...
"À đúng rồi, mai em xuất viện, hay để em tự làm thủ tục nhé? Anh còn phải đi tìm đội sửa sang nhà cửa mà?"
"Em tự làm á?" – Trần Nguyên Nguyên nhíu mày – "Không được, vai em vẫn còn bị thương mà."
Lục Trúc bất lực thở dài: "Cũng không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt bình thường đâu."
"Không được là không được, đau đấy." – Trần Nguyên Nguyên hừ lạnh, vỗ nhẹ lên vai Lục Trúc một cái.
Phản xạ đầu tiên của cơ thể trước cơn đau là co rụt lại.
"Thấy chưa, vẫn đau mà."
"... Vô nghĩa, nếu không phải anh vỗ em thì có đau không?"
"Ý em là trách anh đấy à?"
"Không có mà..."
Thật là vô lý hết sức!
Lục Trúc hoàn toàn bất lực, thôi thì cũng chẳng buồn cãi nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm của mình.
Qua hai ba phút yên lặng, thấy Trần Nguyên Nguyên có vẻ không chú ý đến mình, Lục Trúc lại thử dò ý một lần nữa.
"Mai em xuất viện... tự em đi nhé?"
Bốp—!
Trần Nguyên Nguyên nổi giận, mặt đen lại, ném đũa xuống khay: "Em lại định làm gì nữa đây? Hả? Suốt ngày cứ đòi đi một mình là sao?"
Khoảng cách giữa họ càng lúc càng gần... gần đến mức sắp chạm vào nhau.
Trần Nguyên Nguyên bóp cằm Lục Trúc, giọng lạnh tanh: "Tốt nhất là ngoan ngoãn cho anh, không thì nửa đời sau đừng mơ mà đi lại bình thường."
Lục Trúc giật nảy cả mí mắt. Anh hoàn toàn không thể nghi ngờ mức độ nghiêm túc của câu này, bởi vì cô đang vẽ vời cái gì đó ngay trên đùi anh...
"Trẻ ngoan thì mới có kẹo ăn, hiểu chưa?"
Lục Trúc gật đầu. Trần Nguyên Nguyên lúc này mới hài lòng, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên môi anh rồi mới chịu buông tay.
"Tsk..."
Từ góc phòng vang lên một tiếng bất mãn. Tiểu Như nước mắt giàn giụa, cắn răng ôm rèm cửa, ánh mắt nhìn hai người họ đầy căm phẫn.
Có đáng ghét không? Có đáng ghét không chứ?!
Cãi nhau mà cũng phát rắc thính, nhìn thôi đã thấy khó chịu rồi!
Lục Trúc có thể đi chết được không?!
Thật sự là sắp chết đến nơi rồi. Lục Trúc âm thầm thở dài, trong lòng hơi hối hận vì đã gửi tin nhắn cho Giang Thư.
Lỡ như ngày mai bọn họ đến thật, rồi thấy Trần Nguyên Nguyên ở đây thì sao?
Giờ có muốn thu hồi tin nhắn cũng không được nữa, mà cũng không rút lại được, thôi thì đến đâu hay đến đó.
Lục Trúc lén liếc nhìn Trần Nguyên Nguyên một cái. Ổn rồi, hiện tại xem ra cô còn có thể kiểm soát được cảm xúc.
Tạm thời gác lại đã...
...
Đêm yên tĩnh, nhưng đối với Lục Trúc lại là một đêm trằn trọc khó ngủ.
Lo lắng? Băn khoăn?
Có chứ, chắc chắn là có. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là... ban ngày ngủ hơi nhiều.
Tiểu Như không có ở đây, đã ra khách sạn ngủ từ sớm.
Còn Trần Nguyên Nguyên thì đang ngủ trên giường dành cho người nhà chăm bệnh, không biết có ngủ sâu hay không, tóm lại là không nghe thấy một tiếng động nào.
Lục Trúc nhẹ nhàng thở ra một hơi, lặng lẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời lặng yên, không còn pháo hoa rực rỡ xé toạc bầu trời nữa, cũng tốt. Lục Trúc khẽ cong khóe môi, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.
Thế nhưng... có những người số hơi đen, cứ nghĩ đến chuyện ngủ là y như rằng sẽ có đủ loại phiền toái ập đến.
Ù... ù...
Trong phòng vang lên tiếng điện thoại rung. Lục Trúc nhíu mày, tưởng là điện thoại mình reo.
Vừa mới thắc mắc trong đầu là ai lại nhắn tin lúc nửa đêm thì anh khựng lại.
Không phải điện thoại mình – là điện thoại của Trần Nguyên Nguyên.
Chắc cô ấy sợ làm phiền người khác nên để chế độ rung?
Lục Trúc nhướng mày. Đã không phải điện thoại mình thì không cần quan tâm nữa.
Anh nằm xuống lại, thoải mái đắp chăn chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng mà—
Ù... ù... ù... ù...
