"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 97

Nói thật lòng thì… sao tự dưng cảm thấy Trần Nguyên Nguyên có tâm lý của một kẻ mới trúng số vậy?

Vậy là không ổn rồi đấy.

Lục Trúc bĩu môi, nói:

“Có tiền rồi cũng đừng tiêu bừa nhé, bây giờ em còn chưa có thu nhập đâu, cứ tiêu hoài thì kiểu gì cũng tiêu sạch đấy.”

“Hả? Anh tưởng em có tâm lý kẻ mới trúng số hả?”

… Bị nhìn thấu rồi.

Lục Trúc lặng lẽ dời ánh mắt đi chỗ khác.

Trần Nguyên Nguyên hơi bực, đưa tay nhéo tai anh:

“Trong mắt anh, em là kiểu người tiêu xài hoang phí đến thế à?”

Không đau mấy, nhưng đúng là có chút mất mặt.

“Vậy em tính sao?”

“Em tính lâu rồi, tuy chưa tốt nghiệp nhưng em có thể đem tiền đi đầu tư chứng khoán, cũng xem như một hướng đi.”

“Ồ, định làm con bạc cổ phiếu à? Á!”

Lực nhéo tai tăng thêm vài phần, Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh:

“Anh tưởng em không biết mấy cái mánh trong thị trường chứng khoán à?

Tuy em không thể điều khiển thị trường, nhưng em có thể chọn một hướng đầu tư đáng tin cậy.

Cược? Em chỉ cược vào những thứ em nắm chắc.”

Chuẩn phong cách Trần Nguyên Nguyên thật, Lục Trúc giơ tay đầu hàng:

“Vậy… em đầu tư vào cái gì?”

Trần Nguyên Nguyên đáp nhàn nhạt:

“Một kế hoạch phát triển ngành mới của Tập đoàn Nam Cung.”

……

Lục Trúc chọn cách im miệng.

Tại sao? Tại sao mấy cô gái này cứ không chịu buông tha mà phải dây dưa với nhau thế?

Thế giới này thật là quá vô lý!

Người hoàn toàn đơ ra, Lục Trúc thở dài một hơi đầy bất lực.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, biết đâu… chỉ là trùng hợp?

Tập đoàn Nam Cung là một doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố X, chắc chắn sẽ thu hút dòng tiền đầu tư. Thêm nữa, với phong cách làm việc không khoan nhượng của Nam Cung Hướng Vãn, thì khả năng thua lỗ là rất thấp.

Dĩ nhiên… nếu không có một thế lực lớn hơn chen chân vào.

Lục Trúc không thích kiểu trùng hợp thế này, vì tính mạng của anh không phải chuyện đùa.

Nhưng đối với Trần Nguyên Nguyên, có lẽ đây là một cách rất ổn.

Không thể đánh giá, Lục Trúc chỉ có thể chọn cách chờ xem diễn biến, dù sao thì hiện giờ anh cũng không có liên hệ gì với Nam Cung Hướng Vãn cả.

Nói mới nhớ, trước khi tua ngược thời gian, hình như Nam Cung Hướng Vãn từng nói gì đó với anh?

Không nhớ rõ nữa… lúc đó anh gần như đi đời nhà ma rồi.

Lục Trúc hít sâu một hơi, tựa lưng vào đầu giường.

“Sao thế? Tự nhiên lại emo à?”

Lục Trúc nhướng mày:

“Có à?”

“Rõ ràng là có.” Trần Nguyên Nguyên từ từ tiến lại gần, “Anh cứ như vậy mãi, mở lòng một chút thì chết à?”

“Ê~ chẳng lẽ em mở lòng dữ lắm à?”

“Em giờ không thẳng thắn chắc?”

“…Cũng… được, coi như là khá thẳng thắn rồi. Nhưng mà, em định sống nhờ cổ phiếu tới khi tốt nghiệp luôn hả? Chú với mấy người bên đó không định gửi tiền đều đặn cho em à?”

Trần Nguyên Nguyên liếc anh một cái, nhàn nhạt nói:

“Có nói, nhưng em từ chối rồi.”

Ồ…

Thế thì tiêu thật rồi…

Cô ấy từ chối, nghĩa là gì?

Nghĩa là cô ấy muốn tự lập hoàn toàn, cắt đứt hoàn toàn với Louis và đám người kia.

Mà điều đó cũng có nghĩa là… cô ấy có thể toàn quyền “làm gì cũng được” với anh.

Khóe miệng Lục Trúc giật giật, bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình.

“Mai xuất viện đúng không?” Trần Nguyên Nguyên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Lục Trúc gật đầu:

“Cũng chẳng còn chuyện gì, lại không bị nhiễm trùng hay gì cả, khâu lại là xong.”

Trần Nguyên Nguyên thở ra một hơi, nhíu mày:

“Cũng được… nhưng chắc anh phải về cái phòng trọ nhỏ của anh trước.”

[Phải về trước]?

Cô ấy chẳng lẽ… vẫn chưa bỏ ý định kéo anh về nhà?

Lục Trúc đoán trúng.

“Em định cải tạo lại toàn bộ nhà cửa, nên bây giờ anh vẫn chưa dọn vào được đâu.”

Quả nhiên là thế, đúng là cạn lời.

Lục Trúc thở dài:

“Dù có sửa xong thì anh cũng chưa chắc dọn vào được mà, đúng không?”

Vèo——

Một ánh mắt sắc lạnh phóng thẳng về phía anh, Trần Nguyên Nguyên lạnh lùng nói:

“Em không thích câu này, rút lại ngay.”

