"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 100

Oán khí — đó là thứ rõ ràng nhất mà Lục Trúc cảm nhận được.

Tựa như mọi thứ xung quanh đều bị vô hình những xúc tu đen sì quấn chặt, đè nén đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Khóe mắt Lục Trúc hơi co giật, cậu chậm rãi quay đầu lại:

“Ờm... ngại quá... lại phải làm phiền cậu rồi.”

“Hử hừm ——?”

Tiểu Như sa sầm mặt mày, trừng to mắt lườm cậu.

Ngay lúc này đây, Tiểu Như thật sự ước gì mình có đôi mắt của Medusa, để phóng ngay cho Lục Trúc một đòn hóa đá thẳng mặt.

Lườm——

Nhưng lườm thôi thì chẳng giải quyết được gì cả. Tiểu Như cuối cùng đành phải âm thầm nguyền rủa Lục Trúc vài câu trong lòng, cùng lắm thêm một động tác khinh bỉ bằng tay.

Làm loạn một chập, cô cũng dần chấp nhận hiện thực, chỉ biết thở dài bất lực:

“Thôi vậy, ai bảo tớ với Nguyên Nguyên là bạn thân chứ, đi thôi!”

Thủ tục xuất viện diễn ra khá nhanh, dù sao cũng đang kỳ nghỉ Tết, bệnh viện vắng tanh, phòng hành chính cũng không bận rộn lắm.

“Cậu định về cái phòng trọ bé xíu kia của mình à?”

“Chứ còn đi đâu nữa?”

Tiểu Như bĩu môi:

“Cậu cũng có thể về chỗ tớ. Nguyên Nguyên nói phòng trọ đó lạnh lắm, nếu chịu không nổi thì cứ ở tạm một hôm.”

Lục Trúc gật đầu:

“Ờ.”

Một tiếng ờ hờ hững và thiếu quan tâm đến lạ. Tiểu Như hiểu ngay — cậu ta vốn không định cân nhắc gì cả.

Mà như vậy thì cũng tốt, đỡ phải lo kiếm thêm phòng.

“Thôi đi nhanh lên đi, tiễn cậu xong tớ còn về ngủ bù nữa, buồn ngủ chết được... Ê? Người đâu rồi?!”

Lục Trúc đã đi cách cô hơn chục mét rồi. Tiểu Như sốt ruột, nhưng cậu ta cũng chẳng kém — đêm qua ngủ chẳng đủ, đâu phải mỗi mình cô mệt.

“Đáng ghét thật! Tớ nguyền rủa cậu sau này ba giây là gục!”

Bước chân Lục Trúc hơi lảo đảo, khóe miệng co giật, cứng ngắc quay đầu lại:

“Một cô gái như cậu mà nói ra mấy câu độc địa thế này sao?”

“Hả? Cậu có thành kiến gì hả? Con gái thì cứ phải thục nữ dịu dàng, hoa nhường nguyệt thẹn à? Cậu không thấy mệt à?”

Tiểu Như xem như nhìn thấu rồi — đi riêng với Lục Trúc đúng là rước bực vào thân.

Nhưng mà... cô lại chẳng cam tâm để Trần Nguyên Nguyên cứ bị tên này làm cho tức chết như vậy.

Suy nghĩ vài giây, Tiểu Như nở một nụ cười xấu xa.

Chẳng phải cậu ta nói cô ăn nói kiểu "thú dữ cọp sói" sao? Vậy thì cho cậu ta thấy thế nào mới là thật sự thú dữ cọp sói!

“Hừ, đợi đó đi, lần tới tớ sẽ dẫn Nguyên Nguyên bước vào thế giới mới!”

Lục Trúc: ???

Gì vậy trời? Thôi kệ, không thèm để ý tới nữa.

...

Trên đường về phòng trọ nhỏ, cả hai đều yên tĩnh bất ngờ. Có lẽ vì chiếc taxi này mang một loại ma lực kỳ lạ — chỉ cần ngồi lên là mắt díp lại không cưỡng nổi.

Khi xe đến nơi, Tiểu Như đã tựa đầu vào cửa xe ngủ say như chết.

Lục Trúc bất đắc dĩ thở dài. Với cái bộ dạng này mà còn định đi giúp cậu? Đừng gây thêm phiền phức là tốt lắm rồi. Lần sau nhất định phải nói với Trần Nguyên Nguyên một tiếng.

“Này, dậy đi, đến rồi.”

Cậu lay lay cô một cách thô lỗ, chẳng có tí phong độ quân tử nào.

Tiểu Như mơ màng dụi mắt, ánh mắt ngơ ngác hiện rõ vài phần ngu ngơ... đáng yêu.

“Hả? Đến rồi à?”

“Ừ, đến rồi.”

“Ủa, gọi tớ dậy làm gì? Cậu đến chứ tớ đâu có đến, bác tài, cho tớ về lại chỗ cũ đi.”

“...”

“Ngủ nữa coi chừng ngủ luôn đó.”

Tiểu Như bực bội phẩy tay, miệng lầm bầm:

“Biết rồi mà, đi lẹ đi.”

Hay là lập cho cô nàng một hồ sơ theo dõi nhỉ... đúng là phiền muốn chết.

Nhìn chiếc taxi xa dần, Lục Trúc từ tốn thở ra một hơi, quay người bước vào hành lang.