Tin nhắn tới liên tục, điện thoại của Trần Nguyên Nguyên như súng liên thanh không ngừng rung lên.
Lục Trúc cạn lời, lặng lẽ ngồi dậy, quay sang nhìn.
Ngon lành – Trần Nguyên Nguyên ngủ ngon lành – đến mức như vậy mà cũng không bị đánh thức, xem ra hôm nay cô mệt thật.
Nhưng mà... anh cũng cần ngủ chứ? Không thì ngày mai lấy đâu ra tinh thần?
Không còn cách nào khác, chỉ đành tự mình tắt chế độ rung vậy.
Lục Trúc vén chăn xuống giường, với tay lấy điện thoại, ngón tay theo thói quen đặt lên cảm biến vân tay.
Và điều không ngờ tới đã xảy ra – điện thoại mở khóa.
Lục Trúc đơ người.
Lúc nào mà cô ấy cài vân tay của mình vào đây vậy?
Không đúng! Cài vân tay làm gì? Đây đâu phải điện thoại của anh? Cho cảm giác an toàn à?
Ha ha... cảm giác an toàn kiểu này hơi bị quá đà rồi, ngược lại còn thấy... không an toàn chút nào...
Khóe miệng Lục Trúc giật giật. Thôi thì tắt rung rồi đặt lại, đừng tò mò chuyện riêng người khác nữa, mất tư cách lắm.
Ù...
Còn chưa kịp làm gì tiếp, điện thoại lại có thêm tin nhắn.
Lục Trúc liếc qua tên người gửi, cau mày.
Là Louis...
Nội dung hiện trên thông báo – Louis hẹn gặp Trần Nguyên Nguyên ở sân bay, nói là muốn “chia tay một lần”.
Lục Trúc biết chuyện này, Louis từng nói muốn đưa họ ra nước ngoài sống. Nhưng giờ thì, có lẽ Trần Nguyên Nguyên không đi nổi nữa rồi.
Lục Trúc hít sâu một hơi, im lặng đặt điện thoại trở lại chỗ cũ, cũng không tắt rung nữa.
Tốt nhất là đừng đánh rắn động cỏ.
Đi hay không vẫn nên để Trần Nguyên Nguyên tự quyết định, can thiệp nhiều quá, hậu quả khó lường.
Lại nằm xuống, đợi tin nhắn ngừng tới là được.
Không để lộ chút biểu cảm nào, Lục Trúc lặng lẽ quay về giường.
Ù ù – ù ù – ù ù – ù ù
Phù—
Chết tiệt...
Tới khi điện thoại yên lại thì cũng chẳng biết là lúc nào nữa.
Đúng là... một ông bố thích lo chuyện bao đồng. Tự dưng có chút ganh tị là sao chứ?
Lục Trúc thở dài, nhắm mắt, để cơn buồn ngủ kéo đến mà không chống cự nữa.
...
Lần sau tỉnh dậy là vì chuông báo thức, hoặc là—
Tiếng bàn bị vỗ một cái rõ to.
Lục Trúc không dám mở mắt. Nghe âm thanh vừa rồi là biết tâm trạng dậy sớm của Trần Nguyên Nguyên chẳng tốt chút nào.
Giả vờ ngủ.
Giữa lúc ấy, Lục Trúc cảm thấy có gì đó ngứa ngứa trên mặt – là tóc ai đó lướt qua.
Ngoài ra, còn nghe thấy tiếng Trần Nguyên Nguyên khẽ thở dài?
Lén mở mắt, Lục Trúc thấy Trần Nguyên Nguyên nhíu mày – chắc là đã đọc tin nhắn của Louis.
“Tsk!” – cô khẽ tặc lưỡi, sau đó lặng lẽ ra khỏi phòng.
Tin nhắn nhiều thế, chắc đọc cũng bực mình lắm nhỉ?
Lục Trúc thở phào, vừa định ngồi dậy thì cửa phòng lại bật mở.
Trần Nguyên Nguyên quay lại.
Lục Trúc giật giật khóe môi – tốc độ xử lý thông tin gì mà nhanh vậy trời?
"Vẫn đánh thức em à?" – Trần Nguyên Nguyên nhíu mày – "Xin lỗi nhé, lúc đầu anh không mò được cái điện thoại nên không tắt báo thức được, cho nên mới..."
Ồ— thì ra là vậy.
Lục Trúc nhướng mày, vươn vai một cái: "Ừ, không sao đâu, dù sao cũng ngủ đủ rồi."
"Vậy à, nhưng mà hôm nay chắc em phải tự đi làm thủ tục xuất viện thôi."
"Hử? Sao thế?" – Biết thừa nhưng Lục Trúc vẫn giả ngơ.
Trần Nguyên Nguyên cau mày, bực bội bĩu môi: "Anh phải ra sân bay một chuyến, chưa chắc lúc nào mới về được."
"Ồ, vậy cũng được."
"Anh sẽ gọi Tiểu Như đến giúp em."
Tội nghiệp Tiểu Như, giờ thành công cụ rồi...