Bạn thân bên cạnh lại không biết đến cái tên Lục Trúc, điều này khiến Giang Thư thấy khó hiểu. Theo lý thì chuyện này không thể nào.
Cô cau mày, đưa tay chuyển sang gõ chữ bằng bàn phím.
Nếu để Thượng Quan Tình Vũ nghe thấy, kiểu gì bà cũng lo lắng cho xem.
【Tiểu Thư: Dao Dao, cậu chưa từng gặp Lục Trúc à?】
【Dao Dao: Đừng nói là gặp, đến cả nghe mình cũng chưa từng nghe cậu nhắc đến nha. Nè nè nè, cậu ta là ai vậy?】
Từ mấy dòng chữ thôi cũng cảm nhận rõ ràng khí chất hóng hớt tràn đầy.
Nhưng mà... bây giờ Giang Thư chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện hóng hớt hay không hóng hớt nữa rồi.
Có gì đó không ổn lắm.
Cô thật sự chưa từng nhắc đến sao? Cô lại không muốn chia sẻ tin vui với bạn bè đến mức ấy à?
Mấy chuyện không hay thì đúng là cô hay giấu, sợ ảnh hưởng tâm trạng mọi người xung quanh. Nhưng Lục Trúc... chuyện về cậu ấy đâu có gì xấu chứ?
Giang Thư bắt đầu nghi ngờ chính mình, trong đầu cố gắng lần tìm lại ký ức từ nửa năm đến một năm gần đây.
Không có...
Hoàn toàn không có.
À — đúng rồi, Lục Trúc chỉ từng tiếp xúc với “cô ấy”, vậy nên cô không có ký ức cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng vấn đề là — “cô ấy” với “cô” có thật sự giống nhau không?
Giang Thư cảm thấy mông lung. Cô thật sự không biết phải làm gì nữa.
Nghĩ kỹ lại thì... bây giờ cô còn tiện để gặp Lục Trúc không?
Bên cạnh cậu ấy... chẳng phải còn một cô gái khác sao...
Giang Thư khẽ cúi mắt, cảm xúc rõ ràng tụt dốc hẳn.
Khó chịu, thậm chí còn hơi cáu. Cô cứ có cảm giác, thứ thuộc về mình bị người khác cướp mất.
Tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại vẫn vang lên liên tục, nhưng Giang Thư chẳng còn nghe thấy gì nữa.
A — cái cảm giác này thật đáng ghét...
“Tiểu Thư, bánh chẻo nấu xong rồi... Tiểu Thư?”
Giang Thư từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn trong trẻo bỗng trở nên mơ hồ, “…Con đây…”
“Tiểu Thư, con sao thế?”
Cô lắc đầu, “Không sao đâu, chỉ là... ừm, có vài chuyện nghĩ mãi không ra.”
Thượng Quan Tình Vũ tháo tạp dề, vòng tay ôm lấy Giang Thư, giữ vẻ điềm đạm, dịu giọng hỏi: “Nghĩ gì vậy, có thể kể cho mẹ nghe không?”
Giang Thư ngập ngừng một chút, rồi chậm rãi ngẩng lên.
Khóe mắt lấp lánh ánh nước, dù chưa rơi xuống, nhưng đã rõ ràng ươn ướt rồi.
Trái tim Thượng Quan Tình Vũ nhói lên. Bà cố giữ bình tĩnh, gượng nặn ra một nụ cười, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Tiểu Thư đừng sợ, có mẹ đây.”
Cảm giác quen thuộc, như khi còn bé vậy.
Giang Thư sắp xếp lại câu từ trong đầu, “Mẹ ơi, con thật sự rất rối... Lục Trúc, cậu ấy... chỉ có liên quan đến 'cô ấy' thôi, vậy... con thì là gì chứ?
Hơn nữa, giờ bên cậu ấy đã có một cô gái khác rồi, vậy thì 'cô ấy'... lại tính là gì nữa?”
Im lặng—
Thượng Quan Tình Vũ cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cảm giác bất lực lan tràn, bà chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy Giang Thư, vỗ nhẹ vai cô an ủi: “Rồi sẽ nghĩ thông suốt thôi, mọi chuyện sẽ ổn cả.”
Trong góc khuất mà Giang Thư không nhìn thấy, ánh mắt Thượng Quan Tình Vũ chợt phủ một tầng âm u.
Tức đến nỗi muốn nghiến nát cả răng — Lục Trúc, lại là Lục Trúc!
【Cứ chờ đấy, sau này còn nhiều thời gian, nếu để tôi biết thằng nhóc đó từng làm chuyện gì quá đáng khiến Tiểu Thư buồn đến mức này, thì nó đừng hòng yên thân!】
Thượng Quan Tình Vũ hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, nở một nụ cười hiền hậu: “Yên tâm đi Tiểu Thư, mẹ đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Giờ ăn cơm trước nhé?”
“Vâng.” Giang Thư gật đầu, đứng dậy đi về phía bếp.
Chờ đến khi bóng cô khuất hẳn ở cửa phòng bếp, Thượng Quan Tình Vũ mới thu lại nụ cười, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho bác sĩ Trần.
【Thượng Quan Tình Vũ: Bác sĩ Trần, chuyện chúng ta bàn trước kia, khi nào có thể bắt đầu?】
【Bác sĩ Trần: Lúc nào cũng được, có chuyện gì sao? Cảm giác bên chị khá gấp gáp.】
【Thượng Quan Tình Vũ: Ừ, có chút rắc rối nho nhỏ. Vậy... mai bắt đầu được chứ?】
【Bác sĩ Trần: Được.】
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Thượng Quan Tình Vũ hít sâu một hơi, thong thả bước vào bếp: “Tiểu Thư, mai mẹ con mình ra ngoài chơi nhé?”