Tốt rồi, yên tĩnh lại rồi, một mình, tự do.

Chỉ là... sao trong lòng lại thấy bất an thế này?

Lục Trúc nhíu mày. Không tài nào lý giải được cảm giác quái lạ này xuất phát từ đâu, nhưng cậu biết một câu: Lo bò trắng răng.

Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.

Người sống là để thích nghi. Chẳng lẽ lại bị mấy chuyện cỏn con này quật cho thảm?

...

“Người sống là để thích nghi, mấy chuyện nhỏ không đáng để buồn phiền đâu.”

Bác sĩ Trần hơi co giật khóe mắt, cười gượng đối mặt với Thượng Quan Tình Vũ.

Không phải giờ làm hay khám bệnh gì cả — họ đang đi chơi. Chỉ là Thượng Quan Tình Vũ tiện thể kéo cả bác sĩ Trần theo.

Hiện tại, hai người đang gặp phải một rắc rối.

Sở thú... kẹt xe.

Vì dậy quá sớm, Giang Thư ngồi ở ghế sau đã gật gù ngủ gật. Thượng Quan Tình Vũ muốn để con gái ngủ thêm chút nữa nên định lái xe vào bãi đậu trong sở thú.

Thế nhưng hôm nay xe nhiều kinh khủng, khiến cô bắt đầu mất bình tĩnh. Nếu cứ thế này thì chuyến đi chẳng thể diễn ra như kế hoạch.

Không được! Đã hứa thì không thể để con gái thất vọng!

Lúc cô quyết định đổi ý, định quay đầu tìm chỗ đậu bên ngoài thì... phía sau cũng bị kẹt cứng.

Thời gian trôi từng phút từng giây, cảm xúc của Thượng Quan Tình Vũ bắt đầu dao động dữ dội. Bác sĩ Trần đành phải mở miệng an ủi.

“Cô Thượng Quan, mình không cần vội quá đâu. Dù sao cũng để Tiểu Thư ngủ thêm một chút... cô... bình tĩnh lại.”

Thượng Quan Tình Vũ rất dễ mất kiểm soát khi mọi chuyện liên quan đến Giang Thư — chuyện này bác sĩ Trần hiểu quá rõ.

[Áp lực]

Thượng Quan Tình Vũ đã đánh mất quá nhiều thứ rồi, hiện giờ những gì cô làm đều là để giữ lấy hạnh phúc cuối cùng này.

Thế nhưng... nói ra thì hơi phũ, nhưng thật sự cô đã đánh giá quá cao bản thân, và đánh giá quá thấp ảnh hưởng mà những năm tháng áp lực kéo dài để lại.

Giang Thư không thể mãi mãi sống trong sự bảo vệ toàn diện của cô. Hơn nữa, Giang Thư vẫn luôn nỗ lực. Nhưng nhìn vào hiện thực — sự cứu rỗi lẫn nhau của hai mẹ con này, thành quả thật chẳng đáng là bao.

[Ngoại lực]

Khi một vấn đề bắt đầu mâu thuẫn từ bên trong, đôi khi, sự can thiệp từ bên ngoài lại là cách giải quyết tốt nhất.

Mà hiện giờ — đúng là đã có một “ngoại lực”.

Chỉ có điều, lực lượng này là tốt hay xấu, thì vẫn còn phải chờ xem.

Bác sĩ Trần hít sâu một hơi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc và kiên định.

Đúng vậy! Cái “ngoại lực” đó... chính là cô — bác sĩ Trần!

Lục Trúc? Cái tên râu ria nào thế? Chỉ là một khách qua đường trong hành trình điều trị của cô thôi, cho dù người đó đúng là khiến Giang Thư chú ý.

Không sao, cô sẽ ra tay.

Bác sĩ Trần khẽ cười, rồi từ tốn lên tiếng:

“Cô Thượng Quan, đừng lo quá, Tiểu Thư vui hay không, phụ thuộc vào tấm lòng của cô.

Đừng quá chú trọng vào hình thức. Tình yêu của cô dành cho Tiểu Thư không nên bị gò bó như thế.”

“Vì vậy nên, cô Thượng Quan à, cô... cô... ê... ê?”

Vô ngôn rồi — nói cả buổi, hóa ra Thượng Quan Tình Vũ đang đeo tai nghe, một chữ cũng không lọt vào tai!

Bác sĩ Trần cứng mặt, im bặt, nhắm mắt chịu đựng.

“Cuối cùng cũng thông rồi.”

Thượng Quan Tình Vũ thở phào một hơi, liếc nhìn đồng hồ — vẫn tạm trong giới hạn cho phép.

Bỗng nhiên, cô liếc thấy bác sĩ Trần có vẻ mặt hơi kỳ quặc, như thể vừa ăn trúng gì đó khó nuốt.

“Hử? Bác sĩ Trần sao vậy? Không khỏe à?” — Xuất phát từ sự quan tâm giữa bạn bè, Thượng Quan Tình Vũ hỏi.

“Không... không sao đâu.”

“Thật không? Nhưng tôi thấy sắc mặt chị hơi kém đấy.”

“Haha, vậy sao? Chắc trong xe hơi bí quá.”

Giữa mùa đông mà xe cũng bí à? Thượng Quan Tình Vũ nhíu mày đầy nghi hoặc.

Thôi kệ, bác sĩ Trần là bác sĩ, hiểu biết hơn cô. Chắc tự lo được.