"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

80 94

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

81 113

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

282 5903

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

401 6773

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

13 231

Tập 3 - Chương 106

Bồi thường?

Hả——

Cảm giác có gì đó không ổn lắm thì phải!

“Vậy cái khoản bồi thường này... cụ thể là bồi thường thế nào?”

Thượng Quan Tình Vũ liếc cậu một cái đầy thản nhiên: “Cái này phải xem lúc nào Tiểu Thư chịu tha thứ cho cậu.”

Bling——

Ở hàng ghế phía sau, ánh mắt Giang Thư bỗng sáng rực lên, lén nhìn về phía Lục Trúc.

Cô hiểu rồi. Chỉ cần cô mãi không tha thứ cho Lục Trúc, thì sẽ mãi được gặp cậu ấy.

Tương ứng với điều đó là—cậu ấy sẽ chẳng có thời gian để đi gặp cô gái kia nữa.

Không tệ, cảm giác như có thể giành lại món đồ vốn thuộc về mình.

“Với quyết định này, bạn học Lục Trúc không có ý kiến gì chứ?”

Nụ cười trên môi Thượng Quan Tình Vũ biến mất, ánh mắt cô hiện rõ ý cảnh cáo.

Mà, nếu chỉ đến mức này thôi thì Lục Trúc cũng có thể chấp nhận.

Nhưng vấn đề là—cậu cứ cảm thấy trong lòng bất an kiểu gì ấy, không thể nói rõ ra được.

Cẩn tắc vô áy náy, Lục Trúc quyết định thăm dò thêm chút nữa: “Tôi cần nghe cụ thể hơn chút.”

Thượng Quan Tình Vũ liếc mắt nhìn bác sĩ Trần, rồi khẽ gật đầu: “Được thôi, chín giờ sáng mai tôi sẽ đến đón cậu.”

“Hả?” Lục Trúc sững sờ.

Đón cậu? Không không, sao trong chớp mắt quyền tự do cá nhân của cậu lại bị tước đoạt thế này?

“Cứ thế nhé. Còn bây giờ, tôi hy vọng cậu có dáng vẻ như đang đi chơi trong kỳ nghỉ.”

“Hả——?!”

“Cảnh sát ơi? Cháu muốn báo án! Ở đây có người đang cưỡng ép một thiếu niên tuổi hoa xuân!”

Tất cả—vô ích.

...

Lục Trúc bị “bắt cóc” đến rạp chiếu phim.

Nhìn vé xem phim thuộc hàng cháy vé dịp Tết Nguyên đán trong tay, lòng cậu ngổn ngang trăm mối.

Trên đường đi cậu đã thử phản kháng hết mức, nhưng hai tay không địch nổi sáu tay, một cái miệng không cãi lại nổi ba cái miệng.

Giờ thì không chỉ quyền tự do đã mất, suýt nữa đến quyền được cử động cũng chẳng còn.

Thôi, im lặng là vàng.

Tết Nguyên đán, người đi xem phim đông như kiến. Chứ không như ngày thường, có thể thoải mái chọn lựa thể loại hay giờ chiếu.

Cậu nghỉ, người ta cũng nghỉ. Ghế thì phải giành nhau mà lấy.

Cũng nhờ thế, Lục Trúc mới có được chút yên thân hiếm hoi.

Thượng Quan Tình Vũ và Giang Thư ngồi hàng ghế phía trước. Bác sĩ Trần và Lục Trúc thì ngồi phía sau họ một hàng.

Với sự sắp xếp này, Lục Trúc thấy vô cùng hài lòng. Nếu phải ngồi cạnh Giang Thư, e rằng cả buổi xem phim cậu sẽ phải chịu đựng hai ánh mắt soi mói rọi từ hai bên.

Haiz, phiền thật đấy!

Chọc chọc——

Lục Trúc nhận ra có ai đó chọc mình, quay đầu lại đầy nghi hoặc, đụng ngay ánh mắt của bác sĩ Trần.

Ồ hô?

Lục Trúc nhướng mày, lặng lẽ nghiêng người lại gần.

“Này, bạn học Lục Trúc, nói thật đi, cậu thực sự cảm thấy thế nào về Tiểu Thư?”

“......”

Cạn lời. Cậu cứ tưởng cô ta có chuyện gì nghiêm túc cần nói, hóa ra là tới để buôn chuyện?

Khoan đã—không đúng!

Bác sĩ Trần thật sự chỉ muốn tám chuyện thôi sao?

Không đâu. Cô ta là phe của Thượng Quan Tình Vũ, chắc chắn là đến dò hỏi cậu rồi?

Lục Trúc hiểu rồi, khẽ nhếch mép: “Cảm thấy thế nào à... tôi cũng rối lắm.”

“Tôi phì! Đồ tra nam!”

Thấy chưa, quả nhiên là đến thăm dò mà.

Biết ngay mà, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay mình~

Bác sĩ Trần âm thầm rủa cậu trong lòng một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Này, nghiêm túc đấy. Trước đây lúc yêu Tiểu Thư, cậu cảm thấy thế nào?”

Đây là chuyện có thể nghiêm túc bàn bạc sao? Lục Trúc nhìn bác sĩ Trần với ánh mắt kỳ lạ.

“Bác sĩ Trần, cô không thấy mình bây giờ giống mấy nữ sinh giờ học trộm chuyền giấy tám chuyện hay sao?”