Giang Thư hơi ngẩn ra, suy nghĩ vài giây rồi gật đầu, “Dạ. Nhưng mà, mình đi đâu vậy mẹ?”
“Đi đâu cũng được~ Mai mẹ có cả một ngày rảnh để ở bên Tiểu Thư.”
Giang Thư không rõ có nên vui hay không. Trong lòng lại yên ắng một cách lạ thường, nhưng cô biết, không thể tiếp tục ủ rũ như thế này mãi.
Cô nở một nụ cười nhẹ, “Vâng! Cảm ơn mẹ!”
Được an ủi như thế, Thượng Quan Tình Vũ thấy nhẹ lòng hơn một chút, mỉm cười đi tới xoa đầu cô: “Vậy ăn cơm trước đã nhé!”
Giang Thư hơi há miệng, định nói gì đó, nhưng ở góc độ này Thượng Quan Tình Vũ không hề thấy được.
Giang Thư tuy hơi ngốc, nhưng không phải không có đầu óc.
Chiều nay bác sĩ Trần vừa nói với cô rằng Thượng Quan Tình Vũ định tiến hành chuyện gì đó. Thế mà tối nay lại đột nhiên rủ cô đi chơi vào ngày mai.
Hai chuyện này... liệu có thực sự không liên quan?
Chắc là không, nhưng cũng không thể chắc chắn là có liên quan.
Giang Thư thở dài trong im lặng, quyết định để mai xem tình hình thế nào rồi hãy tính.
Cô tắt màn hình điện thoại, bỏ vào túi, hít một hơi thật sâu, môi khẽ cong lên: “Đi thôi mẹ!”
Nãy giờ nói ăn cơm mãi, rốt cuộc giờ mới thực sự được ăn.
“Chúc mừng năm mới, Tiểu Thư!”
“Chúc mừng năm mới, mẹ!”
“Ê, cậu có thể đừng chỉ biết cắm đầu ăn được không?” Trần Nguyên Nguyên bực bội quay đầu đi, mặt đỏ ửng.
Lục Trúc bất lực nuốt nốt miếng bánh chẻo, ngẩng đầu nhìn Trần Nguyên Nguyên.
Con nhỏ này lại định giở trò gì nữa đây?
Im lặng—
Cái sự im lặng đến mức ngại ngùng—
Hai má Trần Nguyên Nguyên dần phồng lên, tay siết chặt, “Cậu có phải quên hôm nay là ngày gì rồi không hả?”
Câu hỏi chết người — [Hôm nay là ngày gì?]
Rõ ràng cảm nhận được, Trần Nguyên Nguyên tức đến nỗi muốn nghiến nát cả hàm. Lục Trúc giật giật khóe miệng, cố gắng nghĩ ngợi.
Sinh nhật?
Không phải, chắc chắn không phải!
Kỷ niệm?
Cũng không nốt. Giai đoạn này thì bọn họ mới chỉ là mới quen biết nhau thôi.
Chẳng lẽ mấy kiểu kỷ niệm một tuần hai tuần cũng tính luôn?
Không không không, Trần Nguyên Nguyên không rảnh đến mức đó đâu.
Hết cách rồi...
Lục Trúc thở dài, “Ngoài Tết Nguyên đán ra, tớ thật sự không nhớ hôm nay còn là ngày gì nữa.”
“Chính là Tết đó, Tết!” Trần Nguyên Nguyên khó chịu thở hắt ra, khoanh tay, trừng mắt nhìn cậu.
Chậc... thật sự không biết nên bình luận thế nào. Nhìn thì biết cô nàng rất tức giận, nhưng lại không có sát khí.
Vậy thì sợ cái gì chứ!
Khóe môi Lục Trúc hơi nhếch lên, giả vờ nghi hoặc, thản nhiên nói: “Tết thì Tết thôi, mà chẳng phải sắp hết Tết rồi... sao?”
Chết rồi! Nói mới nửa câu đã cảm thấy có làn khí lạnh thấm đến sống lưng.
Lục Trúc nuốt nước bọt, im re không dám nói nữa.
Trần Nguyên Nguyên mặt đen sì, từ từ tiến lại gần: “Cậu cũng biết là sắp hết Tết rồi? Vậy lời chúc Tết của cậu đâu? Sao tớ chưa nhận được?”
Hóa ra là chuyện này thôi à?
Lục Trúc thở phào nhẹ nhõm, “Chúc mừng năm mới.”
“Hứ.”
“...Chúc cậu ngày nào cũng vui, học hành tấn tới, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, sớm sinh quý tử, sức khỏe dồi dào...”
“Dừng!” Trần Nguyên Nguyên liếc cậu một cái đầy ẩn ý, “Vừa nãy cậu nói cái gì, tớ nghe rõ rồi đấy. Phải chịu trách nhiệm đấy nhé.”
“Hả?”
“Không có gì.” Trần Nguyên Nguyên tâm trạng vui lên, ngồi xuống tiếp tục ăn bánh chẻo.
Lục Trúc gãi đầu, chẳng hiểu gì hết. Mà bản thân cậu vừa nói cái gì cũng chẳng nhớ nổi nữa.
“À mà này, mai xuất viện rồi, hay để tớ tự làm thủ tục nhé? Cậu còn phải đi tìm đội thi công nữa mà.”