai cậu đã lau dọn phần lớn phòng khách. Thứ mùi kỳ dị gần như hết, và tâm trạng mẹ tôi có vẻ đang tốt hơn. Trước ở trong đấy, bà ấy thường hay có xu hướng quá khích, thành ra giờ vậy cũng giúp tôi dễ dàng học hơn ..."
“Oh, cậu nghiêm túc rồi."
"Chứ gì nữa. Cứ vào cuối mỗi học kỳ, tôi luôn cảm thấy mệt mỏi trước mấy lời phàn nàn của các giáo viên. Vì vậy điểm càng cao, họ càng không thể làm phiền được nữa."
Lần này xem ra có thể kỳ vọng nhiều hơn trước. Giả sử cô ấy không chỉ không bị điểm liệt mà điểm đạt được còn cao, Shiroyama-sensei có lẽ sẽ bỏ qua chuyện cho thôi học.
“Risa-chan chăm chỉ học hành ghê. Thế này mấy chẳng chốc mình bị vượt qua mất."
"Nói quá rồi. Tôi chỉ muốn thoát ngưỡng điểm trung bình thôi."
Nói xong, Enami-san khẽ mỉm cười.
Aaa, vẫn nụ cười ấy, nó luôn làm tôi phải xao xuyến. Nét mặt lạnh lùng thường có của cô ấy giờ đã thế bằng vẻ dịu hiền. Đám đông trong căn tin không biết có thấy nó không. Nếu thấy, bọn họ chắc chắn sẽ sững sờ. Bởi đây là một Enami-san mang ấn tượng hoàn toàn khác khi trong lớp.
Sắc đẹp quả là thứ đáng sợ.
Nishikawa tỏ ra chút hớn hở.
"Xem ai đang nói kìa ... Không biết trước khi thi giữa kỳ vừa rồi ai đã nhờ mình giải đáp hết lần này đến lần khác ấy ta."
"Tôi đã hỏi cậu nhiều đến vậy sao? Cậu hay trịch thượng quá nhỉ?"
"Nói vậy mình ứ dạy cậu nữa."
"Rồi, rồi, tôi xin lỗi. Nhưng lần này sẽ không cần hỏi nhiều vậy nữa đâu. Lần trước chỉ là do đang bệnh nên không nhiều thời gian thôi."
Đúng vậy, chuyện đó chắc chắn không còn cần thiết. Enami-san là kiểu người sẽ làm được một khi cố gắng. Cô ấy dường như luôn nghe giảng đầy đủ từ giữa kỳ cho đến giờ, chưa kể trong đợt nghỉ ốm vừa rồi cũng đã soát lại một số kiến thức bị hổng. Tôi tin Enami-san có thể tự cáng đáng phần còn lại.
"Tớ ghim rồi đấy nhé."
"Hạch sách thật. Tốt thôi, mọi chuyện sẽ ổn cả."
"Hai~, hai~."
Nishikawa cười vui vẻ. Cô ấy đang thực sự vui khi thấy bạn mình trở lên tích cực.
Enami-san liền quay sang tôi.
"Tôi có nhờ cậu giúp dọn nhà, nấu nướng và nhiều việc khác nữa. Nhưng đến đây là được rồi."
Enami-san nói thêm. Và tôi đã đáp lại.
“… hm? Tưởng cậu nhờ làm những việc này là để chăm sóc mẹ cậu?"
"Phải. Thế nhưng tôi không muốn đòi hỏi cậu phải làm hơn thế nữa. Tôi sẽ tự học cách nấu ăn sau khi đã sắp xếp gọn gàng căn bếp lại một chút."
"Hiểu rồi."
Chuyển sang chuyện học hành của Sayaka, tôi sẽ không còn tạo gánh nặng lên Fujisaki khi đã xong việc và có thể dùng khoảng thời gian này để suy nghĩ về câu trả lời cho cô ấy.
Mặt khác, dấn sâu vào chuyện nhà người khác không phải là ý hay.
"Ok. Vậy thì còn lại nhờ cậu, Enami-san. Chỉ là ..."
Một việc nữa. Tôi còn đang nghĩ đến một việc nữa.
Cơ bản từ giờ, cả hai không còn nhiều liên hệ và tôi sẽ trở về cuộc sống đời thường vốn có.
Thế nhưng, tôi có cảm giác không nên thôi gặp mẹ Enami-san. Bà ấy khá quý tôi và tôi cũng muốn cả hai được trò chuyện thêm một lần nữa.
"Gọi cho tớ khi cậu đã sẵn sàng dùng bếp. Tớ sẽ giúp cậu nấu nướng ít nhất một lần."
“… Được sao?"
"Ừ."
Vả lại, tôi cũng lo lắng về kĩ năng của Enami-san. Biết đâu cô ấy lại nấu tệ không tưởng. Kiểu có thể cô ấy sẽ nói 'Kệ, sao cũng được' rồi cho gia vị ngập đồ ăn.
“Vậy … Nhờ cậu."
"Chắc chắn rồi."
Tôi không biết kết quả sẽ thế nào. Có thể cô ấy sẽ ước tôi không có mặt ở đó.
Tuy nhiên, tôi cảm giác có một vai trò mà chỉ bản thân mới đảm nhiệm được.