“Hừ——hử? Ý cậu là giờ tôi già rồi?” Bác sĩ Trần bắt đầu nghiến răng.

Cảm giác rõ rệt—cô ta muốn cắn chết cậu.

Quả nhiên, tuổi tác luôn là điểm yếu chí mạng của phụ nữ.

Khóe mắt Lục Trúc giật giật, xua tay: “Không... tôi chỉ khen là cô tràn đầy sức sống.”

“Nói phét!” Bác sĩ Trần bùng nổ, “Khen đểu khen ngược thì tôi không nghe ra chắc? Cậu nghĩ tôi ngu à?”

“Không hề, tôi thật sự không có ý đó. Ý tôi là... cô rất trong sáng.”

“Hả?”

Ừm... không sai. Chỉ có người ngốc mới không có tia sắc bén trong mắt, nhìn vào là thấy được tận đáy.

EQ thấp: Cô ngốc.

EQ cao: Cô rất trong sáng.

Bác sĩ Trần vẫn chưa hiểu hết, nhưng giờ cô không muốn suy nghĩ nhiều: “Trả lời đàng hoàng đi! Tôi cần cậu giúp chữa trị cho Tiểu Thư!”

Lục Trúc chết lặng. Lại bắt cậu làm thuốc dẫn à?

Bao nhiêu lần rồi? Hả? Bác sĩ Trần à...

Lục Trúc âm thầm ghi thêm một vạch tội trên sổ đen trong lòng mình.

Nhưng mà, nếu đã nói tới chuyện nghiêm túc, thì cũng có thể bàn thêm một chút.

Chỉ có điều——

“Chữa trị cho cô ấy thì liên quan gì tới cảm nhận của tôi về cô ấy?” Lục Trúc thật sự không hiểu.

Nhưng bác sĩ Trần lại tỏ ra cực kỳ nghiêm túc: “Tất nhiên là có liên quan. Dạo gần đây cảm xúc của Tiểu Thư lên xuống thất thường đều vì cậu cả đấy, cậu nghĩ tại sao bà Thượng Quan lại sốt sắng như vậy?”

Cũng đúng, chuyện này rõ ràng có liên đới với cậu.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, bác sĩ Trần—liệu có đáng tin không?

Lục Trúc thở dài: “Cô định chữa trị kiểu gì?”

“Hừ! Đừng quên, tôi là bác sĩ tâm lý đấy. Chỉ cần hiểu rõ toàn bộ sự việc, thì chẳng lẽ lại không tìm ra cách giải quyết?”

Lặng im——

Ý là... chỉ vậy?

Lục Trúc hít sâu một hơi, chậm rãi nói với giọng đầy hàm ý: “Thật sự giải quyết được à?”

“Tất nhiên!”

“Vậy sao bao nhiêu năm qua, đàn chị vẫn luôn có vấn đề về tâm lý?”

“......”

“Còn nữa, nếu tôi đoán không lầm, hiện tại tinh thần của dì Thượng Quan cũng không ổn định lắm đâu, đúng không?”

“......” Bác sĩ Trần âm thầm dời mắt đi.

Làm gì có ai đáng ghét như thế chứ! Toàn chọc trúng chỗ đau của người ta.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng thể nói bác sĩ Trần hoàn toàn vô dụng.

Cô thở dài: “Hai mẹ con họ chẳng bao giờ khiến người khác yên tâm cả. Rõ ràng trong lòng có chuyện, nhưng lại không chịu nói ra.

Tôi biết họ đều nghĩ cho nhau, nhưng như vậy chẳng phải là một kiểu gò ép bản thân sao?

Không thể thật sự buông bỏ, thì làm sao mà khá lên được?”

Lời nói chân thành.

Lần này đến lượt Lục Trúc im lặng.

Khác với Trần Nguyên Nguyên và Du Hi, Giang Thư là người đầu tiên kể với cậu về quá khứ của mình.

Bác sĩ Trần nói không sai, hai mẹ con họ đều chưa buông được những chuyện đã qua.

Nhưng mà, để buông được quá khứ—nói dễ lắm sao? Ngay cả bản thân cậu còn chưa làm được, thì lấy tư cách gì để giúp người khác?

Lục Trúc chậm rãi hít một hơi thật sâu: “Xin lỗi bác sĩ Trần, tôi thật sự không biết mình nên làm gì.”

“Cậu ấy à? Không cần làm gì cả, phối hợp là được.”

Lại là phối hợp. Lục Trúc sắp phát điên vì hai từ này rồi.

“Không biết cái gì cả thì phối hợp thế nào? Cô tưởng tôi là giun trong bụng cô chắc?” Lục Trúc rốt cuộc cũng bộc lộ sự bất mãn.

Bác sĩ Trần cười khẽ: “Tôi không nghĩ thế. Nhưng cậu có thể là con giun trong bụng của Tiểu Thư.”

Hả?

Ý gì vậy?

Lục Trúc đơ người, một dấu chấm hỏi thật to hiện lên trên đầu.

Bác sĩ Trần khẽ nhếch môi, cúi sát lại gần: “Tôi cần cậu và Tiểu Thư—trở thành một đôi tình nhân.”

“Hởm?!”

“Có những lời, không thể nói với người thân, không thể nói với bạn bè, nhưng nếu là người yêu, biết đâu lại có thể.”

Lục Trúc hiểu rồi, nhưng cũng hơi khó chấp nhận.

Cô ta là đang đẩy cậu xuống hố lửa thì có...