"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 94

“Đi thôi Tiểu Thư, anh đưa em về nhà. Nhưng mẹ em hình như vẫn còn đang bận, hay là... em qua chỗ anh ngồi đợi một lát nhé?”

Hai lựa chọn, nghe như không khác nhau là mấy.

Giang Thư khẽ thở dài một hơi, nghĩ ngợi giây lát rồi đáp: “Thôi em đợi ở đây vậy, đừng làm phiền người khác.”

“Haizz, Tiểu Thư à, em không thể nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn một chút được sao~”

Bị anh vò nhẹ mặt, Giang Thư cũng chẳng giận, nghe nói chỉ những người thân thiết mới có kiểu tương tác như thế này.

“Đi thôi, xuống dưới ngồi một lát.”

“Vâng.”

...

Trong phòng bệnh, Lục Trúc và Tiểu Như mắt đối mắt, chẳng ai nói gì.

Nói chuyện ư?

Tiểu Như cũng muốn lắm, cô rất muốn biết rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Lục Trúc không nói!

Chính vì vậy mà Lục Trúc thật đáng ghét, rõ ràng bản thân có biết bao chuyện thú vị, nhưng lại chẳng để ai thỏa mãn trí tò mò.

Tiểu Như chu môi thở dài, “Nè, nói gì đó đi mà, buồn chết mất.”

Lục Trúc liếc cô một cái, giọng nhàn nhạt: “Nói gì? Em muốn biết gì thì cứ nói thẳng ra.”

Ting~

Mắt Tiểu Như lập tức sáng rỡ.

Nhưng ngay sau đó——

“Có điều anh khuyên em tốt nhất đừng hỏi chuyện tối hôm qua.”

Ngọn lửa hóng hớt vừa bùng lên liền bị dập tắt ngay tắp lự.

Tiểu Như khó chịu hừ một tiếng, nghiến răng nói: “Tại sao lại không thể nói cho em biết chứ!”

“Vì một người thôi... là vì Trần Nguyên Nguyên, chỉ vậy thôi.”

“Ể~ Nhưng em là bạn thân của cô ấy mà...”

“Bạn thân à? Nhưng thì đã sao? Dù là người thân thiết nhất thì cũng cần có khoảng cách.

Nếu hai người biết rõ hết mọi chuyện về nhau, rất dễ sẽ sinh ra cảm giác thất vọng vì hiểu quá nhiều.

Có thể em sẽ nói ‘Em không thế đâu’, nhưng đời khó lường lắm, mọi thứ đều thay đổi từng ngày. Em dám chắc sau khi tốt nghiệp vẫn giữ được mối quan hệ thân thiết với cô ấy sao?

Cho nên, nên giữ lại một chút bí ẩn, cũng là giữ lại một phần tôn nghiêm.”

Tiểu Như nghe mà ngẩn người. Giọng điệu của Lục Trúc nghe có vẻ thờ ơ, nhưng từng lời lại nghiêm túc không thể phản bác.

Thua rồi, Tiểu Như thở dài, “Được rồi, em không hỏi nữa.”

Lục Trúc gật đầu hài lòng, “Ừ, thế mới ngoan.”

“Hừ! Đừng tưởng vậy là yên thân. Còn anh thì sao? Sau này tính thế nào?”

“Cái gì mà tính thế nào?”

Tiểu Như nhướng mày, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười gian tà: “Hừ hừ hừ~ sau này anh với Nguyên Nguyên định sao đây?”

Vừa mới chất vấn cô sau này có còn thân với Nguyên Nguyên hay không, giờ thì hay rồi, chính Lục Trúc lại chưa nghĩ đến tương lai của mình.

Năm mươi bước cười một trăm bước, Tiểu Như đương nhiên không bỏ qua cho anh.

Khóe miệng Lục Trúc giật giật. Vấn đề này đúng là cần suy nghĩ kỹ.

Phải nghĩ ra lời lẽ hợp lý rồi mới đáp được, không thì chắc chắn Tiểu Như sẽ mách lại với Trần Nguyên Nguyên.

Lục Trúc ho nhẹ, “Anh với cô ấy thế nào... phải báo cáo với em à?”

“Uầy uầy uầy~ không phải chứ không phải chứ? Có ai nghĩ nói ‘không liên quan đến em’ là xong chuyện không? Không phải chứ~”

“...” Cạn lời.

Lục Trúc bất lực thở dài, quay đầu nhìn ra cửa sổ, lựa chọn im lặng để đối phó với mớ chất vấn của Tiểu Như.

Sau khi giằng co ba phút, Tiểu Như chịu thua, cô thật sự không moi được gì từ miệng Lục Trúc.

“Thôi bỏ đi, không hỏi anh nữa.”

“Thế thì tốt. Khi nào anh được xuất viện đây.” Lục Trúc quay đầu lại, nhếch môi cười nhạt.

Một nụ cười quay đầu mà khiến người ta tức đến phát điên.

Mi mắt Tiểu Như giật giật, suýt thì nghiến nát răng, “Không biết! Muốn khi nào ra thì ra đi!”