“Không, đó là nhà của em mà...”

“Em biết, nhưng anh cũng là người của em.”

Đã là của cô ấy rồi, sao lại không thể gom vào một chỗ? Mà gom vào rồi thì còn tiện canh chừng không cho anh chạy lung tung nữa.

“Tóm lại chuyện này coi như quyết rồi. Nếu anh không đồng ý, em để nguyên căn phòng mà cái cô kia sửa lại đó.”

Đồng tử Lục Trúc co rút, khóe miệng run run:

“Đừng… ngàn vạn lần đừng.”

“Hừ, thế thì ngoan ngoãn chút đi!” Dứt lời, Trần Nguyên Nguyên đứng dậy ra khỏi phòng.

Nhìn cái dáng cô vừa đi vừa lôi điện thoại ra gọi, chắc là đang gọi bên giao hàng hoặc dịch vụ gì đó.

Phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại, Lục Trúc hít sâu một hơi, vẻ bất lực lúc nãy đã tan biến.

Bởi vì không cần lo nữa – Tết nhất, cô ấy kiếm đâu ra đội thi công?

Dù có tìm được đi chăng nữa, thì sửa cả căn nhà cũng mất khá lâu. Đến lúc đó, chắc anh đã ngồi trên máy bay bay đi rồi.

Thế nên khỏi lo.

Tuy vậy, Lục Trúc vẫn thấy hơi bất an. Nếu không giải quyết dứt điểm, anh sợ sẽ lại xảy ra chuyện như trước.

Hoặc là trốn, hoặc là chiến!

Không biết bên bác sĩ Trần sẽ cần phối hợp theo kiểu nào nữa đây...

...

“Hừ~ hừ hừ hừ hừ~ hừ hừ…”

Tối nay là một buổi tối đầy niềm vui khi được gói bánh chẻo, Thượng Quan Tình Vũ chống cằm, mỉm cười nhìn Giang Thư vừa ngân nga vừa bận rộn.

Ước gì thời gian có thể ngừng lại tại khoảnh khắc này!

Thượng Quan Tình Vũ dịu dàng lên tiếng:

“Tiểu Thư, gói gần đủ rồi thì nghỉ ngơi đi, để mẹ nấu là được.”

“Không…”

“Suỵt—— đừng nói không cần nhé, mẹ á, muốn nấu mấy cái bánh chẻo do Tiểu Thư gói, để biến chúng thành món ngon nhất trên đời.”

Thượng Quan Tình Vũ rất kiên quyết, Giang Thư từ chối không được, đành thở dài chấp nhận.

Nhưng đến khi rảnh tay rồi, cô lại không biết phải làm gì.

Buổi chiều trôi qua thế nào ấy nhỉ?

Hình như ngồi ngơ ngẩn suốt cả buổi.

Vậy thì… tiếp tục ngẩn người?

Giang Thư nhíu mày, cảm thấy bản thân như vậy không phải điều hay.

Đang rầu rĩ, điện thoại đột ngột báo tin nhắn.

Giang Thư ngập ngừng một chút, đến khi thấy người gửi là ai thì đôi mắt cô lập tức sáng lên.

Không phải Lục Trúc, mà là cô bạn thân Hầu Lộ Dao. Nhưng vậy là tốt rồi, không còn cảnh ngồi thừ người một mình nữa.

[Dao Dao: Tin nhắn thoại (Chúc mừng năm mới Tiểu Thư!)]

Lời chúc mừng năm mới đến trễ, giọng nói bên kia nghe như đang rất náo nhiệt.

Giang Thư mỉm cười, cũng chuẩn bị gửi lại lời chúc bằng tin nhắn thoại:

[Chúc mừng năm mới, Dao Dao.]

Ngay lập tức nhận được hồi âm——

[Dao Dao: Tin nhắn thoại (Aiya aiya, tới trễ rồi, năm nay chơi đã quá nên quên mất, đáng lẽ tối qua phải gửi tin cho cậu mới đúng.)]

Muộn hay không cũng chẳng sao cả, Giang Thư cũng không quá để tâm. Trái lại còn nhắn:

[Không muộn đâu, vừa hay ấy. Tối qua cậu có gửi hoa thì chắc mình cũng không nhận được.]

[Dao Dao: Tin nhắn thoại (Ể? Tối qua Tiểu Thư ra ngoài chơi à?)]

[Tiểu Thư: Tin nhắn thoại (Ừm... cũng không hẳn, hôm qua có chút việc phải đi xử lý thôi.)]

[Dao Dao: Tin nhắn thoại (Hả? Việc gì mà dám phá hỏng tâm trạng ăn Tết của Tiểu Thư nhà chúng ta? Đáng giận thật đó!)]

Giang Thư khẽ cười, với sự bất mãn của Hầu Lộ Dao, cô vẫn cảm thấy rất ấm lòng – vì cái bất mãn ấy là vì cô mà ra.

[Tiểu Thư: Tin nhắn thoại (Cũng không có gì to tát đâu, chỉ là đi đón một người thôi mà.)]

[Dao Dao: Ồ? Đón người? Người thân à?]

Bất chợt đổi sang tin nhắn văn bản, có lẽ bên đó quá ồn, nói bằng giọng thoại không nghe rõ nữa.

Không sao cả, Giang Thư chẳng để ý, tiếp tục nhắn lại:

[Không phải, là Lục Trúc.]

[Dao Dao: Lục Trúc? Đó là ai vậy?]

Ể?

Dao Dao… không biết Lục Trúc là ai?