Giọng điệu rõ ràng là đang giận, nhưng Lục Trúc lại xoa cằm như suy nghĩ gì đó.

“Hừm—— nói vậy chứ, hình như thật sự anh có thể xuất viện bất cứ lúc nào.”

Chỉ bị đâm một nhát dao thôi mà, chuyện tương tự trước kia cũng từng trải qua rồi. Có điều dao gọt trái cây chắc chắn không sạch như dao mổ trong bệnh viện.

Lục Trúc gật gù, “Được, chiều nay xuất viện luôn.”

“Hả? Gấp vậy làm gì? Nói trước là giờ chưa có cửa sống thế giới hai người đâu nha.”

“Em đang nói cái gì kỳ cục vậy?” Lục Trúc lườm cô đầy chán ghét, “Em bị ám ảnh tình yêu à?”

“Em... hứm...!” Không được, phải nhịn.

Tiểu Như hít sâu một hơi, “Thế anh định đi đâu? Không nói rõ thì em không biết ăn nói sao với Nguyên Nguyên.”

“Tất nhiên là về học rồi, nằm ở bệnh viện mãi làm gì? Nằm không cũng mệt lắm đó!”

“Học á? Ờ đúng rồi, anh chuẩn bị đi trao đổi sinh viên đúng không? Cũng được, để em xin ý kiến Nguyên Nguyên giùm.”

Lục Trúc hơi cạn lời, “Cái này mà cũng phải xin ý kiến sao?”

Tiểu Như liếc anh bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, “Chứ còn gì nữa? Giấy tạm ứng tiền vẫn còn nằm trong tay Nguyên Nguyên, chẳng lẽ vứt cả đống tiền đó đi cho xong?”

Ừm, cái này thì đúng thật.

Lục Trúc mím môi, không nói nữa.

Nếu có thể ra viện sớm, thì nên tranh thủ từng chút một. Có một câu nói rất đúng: ‘Đêm dài lắm mộng’.

Lục Trúc lo rằng nếu ở viện lâu, có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.

Bác sĩ Trần đã nói muốn anh phối hợp, vậy chắc chắn sẽ thường xuyên đến tìm anh. Giang Thư là “khách quen” của chị ta, khả năng cao cũng sẽ đi cùng.

Vấn đề là: nếu Trần Nguyên Nguyên bên kia thoát thân xong rồi đến thì sao?

Nếu thời gian ngắn thì còn đỡ, nhưng kéo dài thì... Lục Trúc không dám tưởng tượng.

Phải hạn chế tối đa mọi yếu tố tiêu cực.

...

“Ừ, biết rồi.” Tiểu Như cúp điện thoại, quay đầu nhìn Lục Trúc, “Nguyên Nguyên nói chiều nay không đến được, cô ấy phải đi hòa giải.”

“Ồ, rồi sao nữa?”

Tiểu Như cười mỉm: “Cô ấy bảo anh cứ ở lại thêm một đêm. Nếu không chờ được thì gọi video cho cô ấy.”

Lục Trúc nhướng mày, “Vậy à.”

“Ừ, vậy đó.”

“Cái mặt em cười gượng lắm đấy.”

“Anh không nói thì chết à?!”

...

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, Trần Nguyên Nguyên thở dài một hơi, đưa tay xoa nhẹ trán.

Hơi mệt rồi. Là “trụ cột” trong nhà, đúng là phải lo nghĩ rất nhiều.

Khóe môi cô khẽ cong lên, nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Tự mình vui vẻ một lúc, Trần Nguyên Nguyên dần thu lại nụ cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng, rồi bước vào phòng hòa giải.

Trong phòng có sáu người: gia đình Trần Nguyên Nguyên và hai cảnh sát.

Sắc mặt ai cũng không mấy dễ coi. Sau khi Trần Nguyên Nguyên trở lại, buổi hòa giải được tiếp tục.

Do thiếu bằng chứng mang tính quyết định, chỉ dựa vào bản ghi âm thì không thể tiến hành truy tố hình sự.

Vụ án hình sự bị hạ xuống thành tranh chấp dân sự.

Nhưng An Ninh cũng chẳng được lợi gì, cô ta đã mất quyền nuôi dưỡng mà cô ta nhọc công giành giật suốt bao năm qua.

Không còn gì có thể kiềm chế được Lục Duy nữa.

An Ninh không cam tâm, ngẩng đầu nhìn Lục Duy, viền mắt đỏ hoe: “Anh à, chẳng lẽ giữa chúng ta thật sự không còn đường lui sao?”

Lục Duy im lặng thở dài, khẽ lắc đầu.

“Vậy còn Linh Linh thì sao? Con bé phải làm sao? Em... em không thể mất hết tất cả được...”

Lục Duy khép mắt, hơi ngẩng đầu, “Thế em đã từng nghĩ đến Nguyên Nguyên chưa?”

“Cuối cùng thì anh vẫn chỉ quan tâm đến nó, đúng không?!” Cảm xúc của An Ninh bắt đầu mất kiểm soát.

Nếu không có cảnh sát ngồi cạnh giữ trật tự, e là cô ta đã lao lên rồi.